Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 543: Chơi rất hoa a!

Chương 543: Chơi thật là bạo đấy!
Nửa giờ sau.
Hộ công đẩy Lý Tuấn Vũ làm xong chụp chiếu trở về.
Cha mẹ Lý Tuấn Vũ cũng vừa vặn chạy đến bệnh viện.
Trương Dịch đang cùng người nhà giải thích bệnh tình, trước đó liếc mắt nhìn kết quả chụp chiếu.
Mạch máu đã thông hoàn toàn, không có dấu hiệu xơ cứng.
Lần này có thể trăm phần trăm đưa ra chẩn đoán bệnh.
"Lý Tuấn Vũ là bị nhồi máu cơ tim cấp tính không do tắc nghẽn mạch máu, ở độ tuổi này bình thường sẽ không bị nhồi máu cơ tim, nguyên nhân là do dùng thuốc vạn Ecor.
Hiện tại huyết áp cũng tăng lên rồi, nếu theo dõi hai ngày mà không thấy huyết áp xuống thì có thể xuất viện."
Cha mẹ Lý Tuấn Vũ cũng ngơ ngác.
"Hả? Nhồi máu cơ tim á? Chẳng phải rất nghiêm trọng sao? Con ta có di chứng gì không về sau đấy?"
"Nhồi máu cơ tim thông thường là do động mạch vành bị xơ cứng gây nên, động mạch vành bao quanh tim như một cái lưới, có nhiệm vụ cung cấp máu cho tim.
Một khi trong mạch máu của động mạch vành bị xơ cứng, bị mỡ chặn lại, tim sẽ bị thiếu máu.
Sẽ gây ra các triệu chứng đau ngực, đau thắt tim.
Nhưng tình huống hiện tại của con trai cô chú không phải do tắc nghẽn động mạch vành.
Mà là do uống vạn Ecor, dẫn đến huyết áp hạ thấp cấp tính trong thời gian ngắn.
Cho nên tim không được cung cấp đủ máu, mới dẫn đến bị nhồi máu cơ tim không do tắc nghẽn.
Đương nhiên, loại không do tắc nghẽn này dễ chữa trị hơn so với nhồi máu cơ tim do tắc nghẽn.
Phát hiện kịp thời, sau đó bù dịch, nâng huyết áp, kết hợp chăm sóc thì cơ bản là chữa được.
Còn nữa, sau này đừng uống loại thuốc này nữa, lát nữa người bệnh tỉnh dậy ta sẽ nói lại chuyện này.
Loại thuốc vạn Ecor này bình thường người trẻ tuổi căn bản không cần dùng.
Hơn nữa đã uống thì thôi đi, lại còn uống đến hai viên.
Đột ngột tăng liều cao mới gây ra tụt huyết áp, phải nhớ đấy, sau này đừng có dùng nữa."
Những câu sau, Trương Dịch là hướng về phía vợ của người bệnh nói.
Cha mẹ Lý Tuấn Vũ nhíu mày hỏi: "Thuốc gì hả tiểu Uyển? Tuấn Vũ nó uống thuốc gì?"
"Cha... Mẹ, Tuấn Vũ hắn... Ăn chính là..."
Chuyện này ngay trước mặt bố mẹ, cô thật sự rất khó mở miệng.
"Thuốc gì chứ! Nói đi!"
Cha mẹ người bệnh ngược lại lại càng gấp, quát lên.
"Chính là cái loại thuốc này, vạn Ecor, là cái loại thuốc trợ tình đấy."
"Ôi má ơi..."
"Cái gì?"
Hai người già giật mình kêu lên.
Khá lắm!
Hai người chơi thật là bạo đấy!
Còn trẻ tuổi mà đã dùng cái thứ này làm gì?
Bố của các ngươi ngần này tuổi đầu còn chưa dùng đấy!
"Hai đứa mày đúng là! Ngày nào cũng làm cái gì đấy?!"
Người nhà trong lòng tức giận cũng không biết xả vào đâu.
Một bên, Trương Dịch thấy người nhà có vẻ không ổn, vội vàng rút khỏi hiện trường.
Nói thật, người bệnh năm nay mới 27 tuổi, không hơn Trương Dịch là bao.
Không hiểu sao, còn trẻ như vậy đã dùng loại thuốc này làm gì?
Thận yếu à?
Thời gian ngắn?
Còn uống một lần tận hai viên.
Chậc chậc...
Hi vọng lần này sẽ nhớ bài học!
Lần này hắn đã suýt mất mạng rồi!...
Sau một tiếng, người bệnh tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh, bác sĩ trực ban liền kể lại đầu đuôi sự việc.
Người bệnh nghe xong cũng giật mình kêu lên.
Nhồi máu cơ tim!
Quả thực là đi một vòng qua quỷ môn quan mà!
Lúc này liền thề thốt với tất cả các bác sĩ y tá, đời này không bao giờ động vào cái thứ kia nữa.
Khoa cấp cứu, Trương Dịch từ khoa u bướu trẻ em trở về sau vẫn bận đến tận hơn sáu giờ tối.
Chậm giờ tan ca ở bệnh viện không phải chuyện gì hiếm lạ.
Chủ yếu là Trương Dịch muốn đi xem tình hình bên khoa u bướu trẻ em thế nào.
Bạch Vũ Phàm hiện tại nằm viện không thiếu tiền, chỉ lo không có người nhà chăm sóc.
Mẹ của đứa trẻ xem bộ dạng là không muốn quản con rồi, còn cha nó ở đâu?
Liệu có vì con mà cố gắng không?
Hay là cũng giống mẹ đứa trẻ, hai tay buông xuôi nói có gia đình mới nên mặc kệ con rồi?
Haiz!
Trương Dịch cởi áo blouse trắng, từ khoa cấp cứu đến khoa u bướu trẻ em, trên đường đi Trương Dịch trong đầu luôn suy nghĩ về chuyện này.
Vì sao Trương Dịch lại để ý đến vậy?
Có lẽ vì đứa bé Bạch Vũ Phàm này thật sự quá đáng thương.
Cũng có lẽ trong lòng Trương Dịch không muốn nhìn thấy trên đời thêm một đứa trẻ mồ côi.
Khoa u bướu trẻ em.
Lúc Trương Dịch đến cũng không thấy mẹ Bạch Vũ Phàm.
"Đừng tìm, mẹ nó vừa mới rời khỏi, cảnh sát vừa đi không lâu, bà ta liền đi, để lại cho chúng tôi ba ngàn tệ."
Trương Dịch còn chưa mở miệng hỏi, bác sĩ khoa u bướu trẻ em đã nhanh miệng nói trước.
"Vậy cô ấy không nói bao giờ thì quay lại sao?"
"Không, xem chừng là không muốn quản con nữa rồi."
"Vậy cha đứa bé đâu? Ngày mai có thể đến không?"
"Chắc là... Có lẽ vậy? Ta cũng không biết, mấy cảnh sát cũng không nói."
Trương Dịch im lặng.
Mấy người làm cha làm mẹ đúng là không đáng tin.
"Thôi đi, người có số mệnh cả, ta vẫn là nên về thôi." Bác sĩ khoa u bướu trẻ em vỗ vai Trương Dịch.
"Anh cứ đi trước đi, tôi đi thăm đứa bé một chút."
Nói rồi, chân Trương Dịch đã hướng về phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, giường bên cạnh của Tô Châu có vẻ như được người nhà đón đi ra ngoài chơi.
Trong phòng hiện giờ chỉ còn lại một mình Bạch Vũ Phàm.
Nhìn qua ô cửa sổ kính, Trương Dịch thấy bé con Bạch Vũ Phàm đang một mình xem tivi.
Trên TV vẫn là phim hoạt hình Ultraman.
Xem ra nhóc con này thích Ultraman thật nhỉ?
Thấy cậu bé xem rất nhập tâm, Trương Dịch liền ở ngoài cửa lặng lẽ quan sát một hồi.
Dần dần, Trương Dịch cảm thấy có điều kỳ lạ.
Sao hắn cảm thấy Bạch Vũ Phàm không giống như đang xem tivi vậy?
Cảm giác như là đang xem tivi mà hồn ở đâu đâu ấy?
Một mình ngơ ngẩn ngồi trên giường, cũng không biết đang nghĩ gì.
Người ta nói khi trẻ con xem Ultraman, trong mắt sẽ có ánh sáng.
Nhưng Bạch Vũ Phàm hiện tại, lại không có.
Trương Dịch gõ cửa một cái.
"Phàm Phàm? Xem phim hoạt hình hả? Ăn tối chưa? Có đói bụng không?"
Thấy Trương Dịch đến, Bạch Vũ Phàm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Nhưng nụ cười này lại làm Trương Dịch cảm thấy khó chịu.
Đứa nhỏ ngốc, nếu cười không nổi thì có thể không cần cười.
"Bác sĩ, con không đói, lúc mẹ con đi có mua cho con bánh mì, sữa bò và táo, còn mua cơm ngon nữa, con không đói."
Không biết vì sao, nghe Bạch Vũ Phàm nói như vậy, Trương Dịch lập tức cảm thấy sống mũi cay cay.
Lại nhìn đến tủ đầu giường, quả nhiên bày đầy đồ ăn.
Có táo, một ít bánh quy vụn, mì tôm gói, còn có một thùng ô mai vị sữa dê con.
Nhìn lại thì khác hẳn với chiếc tủ trống rỗng trước đó.
"Phàm Phàm..."
Trương Dịch há miệng, muốn an ủi một chút đứa bé năm tuổi trước mắt, một đứa bé có vẻ hiểu chuyện và kiên cường, nhưng kỳ thực vẫn còn rất nhỏ.
Thế nhưng, miệng mở ra, lại không biết nên nói gì, bắt đầu từ đâu.
Mẹ đến rồi lại đi, để lại một đống đồ ăn vặt nhìn thì có vẻ nhiều nhưng lại toàn đồ tiện lợi mà không có chút dinh dưỡng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận