Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 519: Tốt! Ta liền đánh cược với ngươi! (hai chương cùng một chỗ)

"Chủ nhiệm Khang? Sao vậy? Sao anh lại cười thế?"
Trương Dịch thấy Khang Ngạn Minh cười như quên hết mọi thứ, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Ha ha ha... Tôi đang cười... Ha ha ha, cậu làm bác sĩ khoa ngoại thần kinh phải chịu quả đắng rồi, ha ha ha ~"
Trương Dịch: "..."
Ờ... Chuyện này cũng đâu có gì đáng cười đâu? Mà lại cái tên Vương Tử Uy kia còn chưa có đồng ý với tôi mà."
Khang Ngạn Minh hít sâu vài hơi mới định thần lại, ông nhìn Trương Dịch xua tay nói: "Trương Dịch, cậu không biết đâu, khoa ngoại thần kinh ở Hiệp Hòa mình phải nói là một trong những khoa lớn hàng đầu đó. Đặc biệt là chủ nhiệm khoa của họ, một chuyên gia có uy tín về thần kinh ngoại khoa, đồng thời còn là phó viện trưởng Hiệp Hòa, viện sĩ viện công trình nữa. Ở viện chúng ta, ngoài viện trưởng Cực Dương và phó viện trưởng Kim Chính Luân ra, thì ông ta là người có chức danh phó cấp lớn nhất đấy. Ha ha ha, ai mà ngờ được người do Văn Khang kia dạy dỗ mà lại nhát gan như vậy, ha ha ha..."
Nhìn bộ dạng Khang Ngạn Minh vui vẻ vô cùng, còn chưa dứt lời đã lại phá lên cười.
Văn Khang là chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh, kiêm nhiệm nhiều chức vụ, cũng là một nhân vật có máu mặt ở Hiệp Hòa. Từ khi Trương Dịch đến viện, anh cũng chỉ mới nghe danh ông ta thôi, chứ chưa từng gặp mặt.
"Có thể... có lẽ vì tôi nói người thua sẽ phải rời Hiệp Hòa nên anh ta lo mình không thể vào nổi một khu, cho nên mới sợ hãi không dám cược."
"Ha ha, giờ tôi đã có thể tưởng tượng ra cái bộ mặt của lão già Văn Khang kia rồi, chắc chắn là đã bị cái tên Vương... Vương gì nhỉ? Ha ha ha, tóm lại là bị bác sĩ dưới tay mình làm cho tức tới mặt mày xám xịt luôn!"
Khang Ngạn Minh đoán trúng phóc.
Lúc này, Vương Tử Uy cũng đang bị gọi vào văn phòng chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh để nói chuyện riêng.
Việc này hôm nay đã lan truyền khắp bệnh viện từ trong nhóm chat của viện, sau ba tiếng thì cơ hồ cả viện ai cũng biết.
Nói thật, đây là lần đầu tiên trong bệnh viện có người dùng luận văn ra để cá cược, mà tiền đặt cược còn lớn như vậy. Thêm việc có sự tham gia của Trương Dịch, nên mức độ chú ý là vô cùng lớn.
Kéo theo đó, một bác sĩ mà ngay cả trong khoa còn chưa chắc đã ai biết đến là Vương Tử Uy cũng chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã nổi tiếng toàn viện.
"Chậc chậc chậc, Vương Tử Uy, không ngờ anh cũng bản lĩnh đấy nhỉ, dám đi cá cược với người của khoa cấp cứu??"
Trước bàn làm việc, Văn Khang vừa chỉnh cặp kính lên vừa liếc nhìn người trẻ tuổi đang cúi đầu không nói một lời.
Lúc này, Vương Tử Uy bị hỏi đến cũng không biết phải đáp sao cho phải. Ở Hiệp Hòa, ở khoa ngoại thần kinh, chủ nhiệm Văn không chỉ là viện trưởng, chủ nhiệm, mà còn là tiền bối, là một bác sĩ ngoại khoa thần kinh có kỹ thuật cực kỳ giỏi. Ai ai cũng đều tôn trọng và e ngại vị chuyên gia thần kinh ngoại khoa này.
Đối mặt với câu hỏi của Văn Khang, Vương Tử Uy nghĩ ngợi một chút rồi vẫn cắn răng trả lời: "Văn... Chủ nhiệm Văn, tôi... tôi không có cá cược với hắn, tôi... tôi đã cự tuyệt hắn rồi..."
Ai ngờ, Văn Khang ngồi trên ghế lại cười ha hả. Tiếng cười đó làm sống lưng Vương Tử Uy lạnh toát.
Bỗng nhiên!
"Bốp" một tiếng, Văn Khang vỗ tay một cái rồi bất ngờ đứng dậy giận dữ mắng: "Anh còn biết mình đã cự tuyệt hắn à? !? Anh có biết là anh cự tuyệt mặt mũi của ai không? ? ! Của khoa ngoại thần kinh chúng ta đó! Là mặt mũi của tôi đó! Khang Ngạn Minh và mấy chủ nhiệm khoa khác chắc giờ đang ở sau lưng cười nhạo tôi đây này! Nói tôi đường đường là phó viện trưởng Hiệp Hòa mà lại dạy dỗ ra một người nhát gan như thế hả! !"
Văn Khang nói tới mức mặt đỏ bừng cả lên. Mấy bác sĩ ngoại thần kinh lén lút nghe trộm ở cửa cũng giật mình rụt cổ lại.
Chủ nhiệm Văn rất ít khi nổi giận... Hôm nay chắc là cảm thấy mất mặt lắm đây... Dù sao chuyện này bây giờ cả viện ai cũng biết rồi, bác sĩ ngoại thần kinh mà không dám cược với bác sĩ khoa cấp cứu. Cũng không phải là nói hai người phải chấp nhận chơi trò đánh cược này. Mà là, một bác sĩ ngoại thần kinh mà ngay cả đồng ý cũng không dám, vậy thì mất mặt quá rồi.
Có phải đang ngầm khẳng định khoa ngoại thần kinh không bằng khoa cấp cứu hay không?
Khoa ngoại thần kinh vốn luôn tự hào là khoa có danh tiếng ở Hiệp Hòa, giờ đây không phải là quá mất mặt sao? Chuyện này truyền ra ngoài, thì sau này làm sao mà chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh kiêm phó viện trưởng Văn Khang còn dám ngẩng mặt lên với ai nữa đây?
Vương Tử Uy sợ hãi đến không dám thở mạnh, cúi gằm đầu bắt đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi chủ nhiệm, tôi... Tôi cũng cảm thấy trình độ của mình mà vào một khu... thì hơi khó, nên có chút lo lắng..."
"Khó? ! Vào một khu khó hả? !"
Văn Khang trừng mắt nhìn Vương Tử Uy rồi lại gầm lên một tiếng, khiến Vương Tử Uy hoàn toàn câm nín.
"Vào một khu khó vậy anh đến Hiệp Hòa làm gì? ! Đến khoa ngoại thần kinh làm gì? !"
"Thật là đồ vô dụng! Trong khoa còn có Lưu Phàm, A Mục, Vương Khải với mấy người nữa mà? ! Nếu bản thân không được thì anh cũng tự đi nhờ bọn họ giúp được mà? ? Thế mà lại bỏ chạy co giò lên cổ? Đúng là tức chết tôi mà! Khoa ngoại thần kinh chúng ta sau này làm sao mà ngẩng mặt lên nhìn mọi người trong viện nữa đây! !"
Văn Khang nổi giận như vậy một phần cũng vì vấn đề sĩ diện.
Dù sao ông ta cũng là viện trưởng, người dưới trướng mình mà ngay cả can đảm để cá cược với người ta cũng không có, vậy thì còn mặt mũi nào mà đi nói người ta Trương Dịch ba hoa? Bản thân anh còn không có gan ba hoa cơ!
Trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, những người đang lén nghe ngoài cửa cũng không dám thở mạnh.
Cuối cùng, Văn Khang liếc nhìn Vương Tử Uy đang đứng trước mặt mình rồi nói: "Đi đi, cậu về nói với Trương Dịch là cậu chấp nhận lời cá cược của cậu ta đi, trong vòng hai tháng ai vào được một khu trước thì người đó thắng!"
"Hả? !"
Vương Tử Uy đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy!
Không thể nào? Chủ nhiệm lại ép mình phải nhận lời?
Cái này... nếu như mình thua thì làm sao? Chẳng phải là sẽ phải rời khỏi Hiệp Hòa sao? !
"Nhưng mà... Nhưng mà tôi..." Vương Tử Uy mặt mày khó xử, cậu ta sợ thua, sợ sẽ thật sự mất đi chén cơm vàng ở Hiệp Hòa! Ai mà muốn làm cái chuyện như vậy chứ? !
"Bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi! Đừng có nói nhảm nữa! Chuyện luận văn thì tôi sẽ đích thân nhờ mấy người ở tòa soạn tạp chí y học Trung Hoa giúp anh trông coi, nhớ khiêm tốn một chút, đừng để người khác biết."
"Hả? ! Dạ dạ dạ! Vâng chủ nhiệm! Tôi đi tìm Trương Dịch ngay!"
Nghe Văn Khang nói vậy, gánh nặng trong lòng Vương Tử Uy liền được trút bỏ.
May quá! Chủ nhiệm Văn thế mà lại nhờ mấy lão đại trâu bò khác giúp mình, ha ha, vậy có khi nào mình sẽ thực sự vào được một khu cũng nên?
Thế là, Vương Tử Uy mang bộ mặt của một người vừa thoát chết trở ra khỏi văn phòng.
Ngay ngoài cổng, vừa bước chân ra là cậu đã bị người khác xúm lại hỏi thăm tình hình.
"Sao rồi? Chủ nhiệm Văn có phải là nổi giận lắm không? Lúc nãy ở ngoài này tôi nghe rõ cả tiếng ông ta vỗ bàn mà."
"Chủ nhiệm Văn có trừ lương của anh không? Việc này bây giờ lớn chuyện lắm rồi, chắc là viện trưởng Kim cũng biết luôn rồi."
"Sao rồi Vương Tử Uy? Chủ nhiệm Văn nói sao?"
Vương Tử Uy liếc mắt nhìn mọi người rồi lắc đầu: "Haizz, chủ nhiệm Văn nói không thể để tôi làm mất mặt khoa ngoại thần kinh chúng ta được, cho nên... nên bảo tôi đi tìm Trương Dịch ngay bây giờ, chấp nhận cá cược với Trương Dịch. Tiền đặt cược vẫn như cũ, người thua... rời khỏi viện Hiệp Hòa!"
"Hả? ! Thật hả? ! Chủ nhiệm Văn lại bảo anh... "
"Haizz, chủ nhiệm Văn vốn dĩ rất coi trọng sĩ diện mà, cái chuyện hôm nay của anh... Haizz, thôi không nói nữa kẻo anh lại giận."
"Nói thật thì cậu đừng nhát gan như vậy, Tử Uy à, việc Trương Dịch giải phẫu giỏi là thật, có lẽ cậu ta có thiên phú về mảng đó thật. Nhưng mà cậu ta dù gì cũng chỉ là dân tốt nghiệp đại học, còn anh là đang học thạc sĩ, thì dù sao trình độ học thức của anh vẫn có khoảng cách lớn hơn đó. Nên là anh sợ cái gì chứ? Anh nghĩ thử xem, coi như trong vòng hai tháng anh không vào được một khu đi, lẽ nào Trương Dịch lại vào được à? Tôi không tin ông trời cho Trương Dịch có được cánh cửa giải phẫu kia, thì... thì chắc chắn sẽ phải đóng lại một cái cửa khác của cậu ta! Không lẽ nào mà cậu ta vừa đẹp trai, lại vừa giỏi giải phẫu, vừa giỏi y thuật như vậy mà tất cả đều cho cậu ta hết sao! Đâu có được như vậy chứ? Ông trời đâu có bất công đến thế? Cho nên cậu cứ yên tâm đồng ý đi, nếu cậu không thể vào được một khu thì chắc chắn là Trương Dịch càng không vào được đâu!"
Nghe thấy mấy đồng nghiệp xung quanh an ủi, Vương Tử Uy trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều. Đúng là như vậy thật. Ông trời rất công bằng. Trương Dịch vừa đẹp trai, lại vừa giỏi giải phẫu, lại còn giỏi cả chẩn đoán điều trị!
Nhưng! Trình độ của anh ta vẫn chỉ là dân tốt nghiệp đại học, dù sao thì cũng phải có một mặt không bằng người chứ! Dù sao cũng phải có một mặt nào đó anh ta không bằng người khác chứ? ! Cái loại luận văn cần một lượng kiến thức lớn như vậy thì với trình độ đại học, có khi nào người ta tiến vào được khu ba không là tốt lắm rồi hay sao, làm sao mà vào được khu một chứ! Luận văn yêu cầu của khu một và khu hai là khác nhau một trời một vực đó! Một sinh viên còn chưa tốt nghiệp căn bản không thể nào mà vào được một khu! Không thể nào đâu!
Sự an ủi của đồng nghiệp cộng thêm sự bảo đảm của chủ nhiệm Văn, có hai lớp buff sức mạnh, Vương Tử Uy hừng hực khí thế đi đến khoa cấp cứu. Bọn họ nói đúng đấy! Mình đang là một người học nghiên cứu sinh còn chưa vào nổi một khu, Trương Dịch một thằng sinh viên đại học làm sao vào được chứ.
Lúc này, ở văn phòng khoa cấp cứu.
Mọi người vốn dĩ đang bận rộn với công việc của mình.
Nhưng đột nhiên, trước cửa văn phòng xuất hiện một người quen thuộc đang đứng đó.
Mọi người lập tức dừng lại công việc, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Vương Tử Uy ở cổng.
Trần Phương nhìn Vương Tử Uy, nội tâm OS: Hả? ? Tên này sao dám đến khoa cấp cứu của chúng ta thế? Lúc giữa trưa chẳng phải đã từ chối thư thách đấu của Trương Dịch rồi sao? Bây giờ tới là để làm gì?
Mao Tiểu Viên nội tâm OS: Ha ha, cả viện ai cũng đồn hắn nhát gan, vậy mà không ngờ bây giờ lại đến khoa cấp cứu của chúng ta? Sao vậy? Lại muốn cá cược với Trương Dịch nữa hả?
Khang Ngạn Minh nội tâm OS: Nhìn xem, sắc mặt của tên này sao lại đột nhiên tự tin vậy? À, hiểu rồi, thì ra là được Văn Khang cho thêm sức mạnh rồi.
Trần Phương kéo kéo vạt áo của Trương Dịch, ra hiệu Trương Dịch để mắt tới người đang đứng ở cửa.
Trương Dịch quay đầu nhìn lại, và đúng lúc anh nhìn Vương Tử Uy, thì Vương Tử Uy cũng đang tìm kiếm hình bóng của Trương Dịch.
"Trương Dịch, làm phiền cậu ra đây một chút, tôi có chút chuyện muốn nói."
Không ngờ Trương Dịch lại xoay người rồi đáp lại mà không hề quay đầu lại: "Đang bận lắm, có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Vương Tử Uy hít sâu một hơi, giật giật khóe miệng. Tuy là mặt đang cố cười, nhưng tận sâu đáy mắt lại lộ ra một tia tức giận bị kìm nén.
"Được thôi!"
Vương Tử Uy bước đến, đầu tiên là lên tiếng chào hỏi Khang Ngạn Minh, rồi sau đó mới đi đến trước mặt Trương Dịch.
"Trương Dịch, cái vụ cá cược buổi trưa mà anh nói... Chúng ta có thể cá cược lại chứ?"
Lúc này Trương Dịch mới lại quay đầu nhìn anh, vẻ mặt khá là thích thú rồi hỏi: "Hả? Không phải anh không dám cược sao? Sao vậy? Đổi ý rồi à?"
"Tôi... Tôi đồng ý với anh! Chúng ta cá cược một trận! Trong vòng hai tháng, ai có bài luận văn vào khu một trước thì người đó thắng! Mà người thua... Nhất định phải từ chức rời khỏi viện Hiệp Hòa!"
Trương Dịch hơi nhếch khóe môi lên: "Được, đây chính là do chính anh chủ động tới tìm tôi nói chuyện này đó nha, ở đây ai cũng có thể làm chứng, sau này anh mà có đổi ý thì khoa ngoại thần kinh các anh mới đúng là không còn mặt mũi ngẩng đầu lên được nữa."
"Anh...! Hừ, anh yên tâm, tôi đặc biệt đến chỉ vì chuyện này. Tôi tuyệt đối sẽ không đổi ý, chúng ta cá cược xem ai có luận văn chất lượng cao hơn, ai vào được khu một trước!"
"Tốt! Một lời đã định, đề tài luận văn không giới hạn, bản thân am hiểu khoa nào thì viết về khoa đó. Trong vòng hai tháng sẽ có kết quả, nếu như trong hai tháng hai ta đều viết được vào SCI khu một thì có nghĩa là thực lực của hai chúng ta đều rất mạnh. Sẽ không tồn tại thắng thua, khi ấy mà có tới hai luận văn được đăng SCI khu một thì chắc chắn lãnh đạo của bệnh viện cũng rất vui vẻ thôi. Nhưng nếu như hai chúng ta đều không có luận văn được vào... Vậy có nghĩa là thực lực hai chúng ta cũng bình thường như nhau. Không có ai thắng thua cả, lúc đó tôi sẽ mời cả bệnh viện đi ăn cơm, coi như là để náo cái trò cười, mời mọi người một bữa ăn rồi chuộc chút mặt mũi về. Đề nghị của tôi thế nào? Anh chấp nhận chứ?"
Những điều mà Trương Dịch đề nghị ở trên thì đều rất ổn. Nhưng mà cái câu cuối cùng... Anh ta thế mà lại muốn mời cả viện đi ăn cơm? ! Không phải là đùa đấy chứ? ! Anh ta có biết viện Hiệp Hòa mình từ trên xuống dưới có bao nhiêu người không vậy? ! Dù là có trừ ra mấy người đang trực ban hoặc đang nghỉ ngơi, thì cũng có ít nhất là 1500 người đó! Còn nếu mà tính luôn cả mấy người trực ban, mấy người nghỉ phép cộng thêm nhân viên y tế đăng ký nữa thì con số này phải lên đến hơn ba nghìn người đấy! Nhiều người như vậy... Trương Dịch muốn bao cả à?
Lúc này, Vương Tử Uy liền cảm thấy Trương Dịch này thật sự là không phải người! Mà là một con quỷ mới đúng! ! Đầu óc có vấn đề gì không vậy? Đến lúc đó nếu như Trương Dịch mời mọi người mà hắn lại không mời, thì chẳng phải hắn lại bị mọi người chê cười hay sao?
Trời ơi! Giờ phút này, Vương Tử Uy đang vô cùng hối hận chuyện buổi trưa ở nhà ăn vì sao mình lại cùng Đường Duy nói xấu Trương Dịch như vậy. Nếu như không nói, hoặc nếu như lời nói đó không bị Trương Dịch nghe thấy... thì hôm nay đã không có nhiều rắc rối như vậy rồi! Haizz! Họa từ miệng mà ra, câu nói này quả thật hôm nay mình đã lĩnh hội hết rồi!
"Sao rồi Vương Tử Uy? ? Những điều kiện mà tôi nói, anh thấy sao?"
Thấy Vương Tử Uy không nói gì, Trương Dịch lại nhìn anh ta rồi hỏi một câu.
"Được! Không có vấn đề! Nếu như cả hai người không có luận văn vào được hoặc cả hai đều vào được thì đồng nghĩa với việc không có kết quả thắng thua. Một khi có người có luận văn vào được, thì người thua sẽ tự động xin từ chức rời khỏi Hiệp Hòa!"
"Tốt! Mấy con mắt ở khoa chúng ta ai cũng đang nhìn kìa, vậy thì chúng ta quyết định vậy nha?"
"Tốt, một lời đã định!"
Rất nhanh, thông tin Vương Tử Uy và Trương Dịch cá cược với nhau một lần nữa lại được lan truyền khắp bệnh viện.
Lần này tin tức lại được truyền đi từ khoa cấp cứu.
"Cái gì? Vương Tử Uy lại đi tìm Trương Dịch rồi à? Hai người này cá cược thật luôn đấy?"
"Ghê thật, xem ra hai tháng tới có chuyện vui rồi."
"Kết quả tốt nhất là cả hai người đều có luận văn được vào một khu, nếu mà được như vậy chắc viện trưởng Kim còn cho thêm thưởng ấy chứ."
"Vương Tử Uy chẳng phải rất sợ sao? Sao mà chỉ sau vài tiếng mà lại thông suốt, rồi chấp nhận rồi?"
"Ai mà biết được, dù sao thì cứ dọn ghế ngồi, chuẩn bị hạt dưa, đậu phộng và nước khoáng rồi ngồi xem kịch hay thôi."
Mọi lời bàn tán ồn ào trong bệnh viện không hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Trương Dịch.
Anh đã ở trong thư viện mô phỏng một thời gian dài rồi! Đủ loại văn hiến y học anh cũng đã đọc không ít! Bây giờ chính là lúc để anh kiểm nghiệm lại bản thân mình.
Để xem khoảng thời gian dài anh nỗ lực học tập, cộng thêm các kiến thức và kỹ năng giải phẫu mà hệ thống cho, tất cả hội tụ lại thì liệu anh có thể dùng chúng để được vào SCI khu một không?
Trương Dịch rất tò mò và chờ đợi.
Đột nhiên, điện thoại anh reo lên.
Trương Dịch bấm mở lên xem, hóa ra là Thẩm Linh Nguyệt gửi tin nhắn WeChat: "Bác sĩ Trương, tối nay ăn đồ Nhật tự phục vụ nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận