Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 704: Trương Dịch yêu cầu, thi viết max điểm!

Chương 704: Trương Dịch yêu cầu, thi viết đạt điểm tối đa! Hai mẹ con cứ như vậy ở trước cửa phòng làm việc giằng co. Trương Dịch nhìn hai người một chút, suy nghĩ một lát vẫn quyết định trước tiên đưa giấy kiểm tra cho các nàng xem. Còn có làm hay không, thì để chính các nàng từ từ thương lượng. Chẳng bao lâu, Trương Dịch đã cầm giấy kiểm tra ra: "Đây là giấy tờ, nộp phí xong trực tiếp đi làm kiểm tra là được, à còn nữa, u mạch máu dưới da chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, không cần nằm viện đâu, tốn không đến mấy nghìn tệ." Vốn đang rất khó chịu, bác gái nghe xong không cần nằm viện, lập tức thay đổi sắc mặt, cũng không tranh cãi với con gái nữa. Không cần nằm viện sao? Vậy thì có thể! Không cần nằm viện thì thật sự có thể bớt không ít tiền. Con gái bà lúc này mới đưa bác gái nhanh chóng đi nộp tiền kiểm tra. Khoảng bốn giờ rưỡi chiều, hai mẹ con này cầm kết quả kiểm tra trở về. Trương Dịch xem qua loa, phim X-quang cho thấy đốt xương ngón tay út có sự bất thường, đường kính khoảng 0.5 cm. Siêu âm xương cũng tương tự, chèn ép rõ ràng. "Phù hợp với chứng u mạch máu dưới da dạng cầu ba liên hoàn, cộng thêm mấy kết quả kiểm tra này, hiện tại có thể chẩn đoán chính xác cô bị u mạch máu dưới da. Các người đợi một chút, tôi sẽ liên hệ bác sĩ ngoại khoa tay giúp, để họ sắp xếp phẫu thuật cho cô." Con gái bác gái vừa định gật đầu đồng ý lại đột nhiên nhớ ra, cuộc phẫu thuật này không phải Trương Dịch tự mình mổ sao? "Chờ một chút! Bác sĩ Trương... Thủ thuật của mẹ tôi... Không phải anh làm sao?" "Không cần mà, đây là tiểu phẫu, khoa ngoại tay hoàn toàn có thể thực hiện được, tôi không cần phải tự làm, như vậy không phải là cướp công người ta sao?" "À... Haha, vậy cũng được." Con gái bà có chút thất vọng. Chủ yếu là vì Trương Dịch quá giỏi, chắc chắn ai cũng muốn tìm Trương Dịch phẫu thuật. Có điều tiểu phẫu thì thật không cần thiết. Một là, Hiệp Hòa vốn là nơi tập trung nhân tài, phẫu thuật bình thường hoặc hơi khó thì các khoa đều có thể tự mình xử lý. Trừ khi thật sự đến mức phải hội chẩn toàn bệnh viện mới tìm lãnh đạo hoặc những đại lão như Trương Dịch ra tay. Trong tình huống bình thường, mọi người đều tự ứng phó được. Rất nhanh đã có bác sĩ ngoại khoa đến. Trao đổi về tình trạng bệnh xong, họ liền đưa bệnh nhân đi. Sau đó Trương Dịch đi kiểm tra phòng bệnh một lượt, bệnh nhân và người nhà đều rất khách khí với Trương Dịch. Nói chung, Trương Dịch làm bác sĩ rất được việc. Kỹ thuật tốt, phục vụ tốt, người bệnh mới mau khỏi, người nhà cũng xuất phát từ đáy lòng cảm ơn. Sau khi kiểm tra phòng bệnh xong, Trương Dịch liền đến khoa hội chẩn. Sáng nay, khoa có gọi điện thông báo có một bệnh nhân tắc nghẽn động mạch chủ bụng muốn Trương Dịch làm phẫu thuật, còn trả tiền phẫu thuật cao gấp ba lần. Ban đầu Trương Dịch không đồng ý nhưng xem qua hồ sơ bệnh án lại thấy ca này rất hóc búa. Thôi được, vậy thì thử thách một chút. Không bao lâu, Trương Dịch đã vào phòng phẫu thuật. Đến bảy rưỡi tối mới xong. Ra khỏi bệnh viện, trời đã tối hẳn. Về đến nhà, tắm rửa rồi nấu cơm ăn, một ngày cứ thế kết thúc. Có thể nói là bận rộn nhưng ý nghĩa. Thời gian thoắt cái đã đến rằm tháng năm. Hôm nay chính là ngày các bác sĩ được tuyển chọn đến trình diện. Hôm qua Khang Ngạn Minh đã nói với Trương Dịch chuyện này, anh còn hy vọng Trương Dịch tự mình đi xem. Nhưng Trương Dịch thật sự không rảnh, đành quyết định ngày mai phỏng vấn thống nhất. Sáng sớm hôm sau. Trong phòng học lớn của tòa nhà khoa giáo bệnh viện Hiệp Hòa. Ba mươi hai bác sĩ được chọn đã trình diện đầy đủ, đồng loạt ngồi trong phòng chờ buổi phỏng vấn chính thức hôm nay. Lúc này, Trương Dịch và các lãnh đạo khác vẫn chưa đến. Trong phòng học, các bác sĩ vì hai ngày này ở chung mà đã dần quen thuộc, giờ đây đã bắt đầu trò chuyện. "Ai, mọi người có biết lần này tổng cộng chỉ có năm suất không? Tương đương với việc trong số ba mươi hai người chúng ta sẽ có hai mươi bảy người bị loại đấy." "Chuyện này chẳng phải đã biết từ trước rồi sao? Mặc kệ bao nhiêu người bị loại, đều là do bản lĩnh cả thôi." Trương Tân là người kiêu ngạo, có một số người trong lòng ít nhiều sẽ có chút hồi hộp. Nhưng hắn thì lại bình tĩnh ngồi ở đó. Mang một vẻ gì đó như nắm chắc phần thắng. Bên cạnh, một người đàn ông đeo kính nhìn hắn một cái, đưa tay về phía hắn nói: "Chào anh, tôi là Lý Minh Lượng, khoa gan mật của bệnh viện Hoa Tây." Trương Tân nhìn anh ta một cái, cười nói: "À, Lý Minh Lượng đây mà, nghe danh đã lâu, anh ở mảng gan mật quả thật có tay nghề cao đấy, nghe nói anh chỉ mới là chủ trị mà đã có thể làm một trợ tá trong ca ghép gan rồi?" "Haha." Lý Minh Lượng khiêm tốn cười. Đâu chỉ là một trợ tá, thầy của anh ta đã gần như muốn giao luôn vị trí mổ chính cho anh rồi. Chỉ là anh còn trẻ nên chưa muốn quảng bá rộng rãi. Dù vậy sau khi cười anh ta cũng chỉ nói: "Đúng vậy, đều là do thầy cho tôi cơ hội cả thôi." Trương Tân nghe ra sự khiêm tốn của anh liền cười nói: "Quá khiêm nhường rồi anh bạn, thật không dám giấu, trong số ba mươi hai người trúng tuyển lần này, tôi để ý nhất hai người, và một trong số đó chính là anh." Lời này của Trương Tân âm lượng không lớn không nhỏ. Vừa đủ để mọi người trong phòng học có thể nghe thấy. Ngay lập tức, cả phòng học im lặng trở lại. Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Trương Tân. Ai? Ai mà cuồng thế? Còn nói chỉ để mắt đến hai người? Những người còn lại thì coi như không thấy à? Ha ha! Đúng là buồn cười! Các bác sĩ có thể trúng tuyển ở đây, nói thật đều là nhân tài kiệt xuất, đều ngạo mạn đấy chứ. Cuối cùng bị Trương Dịch coi thường thì còn coi như là do Trương Dịch là đại lão, coi thường bọn họ cũng bình thường thôi. Nhưng anh Trương Tân lại là cái thứ gì chứ? Chẳng phải giống nhau đều đến đây để học Trương Dịch sao? Cuồng cái gì vậy? Trong đám người, đa phần chọn cách "chuyện bé xé ra to", không nghe thấy gì hết là tốt nhất. Nhưng vẫn có một hai người tính tình nóng nảy. Lúc này có một anh chàng đầu đinh, người cao lớn đứng lên, khó chịu nói một cách mỉa mai: "Haha, còn tưởng là ai có tầm nhìn cao đến thế, hóa ra cũng giống chúng ta đến đây làm chân sai vặt cho Trương Dịch thôi sao? Haha~ đều là chân sai vặt ai còn coi thường ai chứ?" Trương Tân lạnh lùng nhìn người đó một cái. Hôm qua khi đến báo danh hắn đã nhớ người này suốt ngày ồn ào, hồ sơ thì viết đẹp như mơ, nhưng thực lực thật thì chẳng biết thế nào. Đúng lúc hắn chuẩn bị nói vài câu với người này thì ở cửa đột nhiên vang lên một giọng nói trêu ghẹo: "Ồ? Sao thế? Ngày đầu gặp mặt mà mọi người đã hăng hái thế sao?" Mọi người nhìn lại mới phát hiện là Trương Dịch đến! Trương Dịch! Anh rốt cuộc cũng đến rồi! Tất cả đều khó nén vẻ sùng bái trong đáy mắt, đôi mắt không rời khỏi Trương Dịch! Như thể muốn nhìn Trương Dịch đến mức thấu tận tâm can mới chịu thôi. Vừa nãy bọn họ muốn làm gì? Ai da, quên rồi~ Ngồi xuống nghe Trương Dịch phân phó đã. Quả nhiên, Trương Dịch vừa bước vào, mọi người lập tức im lặng. Ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cứ như là học sinh tiểu học nghe lời vậy. Trương Dịch hài lòng gật nhẹ đầu. "Ừm, không sai, có thể nghe lời thì chúng ta sẽ trao đổi tốt hơn thôi. Những người ngồi ở đây, đa số đều tầm tuổi với tôi, cũng có người lớn hơn tôi mấy tuổi nhưng cũng không hơn nhiều, vậy nên chúng ta sẽ không quá câu nệ, cứ gọi tôi là Trương Dịch là được. Chúng ta sắp có cuộc phỏng vấn, nên tôi sẽ nói ngắn gọn. Trong tay tôi đây là đề thi phỏng vấn lần này, lát nữa sẽ có người đến giám thị cho các anh chị. Ghi nhớ, không được gian lận không được đạo văn, thi xong thì nộp bài, tôi sẽ tự tay xem kết quả. Về phần yêu cầu, nghe kỹ đây, yêu cầu của tôi là thi viết nhất định phải đạt một trăm điểm thì mới được tham gia vào phần thi thực hành tiếp theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận