Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 548: Thần! Thế mà thật là Finney nhiều trúng độc! (hai chương cùng một chỗ)

"Đậu đen rau muống! Cái đoạn khí quản này sao lại bị rách? Còn có máu chảy ra nữa chứ!" Bác sĩ dùng dụng cụ soi thanh quản cũng phải giật mình.
Trong tình huống bình thường, khí quản rất ít khi bị thương hơn so với thực quản. Bởi vì khi ăn đồ ăn, đôi lúc đồ ăn quá cứng hoặc bị hóc xương cá thì tổn thương đều ở thực quản. Khí quản chỉ để hô hấp, trong không khí ngoài dưỡng khí và một chút bụi mịn ra thì còn vật gì có thể gây sát thương được nữa? Nhưng cái vết thương trên khí quản của cô bé này, nhìn kiểu gì cũng giống như do con người gây ra!
Trương Dịch trong lòng lặng lẽ thở phào. Tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng phơi bày chân tướng cho các ngươi... Lúc mới vào phòng cấp cứu nhìn thấy cảnh này, Trương Dịch đã đoán được vết thương kia từ đâu mà ra. Ngoài việc rửa ruột biến thành rửa phổi do sai sót thì còn có nguyên nhân nào khác?
"Khí quản bị tổn thương chắc chắn không phải do chúng ta ở Hiệp Hòa gây ra, người nhà nên quay về hỏi bác sĩ ở bệnh viện huyện xem sao. Coi bọn họ thao tác thế nào. Tôi nghi ngờ con gái nhà các vị ở bệnh viện huyện căn bản không rửa ruột, mà là rửa phổi! Phổi bệnh nhân có nước có lẽ phải kiểm tra lại một chút, lát nữa chụp thêm CT xem có thể dẫn lưu bớt chất lỏng ra không." Trương Dịch vừa quan sát hình ảnh trên màn hình vừa nói.
Người nhà nghe xong, mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ khó tin.
"Rửa phổi?! Cái này... sao lại như thế? Chúng tôi thấy bác sĩ rửa ruột mà!"
"Rửa ruột mà cũng trực tiếp thọc ống soi vào như thế à?" Trương Dịch lại hỏi.
Lúc này người nhà mới lắc đầu: "Không có..."
"Vậy chẳng phải đúng rồi sao? Hơn nữa, thời gian con gái các vị uống thuốc rồi ăn cơm cách nhau bao lâu?"
Người nhà ngẫm nghĩ: "Chắc khoảng nửa tiếng hoặc hai tiếng gì đó..."
"Dù là nửa tiếng hay hai tiếng, đồ ăn cũng không thể tiêu hóa nhanh như vậy. Các vị nhìn này, trong dịch hút từ dạ dày con gái các vị, mặc dù giờ đã gần như tiêu hóa thành nước nhưng vẫn còn thấy hạt cơm đó thôi. Ở bệnh viện huyện mà lại bảo nửa tiếng chỉ hút ra toàn nước trong veo là thế nào?"
"A?!..."
"Ngọa tào! Đúng là đồ c·h·ó tệ ở bệnh viện huyện! Hại con gái tôi khổ sở rồi!"
Trương Dịch cúi đầu nhìn cô bé này, lập tức cho người nhà một liều thuốc an thần: "Đương nhiên, chuyện uống thuốc t·ự s·á·t đúng là có, nhưng với loại thuốc có thể mua được trên thị trường để dẫn đến hôn mê thì cơ bản chỉ là thuốc an thần loại benzodiazepine thôi. Nếu lại thêm cả run rẩy... Tôi nghi ngờ có thể là do Finney nhiều. Loại thuốc này còn gọi là thuốc say xe, là thuốc chống chóng mặt. Thường thì không cần bác sĩ kê đơn, ra tiệm thuốc nào cũng mua được. Tác dụng phụ ngoài chóng mặt, khó chịu ở dạ dày thì còn có hoảng hốt, tim đập nhanh, nếu quá liều mà bị ngộ độc Finney nhiều thì có thể hôn mê, thậm chí xuất hiện ảo giác, rối loạn tinh thần. Nó sẽ gây tổn thương đến trung khu thần kinh, run rẩy cũng sẽ xuất hiện theo. Tất nhiên, theo như tôi thấy thì lượng thuốc cô bé này uống không quá nhiều, lát nữa cho rửa ruột rồi truyền máu lọc thì tình hình sẽ ổn thôi, người nhà không cần quá lo lắng."
Nếu như uống quá nhiều thì cô bé này sẽ không chỉ hôn mê. Các triệu chứng rối loạn tinh thần, ảo giác, nói sảng cũng sẽ nặng hơn. Nhưng cô bé này lại không bị. Chỉ là vì ức chế hô hấp nên bị ngộ độc và xuất hiện một lần co giật. Điều này cho thấy tác dụng phụ của thuốc vẫn chưa nghiêm trọng bằng việc bác sĩ bên bệnh viện huyện cắm sai ống gây ra hàng loạt hậu quả.
Người nhà nghe Trương Dịch nói như vậy rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn! Trời ơi... Bác sĩ này giỏi quá! Vừa đến một lúc mà đã hiểu rõ ngọn ngành chuyện của con gái họ rồi! Giỏi thật đấy!
Uông Vũ Phi cũng mừng rỡ nói: "Tôi đi! Vừa rồi hóa ra tôi đoán đúng! Tôi vừa nãy cứ nghĩ con bé này có nước trong phổi chắc không phải do thuốc mà do lúc bên bệnh viện huyện rửa ruột cắm nhầm ống dẫn đến 'rửa ruột' biến thành rửa phổi!"
Trương Dịch nhìn anh một cái: "Thế sao không nghĩ sớm đi?"
"Tôi... Tôi..." Uông Vũ Phi á khẩu không trả lời được.
Anh chỉ lén liếc Trương Dịch: Ông giỏi rồi!
Sau khi soi thanh quản xong, cô bé ngay lập tức được đưa đi rửa ruột. Lần này nước rửa ruột ra hoàn toàn không phải là nước trong mà là một chất lỏng vẩn đục lẫn dịch vị và cặn thức ăn! Đến lúc này người nhà mới biết, hóa ra nước rửa ruột chắc chắn không phải nước trong mà còn lẫn máu và dịch. Đúng là mở mang kiến thức! Đáng c·h·ết nghìn đ·a·o cái bệnh viện Vân Bắc kia! Chờ đấy, ta về sẽ tính sổ với các ngươi!
Sau khi rửa dạ dày xong, bác sĩ truyền máu lọc cũng đưa máy đến.
"Ai làm đây?"
Trương Dịch chỉ cô bé đang cắm ống hút dịch dạ dày trên giường: "Chính là bé này, bị ngộ độc thuốc, cho lọc máu trước đi."
Trước mắt thì không có thuốc đặc trị cho ngộ độc Finney nhiều, nhưng triệu chứng của cô bé không nghiêm trọng, có thể giảm nhẹ qua việc bài tiết và lọc máu.
Bác sĩ truyền máu lọc nghe xong thì cũng ngạc nhiên: "Hả? Cô bé còn nhỏ vậy mà, lại uống thuốc ngủ à?"
Bố mẹ cô bé có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Không biết là thuốc gì, bác sĩ Trương nói là thuốc say xe..."
"Haizz, con cái còn nhỏ thế này, phụ huynh vẫn nên giao tiếp với con cái nhiều hơn thì hơn."
Người nhà vội vàng gật đầu liên tục.
Sau khi hai mạch máu được thiết lập thành đường thông, máy lọc máu nhanh chóng hoạt động. Máy lọc máu thực ra thứ đắt đỏ nhất chính là lõi lọc. Vì sao những xét nghiệm ở bệnh viện lớn lại đắt như vậy? Vì máy móc của họ đắt tiền đó thôi. Bệnh viện càng tốt không chỉ có nhân viên y tế trình độ cao, ngay cả máy móc kiểm tra cũng tân tiến hơn so với bệnh viện bình thường.
Một tiếng sau, quá trình lọc máu kết thúc. Tiếp tục bù dịch cho cô bé, cân bằng độ pH trong cơ thể, cho thông khí quản để duy trì cân bằng oxy và CO2. Còn phải dẫn lưu dịch tích tụ trong phổi. Khi dịch phổi được dẫn ra, áp suất riêng phần CO2 sẽ từ từ hạ xuống. Triệu chứng ngộ độc sẽ dần dần dịu đi.
Sau khi làm xong mọi thứ, Trương Dịch quay trở lại văn phòng rót một cốc nước uống. Nhìn giờ thì đã hơn hai giờ đêm... Haizz, coi như không lãng phí công sức bận rộn. Cô bé này chắc sẽ cứu được. Cũng may mình khuya khoắt lại đến đây một chuyến. Nếu không có thì cái thằng ngốc Uông Vũ Phi kia còn tưởng là có loại thuốc thần kỳ nào gây ra hàng loạt biến chứng này chứ.
Thấy Trương Dịch ngồi uống nước trong văn phòng, Uông Vũ Phi có chút ngại ngùng bước tới. Anh ta tìm một hồi trong ngăn bàn làm việc của mình, lấy ra một gói sô cô la thanh năng lượng.
"Trương Dịch, đói không? Cái này cho cậu."
Trương Dịch liếc cái thanh sô cô la kia: "Không cần đâu, cậu tự ăn đi, tôi uống miếng nước là về thôi."
"Thế... Cám ơn cậu nha." Uông Vũ Phi là một người đàn ông nhưng lúc nói cám ơn thì cứ ngượng ngùng. Bảo sao mà bị Dương Thải Ny từ chối...
"Không có gì, lần sau nhớ lấy, bất cứ xét nghiệm nào cũng không được bỏ qua, có bận đến đâu cũng phải nhớ đến những kiểm tra cơ bản nhất. Có đôi khi những thứ cơ bản lại là thứ có thể nhắc nhở cậu." Trương Dịch uống một ngụm, giống như một người thầy đang thuyết giáo. Uông Vũ Phi lại thấy không có gì bất ổn, như một học sinh gật đầu. Sau đó anh ta lại ngẩng đầu hỏi: "Mà, sao vừa đến cậu đã biết là tôi không khám à!"
Trương Dịch trợn mắt: "Không phải tôi vừa đến là biết cậu không khám, mà là tôi vừa vào thấy tiếng thở của cô bé có vẻ nặng, nên tôi mới định dùng ống nghe xem sao. Ai ngờ vừa nghe đã phát hiện ra chuyện lớn như thế, con bé này còn chưa được rửa dạ dày nữa?! Thật sự là quá hoang đường! Nếu không phải bị rửa sai dạ dày thì cô bé đã không phải chuyển viện đến Hiệp Hòa rồi. Dù sao bên bệnh viện huyện sai sót quá lớn. Nếu không tìm nguyên nhân kịp thời thì không chừng con bé này đã mất mạng rồi. Mà nguyên nhân c·h·ết còn không phải là do ngộ độc thuốc, mà do tổn thương phổi dẫn đến thiếu oxy gây ức chế cơ tim."
Uông Vũ Phi trong lòng cũng âm thầm hối hận. Mình quả thực cứ bận rộn lên là lại qua loa. May mắn có Trương Dịch đến kịp. Nếu không thì cô bé này đã c·h·ết ở chỗ mình mất. Với một vết thương lớn ở khí quản cộng thêm axit lactic tăng lên 15 như vậy, nếu không c·h·ết thì cũng phải tốn nhiều công sức mới cứu lại được.
"Cái kia... vẫn là cảm ơn cậu nha, đêm hôm khuya khoắt mà phải chạy chuyến này."
Trương Dịch thở dài: "Thôi đi, không có gì, cũng đều vì bệnh nhân cả thôi. Tôi về trước, nồng độ thuốc trong máu chắc cũng sắp có kết quả rồi, lúc đó xem có phải do ngộ độc Finney nhiều không, rồi kê thuốc điều trị là được."
"Ừm, tôi biết rồi, cậu về nghỉ trước đi." Dặn dò vài câu xong, Trương Dịch liền rời khỏi phòng bác sĩ cấp cứu.
Vừa mới về đến nhà, trong đầu anh đã vang lên âm thanh quen thuộc: 【Đinh! Chúc mừng túc chủ thành c·ô·ng c·ấ·p c·ứ·u một bệnh nhân bị ngộ độc!】 【Ban thưởng 100 vạn tệ!】 【Nhưng vào đêm mai tại trận chung kết World Cup giữa đội A Căn rất và Pháp Lạp Quốc, mua tỷ số 7:5 thì sẽ nhận được thưởng!】
Ừm! Đúng đúng đúng. Ngày mai là trận chung kết World Cup rồi. A Căn rất và Pháp Lạp Quốc! Mấy ngày Tết lại thêm việc bệnh viện khiến Trương Dịch bận bù đầu. Chẳng có thời gian mà để ý đến bóng đá nữa. Vừa hay mai làm một ván, sau đó xem trận cuối cùng một cách thỏa thích....
Bảy giờ sáng. Khi các bác sĩ ca sáng sắp bắt đầu làm việc thì kết quả nồng độ thuốc trong máu cuối cùng cũng có. Uông Vũ Phi mang quầng thâm mắt, cố gắng gượng dậy tinh thần để nhìn.
Kết quả xét nghiệm:
Mẫu máu số 10236 có phát hiện Finney nhiều (nồng độ là 1.85ug/ml), barbital; không phát hiện các loại thuốc khác.
"Ngọa tào?!" Lúc này, tóc gáy Uông Vũ Phi dựng cả lên! Không phải chứ, không phải chứ? Hóa ra đúng là Finney nhiều thật à?! Trời ơi! Lại bị Trương Dịch nói trúng rồi! Tên này có phải có mắt thần không vậy? Hay là có khả năng nhìn trước tương lai? Trong tiệm thuốc có bao nhiêu là thuốc! Uống quá liều sẽ gây hôn mê hoặc run rẩy cũng có rất nhiều loại chứ! Mà cô bé này lại cãi nhau với người nhà nên mới nghĩ quẩn uống thuốc t·ự s·á·t, chắc gì cô ta đã biết đến loại thuốc kia! Người bình thường đều nghĩ đến thuốc ngủ, tức là mấy loại thuốc an thần như benzodiazepine hoặc barbital chứ! Ai mà nghĩ đến được chứ, vậy mà Trương Dịch vừa mở miệng là đã đoán trúng phóc luôn!
Lúc nãy Trương Dịch nói, Uông Vũ Phi không để ý mấy đâu, vì anh ta cảm thấy có quá nhiều thuốc trong tiệm, chẳng lẽ lại chỉ có một loại thuốc say xe đó thôi! Ai dè... lại bị vả mặt rồi! Trời ơi! Đúng là thần! Không được! Chờ Trương Dịch đến, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ! Rốt cuộc thì anh ta làm sao mà đoán đâu trúng đấy thế!
Đột nhiên, y tá vội vã chạy tới gọi Uông Vũ Phi.
"Bác sĩ Uông, Vương Hân Tuệ tỉnh rồi!"
"Tỉnh rồi à? Ồ, cuối cùng cũng tỉnh!" Uông Vũ Phi vội vàng đặt tờ kết quả xét nghiệm xuống, ngay lập tức đến xem tình hình trong phòng cấp cứu.
Cô bé đã tỉnh, nhưng cảm giác người còn mơ hồ lắm. Vừa mở mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt cứ ngơ ngác ra, nhất là đôi mắt, cứ ngây thơ như đang khám phá một thế giới mới lạ. Cô bé có vẻ như không biết đây là bệnh viện, cũng chẳng biết vì sao mình lại ở trong bệnh viện. Nhưng mà ngẫm lại thì cũng bình thường, uống nhiều thuốc vào như vậy thì không có di chứng cũng đã là may rồi, huống chi tỉnh lại không nhớ gì.
"Vương Hân Tuệ? Nghe thấy tôi nói không? Có biết tôi là ai không?" Uông Vũ Phi cúi xuống hỏi cô bé.
Cô bé nhìn Uông Vũ Phi, chỉ bằng cái bộ áo trắng này thì ai cũng biết là bác sĩ thôi mà? Thế nhưng cô bé lại chẳng nói gì cả.
"Vương Hân Tuệ? Có phải con tên Vương Hân Tuệ không? Đúng thì gật đầu đi con? Ta gọi bố mẹ của con vào thăm con nha, có được không?"
Cô bé lại mở to mắt nhìn Uông Vũ Phi, sau đó nhẹ gật đầu. Ừm, có thể nghe hiểu, cũng phản ứng lại được. Con ngươi phản xạ với ánh sáng cũng khôi phục, xem ra việc lọc máu, bù dịch và thông khí quản đều hiệu quả. Người đã hoàn toàn sống lại.
Uông Vũ Phi thở dài: "Con bé ngốc này, uống thuốc t·ự s·á·t làm gì? Con tí nữa là c·h·ết mất rồi biết không? Bố mẹ con ở ngoài khóc cạn cả nước mắt rồi, con suýt làm họ sợ c·h·ết khiếp đó biết chưa hả tiểu muội muội. Lần sau tuyệt đối đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc này nữa, nghe chưa? Sinh m·ạ·n·g rất yếu ớt, lần này bọn ta cứu được con rồi, lần sau con chưa chắc đã may mắn vậy đâu. Có mâu thuẫn với bố mẹ thì có thể cãi nhau, có thể làm ầm ĩ, có thể nói chuyện nhiều hơn, chứ đừng đùa với m·ạ·n·g sống mình làm những chuyện tổn hại đến mình như thế này chứ."
Cô bé nghe xong thì hốc mắt đã ướt nhòa nước. Mắt chớp một cái, nước mắt cộp cộp rơi xuống sau gáy vào mái tóc đen. Nhìn cứ như là đang ấm ức lắm vậy.
"Haizz, chờ chút nha, ta đi gọi bố mẹ của con vào thăm con."
Giờ con cái với phụ huynh đúng là, ai! Khó nói thật. Có thể phê bình ai đúng ai sai được chứ, vì bác sĩ dù sao cũng chỉ là người ngoài. Mà thôi, nói thật ra thì bố mẹ ai cũng mới làm bố mẹ lần đầu, con cái cũng mới là con lần đầu thôi. Tất cả mọi người đều đang trong quá trình phạm sai lầm, chọc giận đối phương rồi lại tha thứ, bao dung và hòa thuận với nhau. Vì sao ư? Vì là người một nhà mà. Có gì không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau? Đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, có lẽ sẽ hiểu được sự vất vả của đối phương. Là người một nhà cả thôi, có chút va v·a c·hạm c·hạm là sao không thể chứ? Răng còn cắn vào cả lưỡi cơ mà, đừng nói gì đến mấy cá thể độc lập hợp thành một gia đình.
Ở ngoài phòng cấp cứu, Uông Vũ Phi cũng khuyên nhủ người nhà rất nhiều, nói những tâm sự trong lòng mình với người nhà. Vừa đúng lúc này, Trương Dịch tay xách hộp cơm tối qua chuẩn bị cho Bạch Vũ Phàm bước đến. Vì muốn đưa cơm sớm cho Bạch Vũ Phàm, nên Trương Dịch đến khá sớm. Vừa đến đã thấy Uông Vũ Phi đang ở bên ngoài khuyên giải người nhà Vương Hân Tuệ. Trương Dịch nhìn thấy cô y tá đứng đó nên hỏi:
"Tiểu Hà, Vương Hân Tuệ tỉnh rồi à?"
Y tá gật đầu: "Ừ! Bác sĩ Trương, anh đúng là thần! Anh đoán thử xem nồng độ thuốc trong máu là cái gì đi?" Y tá nhìn chằm chằm Trương Dịch khi nói chuyện, hai mắt lấp lánh ánh sao. Trương Dịch không cần đoán cũng biết chắc là Finney nhiều rồi.
"Thì là Finney nhiều thôi, nhìn vẻ mặt của em là biết rồi, còn loại thuốc nào nữa?"
"Ha ha! Đúng là không qua được mắt anh mà! Giỏi quá đi!"
Trương Dịch cười cười: "Khiêm tốn thôi~ cứ làm thôi chớ có sáu~"
Ngoài cổng, thấy Uông Vũ Phi đang cao hứng khuyên bảo người nhà, Trương Dịch cũng không nhịn được bước đến nói vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận