Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 791: Coi như Trương Dịch liếm cẩu, làm sao rồi?

Chương 791: Coi như Trương Dịch là chó săn, thì sao?
Bởi vì mọi người trong nhóm trước đó đã biết Trương Dịch hôm nay sẽ bắt đầu buổi tọa đàm.
Cho nên giờ phút này mọi người nói chuyện đều liên quan đến buổi tọa đàm hôm nay, nội dung và việc thăng chức của Trương Dịch.
Kỳ thực đa phần mọi người đều đang chúc mừng Trương Dịch.
Mặc dù Trương Dịch đã một thời gian dài không trả lời tin nhắn của bọn họ trong nhóm.
Nhưng dù sao người ta hiện tại là đại lão, nịnh bợ cũng là điều đương nhiên thôi.
Biết đâu ngày nào đó lại được Trương Dịch chiếu cố thì sao~
Kết quả trò chuyện một chút, đột nhiên lại xuất hiện mấy người thích soi mói.
Vẫn là soi mói Trương Dịch hẹp hòi?
Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút khó hiểu.
Vương Tĩnh: "Hai người uống nhầm thuốc à? Sao tự nhiên nổi điên vậy?"
Trần Vũ Hàm: "Ừm? Bị làm sao vậy? Người như Trương Dịch làm sao có thể hẹp hòi chứ?"
Lông quân: "Sao lại không thể? ! Hôm nay tôi mới thấy rõ Trương Dịch vậy mà lại là một người lòng dạ hẹp hòi như vậy. Dù sao cũng là bạn học một thời, vậy mà hắn lại giả vờ như không quen biết chúng tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy!"
Cung Sử Minh: "@Vương Tĩnh, cậu mới là người uống nhầm thuốc đấy! Ngày nào cũng chỉ biết làm chó liếm của Trương Dịch, người ta còn chẳng thèm thừa nhận các cậu là bạn học! Đi ngang qua còn chẳng thèm nhìn một cái đã đi mất! Bạn học một thời, đến ăn cơm cũng không gọi chúng tôi, chậc chậc, ai thèm ăn cơm của hắn chứ! Tôi chỉ nghĩ dù sao cũng là bạn học, muốn đến chúc mừng hắn một chút, kết quả hắn lại cao ngạo! Xí ~ có gì ghê gớm chứ!"
Lý thần bay: "Ai, đúng đấy, mọi người không nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc nãy à, hoàn toàn coi thường chúng ta, đi ngang qua còn không thèm nhìn lấy một cái, khinh người quá đáng! Dù gì cũng là bạn học cả, sao lại tuyệt tình như thế chứ. Chúng ta nghe tin xa xôi cũng đến xếp hàng, thật vất vả mới vào được để ủng hộ hắn, không ngờ... Ai! Quả nhiên, người một khi có tiền có quyền...!"
Mấy người trong nhóm thi nhau soi mói Trương Dịch, quên hết tất cả.
Dường như muốn tìm lại chút lòng tự trọng đã bị tổn thương vừa nãy từ Trương Dịch.
Nhưng bọn họ quên mất.
Hiện tại Trương Dịch tuy không xem tin nhắn trong group bạn học này.
Nhưng Vương Hải Thanh thì vẫn xem đấy thôi!
Giờ phút này, trên xe của Trương Thịnh Vĩ.
Trương Dịch đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau.
Đột nhiên nghe thấy Vương Hải Thanh bên cạnh kêu lên một tiếng 'Ngọa Tào'!
Trương Dịch lười biếng mở mắt nhìn hắn: "Làm gì mà la lối om sòm lên thế?"
Chỉ thấy Vương Hải Thanh mặt đầy tức giận giơ điện thoại lên nói: "Mấy thằng nhóc Cung Sử Minh với lông quân đang nói xấu cậu trong nhóm kìa! Bọn nó bảo cậu hẹp hòi, nói cậu ăn cơm cũng không gọi bọn nó."
Vừa nghe thấy cái này, Trương Dịch thật sự nhịn không được, bật cười thành tiếng.
"Cái gì? Ha ha ha, nói tôi hẹp hòi? Ăn cơm không gọi bọn nó? Ha ha ha..."
Thấy Trương Dịch không hề tức giận chút nào, Vương Hải Thanh lại bênh vực Trương Dịch: "Ôi, cậu đừng cười nữa, thật đấy, cậu xem tin nhắn trong nhóm đi, bọn nó đang nói cậu đấy. Mấy người này đúng là có bệnh, bạn học thì sao? Là bạn học thì nhất định phải mời bọn nó ăn cơm à? Mà chúng nó là ai chứ! Viện trưởng Hiệp Hòa mời khách chứ có phải cậu mời đâu, đầu óc bọn nó có vấn đề không?"
Trương Dịch cười lắc đầu, đẩy điện thoại Vương Hải Thanh đưa tới.
Tin nhắn trong nhóm hắn thật sự chẳng muốn nhìn.
Thật sự không cần thiết vì những kẻ ngu ngốc này mà nổi giận.
Ngược lại kiểu phát ngôn mất trí, vô não này khiến Trương Dịch thấy buồn cười.
Chưa nói, lâu rồi không gặp loại người vừa ngốc nghếch lại vừa trơ tráo này, thật là buồn cười quá.
"Được rồi, tôi lười xem, chúng nó nói mấy câu thì có thể gây tổn thất gì cho tôi à? Mà lại có lợi gì cho bọn nó chứ?
Hay là chúng nó thích ý nói xấu vài câu trong nhóm thì có thể khiến tôi bị trừ lương? Hoặc khiến tôi bị cách chức?
Đều không thể mà, nên không cần để ý.
Bây giờ tôi với bọn họ đã khác biệt một trời một vực rồi.
Người đã leo lên đỉnh cao rồi cần gì phải để ý đến tiếng ồn của đám kiến ở chân núi chứ."
"Oa... Trâu bò đấy Trương Dịch, tầm nhìn của cậu thật là cao!"
"Một câu 'Người đã leo lên đỉnh cao rồi cần gì phải để ý đến tiếng ồn của đám kiến ở chân núi' thật hay! Nếu tôi mà có tư tưởng giác ngộ như cậu thì tốt, như thế thì tôi sẽ không bị bất kỳ ai chi phối suy nghĩ và quyết định."
Trương Dịch chỉ nói nhẹ nhàng một câu, mà khiến mọi người trên xe đều phải giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Cái gì gọi là tầm nhìn?
Đây chính là tầm nhìn.
Đương nhiên, Trương Dịch chẳng thèm so đo với bọn họ là vì trong mắt Trương Dịch, bất kỳ hành động hay lời nói nào của bọn họ đều không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào cả.
Cho nên Trương Dịch lười quan tâm.
Nhưng Vương Hải Thanh lại không có sự bao dung lớn như Trương Dịch!
Lúc nãy hắn vốn định chửi thẳng mặt trong nhóm, chỉ là Trương Dịch không mở miệng nên hắn cũng không tiện mắng.
Thế nhưng mặc dù không mắng tục, thì hắn nói móc vẫn được mà, đúng chứ?
Thế là, trong group bạn học.
Vương Hải Thanh: "Khụ khụ ~ để chúc mừng Trương Dịch hôm nay chính thức thăng lên làm trợ lý viện trưởng Bệnh viện Hiệp Hòa, tôi với Trình Thiến hiện giờ đang đi liên hoan cùng đồng nghiệp khoa cấp cứu~ ha ha, đây là cơ hội hiếm có được viện trưởng Hiệp Hòa mời khách đấy!"
Một tràng Lập Mã lại khiến cả nhóm nháo nhào.
Vương Tĩnh: "Oa kháo! Viện trưởng Hiệp Hòa mời khách? ? ! Trời ạ!"
Lưu tư mưa: "Oa oa oa! Viện trưởng Hiệp Hòa cũng mời các cậu à? Chắc chắn là nhờ phúc của Trương Dịch rồi? Ha ha, vậy xem ra có vài người vừa rồi định ăn chực mà không được, liền quay sang nói xấu trong nhóm à? Ha ha, cười chết mất."
Trần Vũ Hàm: "Phụt... Ý là hôm nay không phải Trương Dịch mời khách, mà là viện trưởng Hiệp Hòa mời khách à? Ghê gớm thật, Vương Hải Thanh với Trình Thiến hai cậu đúng là dẫm phải cứt chó rồi!"
Trình Thiến: "Đúng vậy ha ha ha, Trương Dịch không phải là người hẹp hòi, chỉ là có một vài người muốn nịnh hót mà không thành, nên xấu hổ hóa giận mà thôi ~"
Vương Tĩnh: "Tớ đã nói rồi mà, người như Trương Dịch sao có thể hẹp hòi chứ, hết lần này đến lần khác xuất tiền giúp đỡ người nghèo khó chữa bệnh, lại còn giúp đỡ trẻ em ở trại mồ côi nữa. Có vài người nói chuyện chẳng qua đầu óc, xem xem vừa nãy trong nhóm có ai tin lời các người nói không?"
Mấy người kia nói một hồi lâu, cũng không có mấy người phụ họa theo bọn họ.
Những gì Trương Dịch đã làm từ khi bước chân vào ngành này, mọi người dù không được Vương Hải Thanh kể thì cũng đã nghe qua không ít lần rồi.
Trương Dịch hẹp hòi? ?
Ha ha ha.
Lời này đến trẻ con mười tuổi còn chẳng thèm tin.
Cung Sử Minh: "@Trình Thiến, cậu nói ai xấu hổ hóa giận? @Vương Tĩnh, cậu có ý gì? Làm chó săn chưa đủ à? Cậu nhìn xem người ta có thèm để ý tới cậu không?"
Vương Tĩnh: "Đúng vậy, tớ chính là sùng bái Trương Dịch thì sao? Chính là làm chó săn của Trương Dịch thì sao? Trương Dịch ít nhất còn giỏi giang, người ta hiện tại là trợ lý viện trưởng, sau này biết đâu lại là viện trưởng Hiệp Hòa ấy chứ! Đi làm chó săn của loại thiên tài này không tốt sao? Dù sao cũng còn hơn việc trước kia các cậu ở trường suốt ngày đi làm chó săn của Lục Cao, chó vẩy đuôi mừng chủ chỉ để mong chờ được Lục Cao bố thí cho miếng cơm thừa ấy!"
Vương Tĩnh: "Còn nữa, cậu còn mặt mũi mà nói người ta Trương Dịch mời khách không mời cậu, người ta dựa vào cái gì mà phải mời cậu chứ? Chẳng phải cậu là chó săn của Lục Cao à? Thấy Lục Cao bây giờ đã xuống dốc, còn chưa làm được bác sĩ, cậu không vơ được chút lợi lộc gì liền muốn đi tìm Trương Dịch à? Coi Trương Dịch là chó săn chắc? Ha ha ha, cười chết mất, cũng không nhìn xem người ta có thèm để mắt đến cậu hay không! Đúng là coi mình là rễ hành mà! Xí!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận