Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 785: Bọn hắn vậy mà có thể quyết định Trương Dịch chức quan!

Chương 785: Bọn họ vậy mà có thể quyết định chức quan của Trương Dịch! Tất cả đều do cái tên Phan Hồng Thịnh này mà ra! Nếu không phải hắn đột ngột nhảy ra làm trái, đoán chừng lúc này đã sớm hội nghị kết thúc, vui vẻ liên hoan rồi! Đâu còn có chuyện bỏ phiếu toàn viện không đâu vào đâu thế này? ! Haizz! Ngay lúc Kim Chính Luân đang xoắn xuýt không biết có nên chấp nhận yêu cầu bỏ phiếu của Trương Dịch hay không. Tôn Chí Học ngồi bên cạnh lại đột nhiên không nhịn được cười thành tiếng. Kim Chính Luân càng ngơ ngác. Cái gì chứ! Trong không khí căng thẳng thế này, ngươi cười cái gì hả? !? Ta lo lắng muốn c·h·ế·t rồi, ngươi còn cười! "Tôn bí thư... Ngài... Ngài cười gì vậy?" Tôn Chí Học quay đầu nhìn Kim Chính Luân, nhướng mày hỏi: "Ngươi có p·h·át hiện ra vấn đề gì không?" Kim Chính Luân nghiêm chỉnh, lắc đầu nói: "Vấn đề gì?" "Ngươi không thông minh bằng người nhà của Trương Dịch." Kim Chính Luân: ---- ----! "Ta không có... Cái gì? ? Không phải... Tôn bí thư, ý của ngươi là gì!" Kim Chính Luân trừng mắt! Chuyện ta không thông minh bằng Trương Dịch, chẳng lẽ ta không biết sao? Còn phải để ngươi chỉ ra hả! Ta sớm đã p·h·át hiện ra rồi! Nhìn vẻ mặt hơi có vẻ buồn cười của Kim Chính Luân, nụ cười của Tôn Chí Học càng thêm tươi tắn. Hắn kỳ thực đã sớm p·h·át hiện ra chiêu "lùi một bước để tiến ba bước" của Trương Dịch. Trước tiên, Trương Dịch sẽ nâng cao "lý tưởng và khát vọng" của mình, đứng ở vị trí cao về mặt đạo đức. Như vậy mọi người sẽ nảy sinh tâm lý sùng bái và đồng cảm. Lúc này, khi Trương Dịch lùi một bước, nói những lời như "nếu có người không đồng ý thì ta nguyện ý rời đi", sẽ lập tức có người đứng ra ủng hộ hắn. Cuối cùng, việc bỏ phiếu toàn viện sẽ được thực hiện, để đảm bảo đã có hơn nửa số người ủng hộ mình. Việc này cũng sẽ khiến những người phản đối phải ngậm miệng, khiến bọn họ thua không còn gì để nói. Ngươi không phải nói không có quyền tham gia sao? Giờ thì ngươi đã tham gia rồi, nhưng kết quả vẫn vậy, thì không thể trách ta. Cho nên, đầu óc của Trương Dịch đúng là rất linh hoạt. Hoàn toàn không cần đến sự hỗ trợ của viện trưởng hay bí thư này. Những chuyện này, một mình hắn có thể dễ dàng giải quyết. Mà nói thật, dù Trương Dịch không dùng chiêu "lấy lùi làm tiến" này, trực tiếp mở bỏ phiếu toàn viện, thì tỷ lệ ủng hộ của hắn cũng sẽ trên nửa số người. Từ khi Trương Dịch đến Hiệp Hòa, những lợi ích mà hắn mang lại có thể nói là lan tỏa khắp bệnh viện. Ví dụ như khoa răng hàm mặt và khoa phẫu thuật hàm mặt. Hiện tại, mỗi ngày bệnh viện đều tiếp nhận một lượng lớn trẻ em nghèo bị hở hàm ếch. Những đứa trẻ này mặc dù không phải trả tiền chữa trị, nhưng Quỹ Từ Thiện của Trương Dịch sẽ chi trả. Cũng như là từ khi Trương Dịch đến Hiệp Hòa, công việc của khoa răng hàm mặt, khoa phẫu thuật hàm mặt, thậm chí là khoa phẫu thuật chỉnh hình đều tăng lên đáng kể. Mỗi ngày đều có những bệnh nhân bị hở hàm ếch nhập viện điều trị. Tiền phẫu thuật cũng được thu bình thường. Các khoa khác đều rất ghen tị với họ. Hiện tại, lương của họ chắc phải gấp hai, ba lần trước kia cũng không chừng. Cho nên, các khoa này chắc chắn sẽ ủng hộ Trương Dịch. Lại như khoa cấp cứu, khoa thẳng thắn nhất. Hiện tại, mỗi ngày số người bệnh xin đăng ký khám gấp nhiều gấp mười lần so với thời điểm trước khi Trương Dịch đến Hiệp Hòa. Nhưng trong số đó có rất nhiều người bệnh không thuộc chuyên môn của khoa cấp cứu. Đôi khi Trương Dịch thấy thì đích thân khám, không khám được thì để các bác sĩ khám gấp khác xem. Còn không được nữa thì sẽ gọi điện cho khoa tương ứng trên lầu xuống tiếp nhận bệnh nhân. Sự lan tỏa này thậm chí còn rộng lớn hơn so với việc chữa hở hàm ếch. Gần như mỗi khoa đều nhận được bệnh nhân từ Trương Dịch. Mỗi một bệnh nhân đều sẽ mang đến một khoản tiền viện phí tương ứng. Hiệu suất làm việc của các bác sĩ đương nhiên cũng sẽ được nâng cao. Vì vậy, có thể thấy rằng khoa cấp cứu chắc chắn sẽ ủng hộ hoàn toàn Trương Dịch. Tiếp theo hãy xem xét tỷ lệ nam nữ. Chỉ cần nhìn vào gương mặt của Trương Dịch thôi thì các bác sĩ nữ chắc chắn sẽ đều ủng hộ. Thậm chí, không ít bác sĩ nam cũng sẽ như vậy. Tính ra thì chắc chắn sẽ hơn nửa số người. Cho nên, Trương Dịch làm gì cũng sẽ thắng. Sở dĩ Tôn Chí Học bật cười, là vì nhìn ra sự thông minh của Trương Dịch, thấy vui mừng trong lòng nên mới cười. Ông nhận ra Trương Dịch không chỉ là một t·h·i·ê·n tài y học, mà còn là một người lãnh đạo tiềm năng. Không tệ, không tệ ~ Đột nhiên, ngay lúc Tôn Chí Học định gật đầu đồng ý thì Văn Khang bên cạnh lại mở miệng trước. "Được, ta đồng ý với đề nghị của ngươi, có thể bỏ phiếu toàn viện!" Văn Khang vậy mà là người đầu tiên đồng ý! Kim Chính Luân liếc nhìn ông ta một cái, thực sự có chút không hiểu ông già này rốt cuộc muốn làm gì. Lập tức, ông lại nhìn Tôn Chí Học một chút rồi mới gật đầu đồng ý nói: "Được, nếu Trương Dịch muốn toàn viện bỏ phiếu quyết định thì cứ làm theo ý của ngươi." Kim Chính Luân đã gật đầu, mấy vị phó viện trưởng kia cũng nối tiếp nhau gật đầu: "Được, chúng ta cũng đồng ý." Thấy tất cả các phó viện trưởng đều đồng ý, mà viện trưởng và bí thư cũng ngầm đồng ý, nhóm bác sĩ trong phòng họp lập tức k·í·c·h đ·ộ·n·g! "Haha! Hôm nay đúng là đỉnh thật! Chứng kiến lịch sử rồi!" "Sai ~ là chúng ta đang tạo ra lịch sử~" "À đúng đúng đúng! Trong lịch sử Hiệp Hòa liệu có xuất hiện vị viện trưởng trợ lý đầu tiên mà ngay cả bác sĩ chủ trị cũng không phải không? ? Ngay hôm nay! Vào thời khắc này! Hãy để chúng ta cùng nhau chứng kiến!" "Thật k·í·c·h đ·ộ·n·g quá đi, ông trời ơi... Các người định chọn như thế nào? Chọn đồng ý hay không đồng ý?" "Ôi chao, không biết nữa, ta muốn chọn đồng ý, nhưng ta sợ chủ nhiệm biết được sẽ gây khó dễ cho ta." "Các người đúng là thảm quá, không giống khoa cấp cứu của chúng ta, toàn khoa nhất trí đồng ý Trương Dịch lên làm viện trưởng trợ lý ~!" Những bác sĩ từ các bệnh viện khác lại vô cùng ghen tị. Bọn họ vậy mà có thể tự tay quyết định chức quan của Trương Dịch! Ai~ Biết thế lúc trước mình đã cố gắng thi vào Hiệp Hòa! Trên bục giảng, Trương Dịch vẫy tay với trợ lý văn phòng của Kim Chính Luân, rồi lại thấp giọng thì thầm vài câu với người đó. Chẳng bao lâu, người trợ lý đó mang một bọc giấy in của bệnh viện đến. Mọi người nhao nhao im lặng chờ đợi xem Trương Dịch sẽ sắp xếp thế nào. "Các vị, cuộc bỏ phiếu này là do dị nghị của chủ nhiệm Phan vừa nãy mà ra, mục đích chính là để mọi người có quyền biểu quyết và quyền tham gia. Bất kể kết quả thế nào ta đều chấp nhận. Nhưng ta cũng hy vọng mọi người có thể đưa ra lựa chọn chính xác dựa trên nhận thức và phán đoán của bản thân. Không cần phải có áp lực gì cả, mọi người yên tâm, toàn bộ quá trình bỏ phiếu đều được giữ bí mật. Kết quả cuối cùng cũng chỉ có hai, ta thăng chức hoặc không. Đối với ta mà nói thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Thực ra, nếu không thăng thì ta còn có thể được tự do hơn một chút. Thăng chức rồi thì trách nhiệm ngược lại càng lớn hơn. Haha~ Được rồi, ta chỉ nói thế thôi. Sau đây, mọi người tự phân phát giấy bỏ phiếu, ở chỗ trống phía sau viết lên chữ "phải" hoặc chữ "không" là được. "Phải", nghĩa là bạn đồng ý cho ta lên chức viện trưởng trợ lý. "Không" có nghĩa là bạn không đồng ý. Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu phát giấy và bỏ phiếu!" Vốn đang rất phấn khích, nhưng sau khi Trương Dịch nói xong những lời này thì không gian phòng họp lại đột nhiên trở nên nghiêm túc. Chậc chậc! Thật sự phải bỏ phiếu rồi sao! Vậy thì nên chọn thế nào đây? Viết "phải"... Hay là "không"? Chương 786: Kết quả bỏ phiếu đã ra! Rốt cuộc nên viết "phải"... hay là viết "không" đây? Tất cả các bác sĩ nhận được giấy bỏ phiếu trong hội trường dường như có chút do dự, không quyết định được. Lúc nãy ai nấy cũng rất phấn khích, cảm thấy rằng bọn họ có thể tạo ra lịch sử. Nhưng khi "lịch sử" thực sự bày ra trước mắt mình thì lại cảm thấy có chút không dám nhận. Đương nhiên, thoải mái nhất là các thành viên khoa cấp cứu. Gần như ngay khi vừa cầm giấy bỏ phiếu lên, họ đồng loạt cầm bút, cúi đầu viết chữ "phải", rồi ngẩng đầu lên. Mọi động tác đều trôi chảy, phối hợp vô cùng ăn ý! Sau khi viết xong còn nhìn Trương Dịch trên bục giảng trừng mắt một cái, như thể đang nói: Chúng tôi đều viết "phải" đấy nhé ~ nhớ phải cảm ơn chúng tôi đấy, tốt nhất là tối nay lại mời chúng tôi đi ăn tiệc đi ~! Sau khi Trương Dịch nhận được ám hiệu sáng như đèn pha của họ, trực tiếp trợn mắt làm bộ như không thấy. Mấy tên vô lại này ~ Thật là da mặt dày vô sỉ hết sức! Đúng là trước giờ hắn chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến vậy! Khoa cấp cứu là những người đầu tiên viết xong. Gần như không chút do dự mà đã viết xong rồi nộp giấy lên. Nhóm thứ hai là khoa răng hàm mặt và khoa phẫu thuật hàm mặt. Đúng như Tôn Chí Học đã dự đoán. Các khoa này thực sự nhận được rất nhiều lợi ích từ Trương Dịch, nên chắc chắn họ sẽ đứng về phía Trương Dịch. Rất nhanh sau đó, khoa răng hàm mặt, khoa phẫu thuật hàm mặt và một phần bác sĩ khoa phẫu thuật thẩm mỹ cũng đều đã viết chữ "phải". Cùng lúc đó, hầu hết các bác sĩ nữ trong bệnh viện cũng nhanh chóng nộp giấy bỏ phiếu. Bởi vì, giống hệt những gì Tôn Chí Học dự liệu. Những bác sĩ nữ này đều là fan hâm mộ của Trương Dịch. Nhất là những bác sĩ nữ chưa kết hôn. Không ít người còn thầm mến Trương Dịch. Những người âm thầm tặng quà và thổ lộ với Trương Dịch, người nào không yêu thích và sùng bái hắn chứ? Các nàng chắc chắn cũng sẽ đứng về phía Trương Dịch. Đừng xem nhẹ sức mạnh của "thần tượng" nha ~ Số người ủng hộ đến đây đã gần một nửa rồi. Trên bục giảng, Trương Dịch tỏ vẻ tự nhiên, không hề có vẻ hoảng loạn khi số phận của mình bị người khác quyết định. Thật thoải mái nhàn nhã. Nhìn hoàn toàn không biết tâm trạng thực sự của Trương Dịch ra sao. Dường như hắn không hề quan tâm đến cuộc bỏ phiếu này! Nhìn cảnh tượng này, mấy vị trưởng khoa phía dưới nghiến răng ken két. Cái tên Trương Dịch này! Làm ra bộ dáng không quan tâm kết quả cho ai xem thế? Chẳng phải trong lòng muốn làm viện trưởng trợ lý sao? Đột nhiên, Phan Hồng Thịnh nghe thấy tiếng gọi nhỏ bên tai. "Trưởng khoa Phan? Bây giờ phải làm sao? Khoa cấp cứu với khoa răng hàm mặt và phẫu thuật hàm mặt chắc chắn sẽ ủng hộ Trương Dịch rồi, còn có không ít bác sĩ nữ mê trai chắc cũng vậy. Tôi tính sơ qua số phiếu thì gần một nửa rồi. Nếu muốn ngăn Trương Dịch thăng chức, chúng ta phải đảm bảo số phiếu ủng hộ của hắn thấp hơn một nửa. Nếu vượt quá một nửa thì chúng ta sẽ không cản được." Phan Hồng Thịnh có chút cau mày, ngẩng đầu nhìn Trương Dịch đang ung dung trên bục giảng. Ánh mắt cũng dần trở nên phức tạp. Trương Dịch à Trương Dịch. Ta thực sự khâm phục những cống hiến của ngươi cho bệnh viện. Ta cũng rất ngưỡng mộ ngươi là một t·h·i·ê·n tài y học. Nhưng sao ngươi cứ hết lần này đến lần khác muốn tranh giành vị trí với ta chứ? ? Ngươi còn trẻ, ngươi có nhiều cơ hội mà. Ta thì không, đây là cơ hội thăng chức cuối cùng của ta! Nếu như không lên được viện trưởng trợ lý thì chẳng khác nào mất đi cơ hội để trở thành nhân vật dự bị quan trọng của bệnh viện. Vậy thì cả đời hắn cũng chỉ có thể dừng chân ở chức trưởng khoa. Sao hắn có thể cam tâm chứ? Cẩn thận làm việc cả đời, chỉ chờ mong một ngày có thể thăng tiến. Chỉ mong một ngày có thể lên được vị trí phó viện trưởng. Nhưng mà... Trương Dịch vừa đến đã làm đảo lộn tất cả! Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì lại thua một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch? ! Hắn không cam tâm! Hắn không phục! Ngay lập tức, ánh mắt của Phan Hồng Thịnh trở nên sắc bén. Hắn quay đầu thì thầm với người bên cạnh: "Đi nói với mấy vị trưởng khoa kia, lần này giúp ta, sau này ta sẽ trả lại cho bọn họ." "Vâng!" Nói xong, Phan Hồng Thịnh lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Trương Dịch trên bục giảng. Chỉ có một cơ hội, ta nhất định sẽ không nhường cho ngươi, Trương Dịch! Ngay lập tức, hắn cúi đầu xuống, viết chữ "không" vào chỗ trống trên giấy. Rất nhanh sau đó, một nửa số người còn lại trong phòng họp cũng bắt đầu lục tục nộp giấy bỏ phiếu. Nhưng duy nhất có một khoa, lại liên tục do dự. Đó chính là khoa thần kinh ngoại. Văn Khang ngồi ở hàng đầu, còn mọi người trong khoa lại ngồi ở phía sau, cách Văn Khang một khoảng rất xa. Họ hoàn toàn không thể nhận được thông tin từ Văn Khang! Cho nên, họ cứ mãi xoắn xuýt đến tận phút cuối. "Haiz, phải làm sao đây? Chúng ta nên viết cái gì?" "Không phải trước đây viện trưởng Văn rất ghét Trương Dịch sao? Nếu không thì mình cứ viết 'không', dù sao thì chắc chắn ông ấy không ủng hộ Trương Dịch đâu." "Không không không, tớ cảm thấy thái độ của viện trưởng Văn đối với Trương Dịch đã thay đổi! Các cậu không thấy viện trưởng Văn vừa nãy giúp Trương Dịch sao?" "Nhưng mà... Một câu thôi thì đâu có nghĩa lý gì? Trước đó, bọn mình muốn đăng ký tham gia tuyển chọn đồ đệ của Trương Dịch mà ông ấy đã nổi trận lôi đình, nói thật, đừng đắc tội ông ấy thì hơn, cứ viết 'không' đi, nếu không sau này sẽ khổ đấy..." "Haiz, hay là mình lén gọi điện cho viện trưởng Văn để hỏi ý đi?" "Ngốc thế! Bao nhiêu người đang nhìn đây, còn dám hỏi trực tiếp? Như vậy thì chẳng phải là tự khai gian lận còn gì!" "Ai! Khó quá đi! Mấy ông lớn c·h·ơ·i cờ, chuyện gì tới chúng ta, mấy con tép riu này chứ. Thành ra giờ muốn viết 'phải' thì không dám, viết 'không' thì lại sợ viết sai! Khó quá đi mất!" "Suỵt! Mau nhìn kìa, viện trưởng Văn đang nhìn về phía chúng ta!" Cuối cùng, những bác sĩ khoa thần kinh ngoại đang hoang mang đã nhìn thấy tia sáng hy vọng. Thấy Văn Khang mặt mày nghiêm nghị đang nhìn về phía họ. Tất cả đều không khỏi rụt cổ lại... Ánh mắt của viện trưởng Văn này... Là ý gì đây? Chỉ thấy Văn Khang khẽ gật đầu một cái, rất nhỏ. Sau đó lại làm bộ vô tình gãi gãi tai rồi quay người đi. "Hả? ? Vừa nãy viện trưởng Văn có gật đầu sao? !?" "Đúng đấy, ông ấy gật đầu! Chẳng lẽ là muốn chúng ta viết 'phải' !?" "Thật á? Thật sự viết 'phải' à?" "Haizz! Thôi kệ, cứ viết vậy đi! Dù sao trong lòng mình cũng ủng hộ Trương Dịch mà, đến lúc viện trưởng Văn có biết thì nói là... là ông ấy gật đầu, mình cứ nghĩ ông ấy muốn ủng hộ Trương Dịch, cho nên mình mới viết 'phải'!" "Được, cứ làm vậy đi!" "Được, hết cả hồn~!" Kết quả là, khoa thần kinh ngoại bị giày vò, khốn khổ nhất cuối cùng cũng đã nộp bài thi. Đến đây, cuộc bỏ phiếu toàn viện đã kết thúc. Tất cả kết quả đã được trợ lý văn phòng thu vào. Vị trợ lý văn phòng đứng cạnh bục giảng cất giọng lớn: "Xin mời các vị chờ mười phút, chúng tôi sẽ thống kê kết quả ngay tại đây. Kết quả sẽ được báo cáo công khai cho mọi người sau đó." Lập tức, các trợ lý văn phòng cùng nhân viên phòng hành chính bắt đầu nhanh chóng thống kê kết quả. Mười phút sau, kết quả đã có. Trợ lý kia đầu tiên là đưa kết quả cho Kim Chính Luân và Tôn Chí Học xem. Vẻ mặt của Tôn Chí Học không hề lộ ra biểu cảm gì. Kim Chính Luân mặc dù cố giấu rất kỹ, nhưng cái vẻ kinh ngạc thoáng qua vẫn bị Trương Dịch bắt gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận