Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 431: Hết sức là được, xin nhờ

"Ngươi chậm một chút nói, ngươi đã từng ăn chuột hay là bị chuột cào trúng?" Trương Dịch đỡ Lý Tiểu Quân, để anh ta có thể nói chuyện rõ ràng.
Lý Tiểu Quân đột nhiên gật đầu: "Ta... Thật ra nếu ngươi không nói thì ta cũng không để ý chuyện này... Nhưng ngươi vừa hỏi thì ta mới nhớ... Ta nhớ mấy tháng trước, khi đó ta... còn chưa bị bệnh. Lúc đó ta đến Quảng Hoằng công tác, ở đó hơn một tuần. Đối tác của ta... nói muốn mời ta ăn đặc sản, nói là thịt rừng từ nước láng giềng. Lúc đó ta không nghĩ nhiều... chỉ nghĩ bàn chuyện làm ăn quan trọng nên đồng ý. Khi bưng lên bàn ta mới thấy đồ trong bát canh không giống bình thường, ta còn tưởng là chim bồ câu hay gà gì đó. Nhưng thấy cái đuôi vừa nhỏ vừa dài, ta hỏi có phải chuột không... Đối tác nói là chuột tre được nuôi đặc biệt ở nước láng giềng... có thể ăn được, lại còn rất ngon. Anh ta bảo tôi ăn, lúc đó tôi không ăn. Nhưng tôi có uống một chút canh... Cái này... Ăn canh cũng lây nhiễm sao bác sĩ... Có phải vì uống canh mà tôi mắc bệnh này không?"
Lúc này Lý Tiểu Quân vô cùng hối hận. Nếu đúng là vì chén canh chuột tre đó mà bị bệnh nặng này, thì thật quá xui xẻo!
Nghe Lý Tiểu Quân kể lại, Trương Dịch vẫn cau mày. Thành phố Quảng Hoằng giáp biên giới Việt Quốc, nơi đó đúng là khu vực phân bố vi khuẩn Marnife lam trạng. Xem ra rất có thể anh ta đã bị lây nhiễm vì ngụm canh này.
"Anh đừng lo lắng, bây giờ chúng tôi đã tìm ra nguyên nhân bệnh. Sẽ lập tức lên phác đồ điều trị phù hợp nhất cho anh."
Nghe Trương Dịch nói vậy, Lý Tiểu Quân mới cảm thấy khá hơn. Nếu chỉ vì một chén canh mà mất mạng thì anh ta hận không thể lôi cổ tên đối tác đã mời anh ta ăn canh chuột xuống địa ngục!
Nghĩ đến đây, Lý Tiểu Quân đột nhiên nhớ ra một chuyện. Gã đối tác kia đã ăn hơn nửa con chuột tre và cả canh. Không biết dạo này gã ra sao, có bị bệnh không?
"Bác sĩ Trương, tôi muốn hỏi lúc đó gã đối tác của tôi còn ăn thịt chuột và uống canh. Sao gã không sao hết vậy?"
"Anh chắc chắn gã không sao? Lúc ăn đồ này xong các anh có uống rượu không?"
Lý Tiểu Quân suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Lúc đó tôi mới uống một ngụm canh đã buồn nôn, sau đó họ mời uống rượu tôi lấy cớ không khỏe từ chối. Lúc đó tôi không uống, nhưng hai người kia thì có."
"Uống rượu có độ cồn cao không?"
"Cao chứ! Uống 'Kiếm Nam Xuân' 52 độ!"
Trương Dịch nhíu mày: "Tôi khuyên anh nên tranh thủ hỏi hai người đối tác đó xem sao, có bệnh hay không. Loại vi khuẩn này thường xâm nhập vào những người có sức đề kháng kém. Sau khi lây nhiễm sẽ có thời gian ủ bệnh, thời gian này dài ngắn không giống nhau. Nhưng từ khi ủ bệnh đến khi phát bệnh chỉ cần một chất xúc tác, đó chính là rượu! Anh nghĩ xem, lúc đó anh không uống rượu, nhưng về sau có uống không?"
Lý Tiểu Quân mắt mở to, kinh ngạc nhìn Trương Dịch: "Tôi... Có uống... Sau khi làm xong việc trở về công ty, không lâu sau có buổi liên hoan bộ môn. Lúc đó tôi có uống một chút với bọn họ... Thì ra... thì ra bệnh này chỉ bị lây nhiễm nhưng chưa phát bệnh phải không? Còn phải có rượu làm chất xúc tác mới phát bệnh được? "
Lý Tiểu Quân cố nén cơn đau khắp người, mặt không thể tin nói. Quả thật là khó hiểu! Sao lại phức tạp như vậy? Ăn vào bụng rồi chưa phát bệnh, còn phải uống rượu thì vi khuẩn mới làm mình bị bệnh? Thật là biến thái! Lý Tiểu Quân thầm chửi trong lòng.
"Đúng vậy, cồn có thể khiến vi khuẩn biến đổi, tạo ra phản ứng enzyme. Mà nó chỉ biến đổi ở nhiệt độ 37 độ. Mà cơ thể người vừa vặn ở nhiệt độ 37 độ, nên đây là nguyên nhân gây bệnh. Anh yên tâm, phòng xét nghiệm đang làm kiểm tra kháng sinh đồ. Chờ vài ngày nữa là anh có thuốc kháng khuẩn đặc hiệu rồi."
"Vậy thì tốt rồi... Cám ơn các bác sĩ... Bệnh viện Hiệp Hòa... Bệnh viện Hiệp Hòa quả nhiên danh bất hư truyền..." Lý Tiểu Quân nghe Trương Dịch nói vậy, tảng đá trong lòng cũng vơi đi. Đây là Hiệp Hòa mà. Bác sĩ ở Hiệp Hòa nói thì không thể sai được?
"Lý Tiểu Quân, bản thân anh cũng phải cố lên, tình trạng của anh không tốt lắm, phải kiên trì." Trương Dịch an ủi. Vi khuẩn Marnife lam trạng là một loại vi khuẩn gây bệnh, có thể gây tử vong, đặc biệt đối với người bị suy giảm miễn dịch HIV. Tuyệt đối không được qua loa. Loại vi khuẩn này còn rất dễ kháng thuốc. Nếu không may kết quả kiểm tra kháng sinh đồ cho thấy loại thuốc nào đó không hiệu quả, thì không được mấy ngày sau thuốc cũng không còn tác dụng.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Trương Dịch cùng bác sĩ trực ban khoa hô hấp rời khỏi phòng bệnh.
"Này bác sĩ, lát nữa khi giao ban, cô nhớ nói với chủ nhiệm Hoàng là hai ngày này tạm thời không dùng thuốc khác, chỉ dùng 'đồng khang tọa'."
'Đồng khang tọa' là một loại thuốc kháng nấm. Mà Marnife lam trạng lại thuộc loại nấm. Lý do Lý Tiểu Quân thấy khá hơn vào tối qua, là do 'đồng khang tọa' có tác dụng. Khi chưa tìm được loại thuốc phù hợp nhất thì vẫn cứ phải dùng 'đồng khang tọa'. Còn các loại thuốc kháng sinh và kháng virus khác đều có thể bỏ qua. Dùng quá nhiều thuốc sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho cơ thể.
"Được, lát nữa tôi sẽ nói với anh ta."
Lúc này, người nhà bệnh nhân đang chờ ngoài cửa vội vàng tiến đến hỏi thăm tình hình. Trương Dịch kể lại rõ ràng những gì mình đã biết cho người nhà nghe. Mọi người cũng bừng tỉnh ngộ!
"Vi khuẩn lam trạng gì mà ghê gớm vậy? Còn biến đổi hình dạng trong cơ thể nữa? " Trương Dịch vừa nói khiến người nhà không khỏi kinh hãi. Trên đời này còn có loài sinh vật kỳ lạ như vậy sao? Nhiệt độ khác nhau thì hình thái khác nhau, mà gặp cồn còn có thể biến đổi? Chậc chậc! Thật đúng là... Về sau không thể ăn uống lung tung ở bên ngoài nữa! Đến một chén canh cũng không được uống! Còn rượu! Một giọt cũng không được đụng vào!
"Nhưng... tôi vẫn muốn nhắc nhở mọi người một chút, tình hình của Lý Tiểu Quân hiện tại vẫn rất nghiêm trọng. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm thuốc phù hợp, nhưng... bệnh này không phải 100% chữa khỏi được. Một số ít người, đặc biệt là những người bị suy giảm miễn dịch rất khó chữa trị. Hy vọng mọi người hiểu cho điều này."
Khi mọi người còn đang vui mừng thì Trương Dịch đã dội cho một gáo nước lạnh. Vợ Lý Tiểu Quân sờ bụng, cô cúi thấp đầu, Trương Dịch cũng không nhìn rõ vẻ mặt của cô. Chỉ nghe thấy giọng nói khẽ khàng: "Bác sĩ... Các anh là bác sĩ của Hiệp Hòa mà, nếu ngay cả các anh cũng không chữa được... vậy thì ở Hoa Quốc còn có nơi nào chữa được nữa? Tôi tin các anh, dù thế nào thì các anh cũng cố gắng hết sức là được, xin nhờ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận