Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 867: hắn là như thế nào thay đổi càn khôn?

Chương 867: Hắn là như thế nào thay đổi càn khôn?
Chỉ nghe y tá vừa lấy ra một xấp giấy thông báo vừa giải thích: “Ca phẫu thuật đã xong, bác sĩ Trương là người mổ chính, cực kỳ thành công. Hiện tại bên trong đã hoàn thành khâu vá bắt đầu làm ống dẫn lưu, người nhà các vị ký tên trước đi, lát nữa chúng tôi còn phải...”
Y tá nói nửa đoạn sau, Lục Cao đã nghe không rõ. Trong đầu hắn chỉ toàn là mấy chữ “Ca phẫu thuật đã xong”, “cực kỳ thành công”.
“Thành công... Thật sự thành công?!” Hắn nắm lấy tay y tá hỏi.
Y tá nhìn Lục Cao mặt mũi tràn đầy kϊƈɦ động, hơi nhíu mày gật đầu: “Đúng vậy, viện trưởng Trương có thể nói là rất giỏi đấy, tỉ lệ thành công phẫu thuật của anh ấy cũng rất cao mà.”
Một giây sau, Lục Cao đã rơi nước mắt: “Tốt... Cảm ơn... Cám ơn các cô! Thật sự cám ơn!”
Đầu gối có là gì? Bị bạo lực trên mạng có là gì? Chỉ cần cha còn có thể sống được, những điều này đều không quan trọng! Giờ phút này, mấy câu cảm ơn này cũng là Lục Cao thật tâm nói ra được, không hề pha lẫn chút giả tạo nào.
Một bên, Lục Phong cũng kϊƈɦ động đến đỏ cả vành mắt: “Tốt... Tốt! Quá tốt rồi, Trương Dịch không hổ là Trương Dịch a!”
Ca phẫu thuật này là do Lục Phong làm thất bại mới đến lượt Trương Dịch tiếp nhận. Vừa rồi trước khi vào phòng phẫu thuật, hắn kỳ thật đã xin được vào trong xem để học hỏi một chút, nhưng bị Trương Dịch cự tuyệt. Hiện tại nghe nói ca phẫu thuật thành công viên mãn, với một bác sĩ ngoại khoa tim mạch, hắn thật sự quá hiếu kỳ cũng quá hiếu học!
Hắn rất vui khi em trai mình phẫu thuật thành công, hận không thể lập tức xông vào muốn xem tình hình của Lục Nguyên. Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng rất muốn được xem lại quá trình ca phẫu thuật vừa rồi! Muốn xem Trương Dịch rốt cuộc đã làm thế nào? Bước nào hắn làm tốt hơn mình? Hắn đã làm sao để thay đổi càn khôn, biến bại cục thành thắng cục?!
Những người thân thích khác vây quanh y tá hỏi han hồi lâu, Lục Cao cũng lau nước mắt vùi đầu ký xong giấy thông báo. Bản thân hắn cũng là bác sĩ, rất rõ những điều viết trên giấy thông báo là gì.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra. Chỉ thấy Trương Dịch đi đầu, phía sau là một đoàn bác sĩ chen chúc đi ra. Những bác sĩ đi theo hắn có người trẻ, người già, có chủ nhiệm khoa, cũng có cả viện trưởng. Trên mặt từng người đều mang một biểu lộ - khuôn mặt tươi như nịnh bợ. Ngay cả Văn Khang, người có khuôn mặt đen không đổi kia mà giờ cũng mang theo chút... ý cười??
Điều này làm cho Lục Phong, người biết Văn Khang nhiều năm nay, phải sững sờ tại chỗ. Không phải chứ??? Ngươi vẫn là Văn Khang mà ta biết sao?! Hắn còn cố gắng trợn mắt nhìn, sợ mình nhìn lầm! Phong cách làm việc của Văn Khang, dù bọn họ không cùng làm trong một bệnh viện, Lục Phong cũng biết. Rất dứt khoát, một là một hai là hai, còn đặc biệt ghét mấy bác sĩ trẻ không có kinh nghiệm không có bản lĩnh hay khoa chân múa tay, thậm chí còn cãi lời hắn. Thường không kiên nhẫn là mắng cho một trận. Có thể nói là ỷ vào kỹ thuật phẫu thuật thần kinh của mình mà đi nghênh ngang trong bệnh viện.
Nhưng bây giờ... Lục Phong thật cảm giác mắt mình có chút mờ! Văn Khang... vậy mà đang cười??!!! Mặt trời mọc từ hướng tây rồi! Chẳng phải tên Văn Khang này từ trước đến giờ chỉ có một biểu lộ sao?? Chẳng phải đối với cấp dưới chỉ có nghiêm khắc, phê bình sao? Chẳng phải là từ trước đến nay chỉ có người khác nịnh bợ hắn chứ không có chuyện hắn nịnh bợ người khác sao? Chẳng phải là từ trước đến giờ đều không có hứng thú với bác sĩ trẻ sao? Sao thế?? Đối mặt Trương Dịch mà ngươi lại đổi sang bộ dạng nịnh nọt a dua rồi à? Đối mặt Trương Dịch mà ngươi lại bắt đầu cười tươi tắn vui vẻ thế này?? Chậc chậc chậc~! Văn Khang! Ngươi bất quá cũng chỉ đến thế thôi~!
Lục Phong thu hồi những suy nghĩ của mình, chuyển ánh mắt sang Trương Dịch, vội tiến lên chào hỏi: “Chào Trương Dịch! Tôi là Lục Phong, anh trai của Lục Nguyên, cũng là viện trưởng Bệnh viện Bình An, chào cậu chào cậu! Cuối cùng cũng gặp được người, hôm nay em trai tôi được phẫu thuật thành công thật sự là rất cảm ơn cậu!”
Trương Dịch cũng là lần đầu tiên gặp Lục Phong. Hắn nhìn người chú trung niên hơn 50 tuổi trước mắt, còn mang theo kính lão. Nghĩ thầm, trách sao mà làm cắm ống có thể gây ra nhiều tổn thương đến vậy, thì ra là nhãn lực không tốt lắm à. Đương nhiên, Trương Dịch trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cũng không nói ra. Mặt mũi viện trưởng Bệnh viện Bình An thế nào cũng nên nể chút.
“Chào anh, viện trưởng Lục!” Trương Dịch khách khí chào hỏi sau đó lại nghe Lục Phong cười nói: “Thật tình cảm ơn cậu đã đại nhân đại lượng, không so đo với đứa em trai bất tài kia của tôi, nó...”
Nói đến Lục Cao, Lục Phong cũng có chút không ngẩng đầu lên được. Rõ ràng cùng Trương Dịch là một trường học. Mà sao lại chênh lệch lớn đến vậy! Hắn vội vàng quay đầu tức giận kéo Lục Cao đến trước mặt: “Lục Cao, còn không mau đến xin lỗi Trương Dịch! Hôm nay chuyện này nếu không phải Trương Dịch bất chấp hiềm khích lúc trước giúp chúng ta thì giờ tình hình của cha con không biết sẽ ra sao nữa!”
Lục Cao im lặng ngẩng đầu lên, nhìn Trương Dịch. Hắn phát hiện trong mắt Trương Dịch không có một chút trào phúng nào. Một chút cũng không có. Chỉ có ánh mắt bình tĩnh như mặt nước. Giống như là nhìn một người xa lạ vậy, không có chút cảm xúc nào. Thấy mình hiện tại đang chán nản thế này, hắn không chút cao hứng sao? Hắn hẳn là rất ghét mình mới đúng chứ? Hắn phải rất cao hứng mới đúng chứ.
Lục Cao liên tưởng đến chính mình, nếu như trước kia mình ghét ai đó, người đó đột nhiên sa sút tinh thần, trong lòng hắn sẽ rất sảng khoái, thậm chí còn hận không thể xông lên đạp thêm mấy cái cho hả giận. Kết quả trong mắt Trương Dịch lại không có một chút cảm xúc nào. Chẳng lẽ... Mình trong lòng Trương Dịch không có chút ấn tượng nào sao? Hay là nói, bản thân mình từ trước đến nay đều quá nhỏ nhen?
Nghĩ đến đây, Lục Cao tự giễu cười cười. Đúng vậy. Mình từ đầu đến cuối trước mặt Trương Dịch đều giống như một thằng hề. Trương Dịch hiện tại cấp bậc, vị trí căn bản cũng không thèm liếc nhìn loại thằng hề như mình một cái. Không có để mình vào mắt cũng là chuyện bình thường.
Chỉ thấy Lục Cao nhẹ giọng rồi lại một lần nữa cúi đầu xin lỗi Trương Dịch: “Xin lỗi, chuyện trước kia... là do tôi không hiểu chuyện, là tôi sai rồi. Những lời tôi đã nói với cậu, tôi đều sẽ thực hiện, tôi sẽ cho cậu thấy được thành ý xin lỗi của tôi.”
Nghe thấy câu này, Trương Dịch ngược lại có chút kinh ngạc liếc Lục Cao một cái. Theo tính cách của Lục Cao thì giờ ca phẫu thuật đã kết thúc tốt đẹp, vậy hẳn là hắn cũng không cần phải cầu xin mình nữa. Có khi còn lộ ra bản tính thật. Không ngờ hắn lại còn lần nữa nói lời xin lỗi? Vậy xem ra gia hỏa này lần này thật sự là có chút thành ý.
Trương Dịch thu lại ánh mắt, giọng nói vẫn không có quá nhiều cảm xúc: “Tôi cũng không nhớ rõ cậu nói gì, tùy cậu muốn làm thế nào thì làm đi. Dù sao bây giờ phẫu thuật cũng đã kết thúc, Lục Nguyên đã được đưa đến phòng ICU cách ly. 24 giờ tiếp theo cực kỳ quan trọng, những điều cần chú ý thì để bác sĩ khoa tim mạch nói rõ với các anh... À đúng rồi, không cần nói các anh cũng rõ cả.”
Nói xong, không đợi Lục Phong có thể chen thêm vài câu để lôi kéo làm quen, Trương Dịch liền xoay người, phẩy tay với đám bác sĩ phía sau: “Đi thôi, ca phẫu thuật kết thúc rồi, tôi cũng phải về trước, còn có cuộc họp đang chờ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận