Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 504: Thầy thuốc còn trẻ như vậy ngươi để ta yên tâm? !

"Chương 504: Thầy t·h·u·ố·c còn trẻ như vậy ngươi để ta yên tâm? !"Điện thoại vang lên. Vị bác gái mặc áo lông này liền bắt đầu ba ba ba hỏi không ngừng. Sau một lúc lâu..."Ngài nói đúng không Phương chủ nhiệm?!" Đầu bên kia điện thoại, vị bác sĩ bị gọi là Phương chủ nhiệm nhíu mày hỏi: "Bây giờ bà đang ở Hiệp Hòa sao? Ở phòng nào?" "Tôi chẳng phải đang ở khoa c·ấ·p c·ứ·u đây sao, mẹ tôi bị đau bụng gọi xe cứu thương một chuyến, bệnh viện liền đưa thẳng vào phòng c·ấ·p c·ứu khoa c·ấ·p c·ứ·u. Bác sĩ ở đó trông còn quá trẻ, cứ mở miệng ra là nói mẹ tôi sao nghiêm trọng vậy, còn nói về sau có thể xảy ra chuyện gì, anh ta đều không dám chắc chắn. Còn nói cái gì mẹ tôi nhịn thuốc rồi? Còn làm chúng tôi cả nhà sợ hết hồn! Nói là sau khi nhịn thuốc thì cảm cúm thông thường cũng có thể cướp mạng người. Tôi cảm thấy bác sĩ kia còn trẻ không đáng tin cậy, cho nên tôi mới gọi điện thoại hỏi ngài đây. Không biết Phương chủ nhiệm có rảnh không? Có thể đến khoa c·ấ·p c·ứ·u giúp tôi xem mẹ tôi một chút?" Đầu bên kia điện thoại, vị Phương chủ nhiệm này dừng lại một lúc mới hỏi: "Bà nói vị thầy t·h·u·ố·c trẻ tuổi kia tên gì?" Bác gái này sững sờ một chút rồi mới nhớ lại nói: "Hình như họ Trương!" "Trương?? Khám ở phòng c·ấ·p c·ứ·u? Họ Trương? Dáng vẻ có phải rất đẹp trai không? Có phải là Trương Dịch không?" Bác gái mím môi, mặc dù bà rất không t·h·í·c·h cách nói chuyện của tên nhóc đó, nhưng mà đúng là... Tên nhóc đó dáng vẻ quả thực rất đẹp trai. Mà lúc nãy bà cũng cố ý liếc nhìn thẻ nhân viên trước n·g·ự·c người kia, giống như là tên Trương Dịch. "Ờm...quả thật tên là Trương Dịch." Do dự một hồi, bác gái nhẹ gật đầu. "Vậy không sao nếu là Trương Dịch, có hắn xem b·ệ·n·h cho mẹ bà thì bà cứ yên tâm. Đương nhiên, nếu như ngay cả hắn đều nói có chuyện, thì có thể là thật sự có chuyện, tôi còn bận lắm, cúp máy đây." "A chờ một chút Phương chủ nhiệm! Ngài đừng vội cúp máy mà! Chuyện gì thế? Tên thanh niên đó chẳng lẽ là đại lão nào ở Hiệp Hòa sao? Sao ngài Phương chủ nhiệm cũng nghe hắn vậy? Ngài... Ngài không đến xem mẹ tôi sao? Nhỡ tên nhóc đó nói không đúng thì sao?" Đầu bên kia điện thoại, Phương chủ nhiệm khẽ cười nói: "Trương Dịch đúng là xem như một hậu bối trẻ tuổi rất giỏi của bệnh viện chúng tôi, bà yên tâm đi, có hắn khám bệnh, viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa chúng tôi cũng có thể yên tâm. À đúng rồi, nếu bà không tin, thì ở bên ngoài bệnh viện còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ Trương Dịch khám đấy." Nói xong, Phương chủ nhiệm liền cúp máy. Phương chủ nhiệm là ai? Là chủ nhiệm khoa ngoại tim trẻ em của bệnh viện Hiệp Hòa. Trước kia bác gái này vì khám bệnh cho cháu trai mới phải nhờ cậy quan hệ để quen biết Phương chủ nhiệm. Trước sau cũng đưa không ít quà cáp, Phương chủ nhiệm mới xem như nể mặt giúp đỡ. Không ngờ tới? Lại có một câu ‘Nếu bà không tin, thì ở bên ngoài bệnh viện còn có rất nhiều người xếp hàng chờ hắn khám đấy’? Thì ra trước đây mình biếu quà là biếu không rồi sao? Ngươi thậm chí không thèm tới liếc bà già nhà ta một cái đã bảo ta yên tâm? Lập tức, bác gái này liền tức giận không chỗ xả! Nhưng lại không có cách nào xả! Người ta là chủ nhiệm ở Hiệp Hòa, về sau biết đâu lại phải nhờ người ta khám cho cháu mình nữa! "Sao rồi? Người chủ nhiệm trong điện thoại kia nói gì thế? Anh ta có muốn đến xem mẹ không?" Bên cạnh bác gái, hai người trung niên nam nữ kia thấy bà ta cúp điện thoại vội hỏi. Bác gái tức giận đến trợn trắng mắt: "Không đến, hắn nói bác sĩ Trương Dịch kia giỏi lắm, có anh ta khám bệnh cho mẹ thì bảo chúng ta yên tâm." "Hả? Bác sĩ kia trông còn trẻ như vậy, mà bảo chúng ta yên tâm được sao?" Hai người nhà bên cạnh cũng một bộ không thể tin. Bác sĩ kia nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi chứ? Mà lại bảo bọn họ yên tâm? Chắc là nói đùa thôi. "Kệ hắn, dù sao nếu mẹ tôi thật xảy ra chuyện gì, tôi mặc kệ Hiệp Hòa hay Hoa Tây gì, phải bồi thường cho tôi đầy đủ!" Cả một ngày, Trương Dịch cứ như vậy ra ra vào vào. Lúc thì đi khám b·ệ·n·h tại nhà, lúc thì lại tiếp bệnh nhân về. Cũng may Hiệp Hòa phân công rất rõ ràng, người phụ trách khám b·ệ·n·h tại nhà thì chỉ phụ trách khám tại nhà, còn phòng c·ấ·p c·ứ·u cũng chỉ phụ trách phòng c·ấ·p c·ứu. Hơn sáu giờ, Trương Dịch cuối cùng cũng làm xong chuẩn bị tan làm. Không ngờ vừa mới chuẩn bị thay quần áo thì nghe thấy ngoài cổng phòng c·ấ·p c·ứu có mấy người đang ồn ào. Nghe kỹ giống như là đang k·h·ó·c tang? "Trời ơi! Lão t·h·i·ê·n gia ơi! Mẹ tôi chỉ bị t·i·ê·u c·h·ả·y thôi mà! Sao bệnh viện Hiệp Hòa các người lại chữa cho người ta c·h·ế·t rồi! Trời ơi ông trời hãy phân xử cho con! Bệnh viện Hiệp Hòa các người có thể coi thường pháp luật như thế sao? Lại tìm một bác sĩ trẻ như vậy đến chữa b·ệ·n·h cho mẹ tôi, kết quả lại chữa cho bà ấy c·h·ế·t! " Hả?? Tiêu chảy mà k·é·o người c·h·ế·t rồi? Trương Dịch nghe sao có chút giống bệnh nhân Đường Quế Hoa vậy? Kết quả đến gần xem xét, hóa ra đúng là người nhà Đường Quế Hoa đang nằm trên đất khóc lóc nháo sự. Bảo vệ muốn đi kéo người dậy, kết quả bác gái mặc áo lông này nằm trên đất khóc lóc um sùm giãy giụa, nhất quyết không chịu dậy. Người nhà của bà ta cũng đứng ở một bên không nói lời nào, tựa hồ muốn để cho bà ta tùy ý mà náo. Chồng của Đường Quế Hoa, tức ông lão kia. Lúc này, ông cũng đang ngồi lặng lẽ lau nước mắt ở trên ghế dài. Tuổi đã cao trông thấy cảnh này ngược lại khiến lòng người thấy xót xa. Nhưng mà! Đường Quế Hoa c·h·ế·t rồi sao? Cái tên thầy t·h·u·ố·c trẻ tuổi mà bác gái kia nói là ai? Không lẽ là mình sao? Nhưng Trương Dịch có phải là bác sĩ chủ trị của Đường Quế Hoa đâu, chỉ là đi khám b·ệ·n·h tại nhà rồi tiếp bà ta về bệnh viện thôi mà? Trương Dịch vừa đi lên trước, thì Khang Ngạn Minh đã từ trong phòng c·ấ·p c·ứu đi ra. Dù sao Khang Ngạn Minh cũng đã có tuổi, còn là chủ nhiệm khoa c·ấ·p c·ứu. Trên n·g·ự·c áo ngoài hai chữ chủ nhiệm ra còn có ba chữ phó viện trưởng. Vừa đi ra đã mang theo vẻ uy nghiêm. Bác gái kia lập tức im lặng. "Các...các người trong bệnh viện đã chữa cho mẹ tôi c·h·ế·t! Chỉ bị t·i·ê·u c·h·ả·y thông thường thôi, làm sao có thể c·h·ế·t người được! Tôi phải tìm các người tính sổ!" Vẻ mặt tức giận của bác gái kia đã hạ nhiệt được một chút, nhưng những lời nên nói thì một câu cũng không bỏ sót. Khang Ngạn Minh ánh mắt lạnh lùng, nhìn người phụ nữ kia một chút: "Đường Quế Hoa còn chưa c·h·ế·t, vừa nãy chỉ là tình trạng nguy kịch thôi, hiện tại còn đang cấp cứu! Các người ở đây cãi nhau làm gì? Là muốn trì hoãn việc c·ấ·p c·ứu sao?" Bác gái câm nín: "Còn...còn đang c·ấ·p c·ứu? Vẫn chưa c·h·ế·t?? Thế... thế..." Trời ạ! Vẫn chưa c·h·ế·t sao? Thế cái vị bác sĩ kia vừa nãy ra giải t·h·í·c·h đã nói cái gì hô hấp và huyết áp rất nguy hiểm, người có thể không qua khỏi! Còn bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý thật kỹ, nói người có thể không sống được! Ơ hay! Đây không phải dọa người sao?! Đúng lúc đó Trương Dịch đi đến cạnh Khang Ngạn Minh hỏi: "Bệnh nhân Đường Quế Hoa kia dùng trái dưỡng phất cát tinh vẫn không được sao?" Khang Ngạn Minh quay đầu nhìn Trương Dịch: "Đúng, bệnh hiện tại chuẩn đoán là viêm ruột giả mạc do nhịn thuốc." Viêm ruột giả mạc còn được gọi là viêm ruột liên quan đến chất kháng sinh. Nguyên nhân chính là do việc sử dụng chất kháng sinh lâu ngày dẫn đến mất cân bằng hệ vi sinh đường ruột. Phát bệnh chủ yếu ở người già, bệnh nhân sau phẫu thuật, người có sức miễn dịch thấp. Sốt cao, t·i·ê·u c·h·ả·y, rối loạn chất điện giải, nguy hiểm đến tính mạng, đó đều là đặc điểm của viêm ruột giả mạc. "Tôi vào xem!" Trương Dịch vừa nói vừa muốn đi vào phòng c·ấ·p c·ứu. Kết quả, bác gái sau lưng lại kéo tay hắn lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận