Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 287: Không thể luôn làm náo động, phải thêm cho người khác cơ hội

"Vậy ta về trước, bác sĩ Lý cứ đợi xem gia đình họ có đồng ý cho lão thái thái phẫu thuật không, nếu đồng ý thì báo ta một tiếng. Nếu họ quyết định không làm thì cũng nhớ báo ta." Bác sĩ Lý liên tục gật đầu: "Được, cảm ơn anh trợ lý Trương, để anh phải cất công chuyến này." Trương Dịch xua tay: "Không sao." Nói xong, Trương Dịch cùng Trần Phương liền ra khỏi phòng. Lúc hai người vừa đi ngang chỗ rẽ cầu thang máy, đã thấy ba người nhà kia đang cãi cọ om sòm ở hành lang vắng. Không phải Trương Dịch cố ý nghe lén, mà là vừa đi ngang qua nên nghe thấy! "Ngươi một vạn tệ cũng không bỏ ra nổi hả?? Mua nhà cho con trai hết hơn ba mươi vạn! Giờ mẹ sinh bệnh phải phẫu thuật mà ngươi không bỏ ra nổi một vạn tệ??" Người đàn ông lớn tuổi nhất trong ba người chất vấn người nhà đứng cạnh. Người nhà kia là một người cô tuổi ngoài bốn mươi, nhìn tướng mạo thì chắc là em gái của người đàn ông kia. Chỉ thấy cô ta ánh mắt lấm lét mấy lần rồi nói: "Ta... Tại ta vừa mua nhà cho con nên mới không có tiền, vậy ta biết làm sao?? Ta giờ không có tiền mà!" "Ta không tin đâu! Con bất hiếu, lúc cha mất nhà còn chia cho ngươi hơn mười vạn! Bây giờ kêu ngươi góp một vạn tệ cũng không có!" Người đàn ông kia giận mắng cô ta. Người phụ nữ nghe xong cũng giận dữ chống nạnh nói: "Hừ! Mắng ta không có lương tâm? Ta là con bất hiếu sao?! Sao hả? Tiền của cha mẹ không phải ngươi cũng lấy hơn mười vạn còn gì?? Mẹ bệnh một năm nay thì ít nhất nửa năm là ở chỗ ta đấy nhé, bao nhiêu việc bẩn thỉu ta đều làm! Đến ăn còn phải đút từng muỗng! Còn mắng ta bất hiếu?! Dù sao ta nói thẳng cho các ngươi biết, ta bây giờ không có tiền! Một vạn tệ không có!" Người phụ nữ chống nạnh, giọng rất lớn. Không biết có phải thật không có tiền hay không. Người đàn ông kia cũng như muốn cãi nhau với cô em, thì người còn lại vội vàng đứng ra hòa giải: "Ôi anh hai, chị hai! Anh chị đang cãi nhau cái gì thế, mẹ còn nằm đây kia!" Đến lúc này, ba người mới đồng loạt nhìn về phía lão nhân đang bị đẩy ở góc tường. Trong mắt bà cụ có lệ quang, trong ánh mắt lộ ra chút tuyệt vọng và thống khổ. Một giây sau, nghe người hòa giải kia nói: "Vậy tiền này ta bỏ ra một vạn nhé, còn lại thì anh hai với chị hai tìm cách vậy. Tiền của cha mẹ thì mình đã chia hết cả rồi, bây giờ trên người mẹ chắc chẳng còn xu nào. Mấy năm nay ta cũng hay bệnh, nên thật sự không có nhiều tiền. Nhưng bỏ ra một vạn thì vẫn có thể kiếm được. Chúng ta đều biết, phẫu thuật có lợi cho mẹ và cả cho chúng ta. Nhưng mà không làm, thì ta lại cảm thấy rất áy náy với mẹ..." Nói đến đây, cả ba người chìm vào im lặng. Cách một cửa hành lang, Trương Dịch nhìn cảnh này cũng không khỏi thở dài. Cha mẹ vất vả nuôi chúng lớn thế này, giờ về già sinh bệnh phải làm phẫu thuật mà đến năm vạn tệ cũng không gom đủ? Ba người này đều đã bốn năm mươi tuổi, phấn đấu mấy chục năm mà không có được mấy vạn tệ trong tay? Nói ra thì đến Trương Dịch còn không tin. Đúng lúc Trương Dịch đang do dự không biết có nên vào khuyên mấy người kia hay không, thì Trần Phương đã kéo tay Trương Dịch, vội vàng lôi anh đi mất. Phòng cấp cứu. "Trần lão sư, sao lúc nãy kéo ta đi làm gì vậy?" Trần Phương lắc đầu thở dài: "Vừa nãy thấy cậu có vẻ muốn xông vào lý luận với người nhà họ, nên ta vội lôi cậu đi. Trương Dịch à, chuyện như này ở bệnh viện nhiều lắm, góc nào phòng nào cũng có. Ta khuyên không được nên cậu đừng có đi khuyên làm gì, với lại cũng đừng có động lòng trắc ẩn. Mấy đứa con của bà cụ đó, ta nhìn qua là biết đều có tiền cả, chẳng qua là đang giả ngơ thôi. Nỡ bỏ mấy chục vạn cho con mua nhà mà lại không nỡ bỏ tiền cho mẹ già phẫu thuật?? Người như này à, ta đánh cuộc sau này chắc chắn gặp xui xẻo cho coi." "Haizz!" Nghe Trần Phương nói Trương Dịch cũng chỉ đành thở dài bất lực đi theo. Chuyện này, ca phẫu thuật định hướng lập thể tổn thương hạch vùng bụng cạnh ngoài đã sắp đến tay lại có nguy cơ đổ bể. Mà lão thái thái nhìn cũng đáng thương thật. Vừa rồi khi mấy đứa con còn đang chối đây đẩy thì bà chỉ biết ngồi đó nghe, không nói lời nào, mắt chỉ trực trào nước. Haizz, người già thì nên bị con cái đùn đẩy như bóng đá à? Nghĩ ngợi, Trương Dịch nói: "Thôi cứ chờ xem, biết đâu ba người con kia phát hiện lương tâm quyết định đi kiếm tiền để cho lão thái thái phẫu thuật thì sao." Hai người vừa nói chuyện xong thì khoa cấp cứu lại có một ca mắc xương cá ở họng. Vẫn còn là một anh mập hai trăm cân. Thấy bóng người vạm vỡ, Trần Phương lắc đầu liên tục, vừa đi về phía phòng xử lý vừa lẩm bẩm: "Không có việc gì cứ ăn cho béo làm gì cơ chứ!" Trong phòng xử lý, anh mập vẻ mặt đau khổ, mặt mày nhăn nhó dữ tợn. Thỉnh thoảng còn ộc ra một chút nước bọt dính máu. Trương Dịch tiến lại xem thì thấy, cái xương cá này to thật! Lại còn mắc ngay dưới chỗ hẹp thứ nhất của thực quản. Thực quản có tổng cộng ba chỗ hẹp, chỗ hẹp thứ nhất cách răng cửa khoảng 15 centimet. Cái xương cá này không phải xương cá nhỏ bình thường mà là xương dăm, nên việc lấy ra rất khó, phải dùng kẹp dài. Không biết anh này ăn cá kiểu gì mà để ra nông nỗi này. Biết có xương còn ăn như hổ đói?" "Thôi được rồi, nhìn kiểu này vẫn phải nội soi dạ dày gắp xương ra." Trần Phương vừa quan sát vừa nói. Trương Dịch vốn muốn mở miệng nói mình có thể thử trực tiếp gắp xương, nhưng nghĩ lại thì thôi không nói. Trường hợp mắc xương cá thật ra là vấn đề nhỏ trong cấp cứu. Ai cũng có khả năng xử lý tình huống này. Trương Dịch thấy không nên cái gì cũng một mình mình làm, để cho những người khác còn có cơ hội tích lũy kinh nghiệm lâm sàng. Vậy nên Trương Dịch đành ngậm miệng lại, không nói ra. Về sau những chuyện nhỏ nhặt thế này thì Trương Dịch không xông xáo nữa. Trừ phi thật sự bất đắc dĩ thì anh hỗ trợ cũng không muộn. Hai mươi phút sau, Trần Phương đã gắp xong xương cá và quay lại. Đó, có phải là ổn không. Ai cũng có năng lực, ai cũng có việc để làm. Đến tận tối tan làm, Trương Dịch vẫn chưa nhận được tin của bác sĩ nội thần kinh khoa. Chẳng lẽ người nhà họ suy nghĩ cả ngày rồi vẫn chưa xong sao?? Thôi được rồi, cứ về nhà chuẩn bị rút tiền thưởng thôi~ Tám giờ tối, Trương Dịch mở ứng dụng hắc hắc tệ đúng giờ! Rồi tìm mục tiền tệ GGB được hệ thống nhắc nhở, chọn hợp đồng và mức nhân lên, sau đó canh đúng giờ 8 giờ 10 phút, tập trung! Quả nhiên, bắt đầu từ 8 giờ 11 phút, tiền tệ này đột nhiên từ 56.73 là mức cao nhất trong gần một tháng trở xuống! Chưa đầy mười phút, cả màn hình toàn đỏ chót! "Ta nói này! Rớt mạnh thế cơ à?!" Trương Dịch nhìn chăm chăm vào hậu trường, chưa đến hai mươi phút mà đồng tiền này đã mất gần mười giá trị. Anh thì lại nhân trăm lần hợp đồng, vậy là số tiền trong hậu trường đã là mười triệu tệ! Mười vạn vốn chưa đến hai mươi phút biến thành mười triệu tệ! Thật đã quá đi! Trương Dịch chờ một lát, đồng tiền này rớt mất mười giá trị rồi đi ngang. Mà số tiền của anh trong hậu trường cũng vừa tròn mười triệu tệ, không hơn không kém. "Cái hệ thống này tính toán chuẩn xác quá ha, không cho nhiều hơn chút nào..." Rồi Trương Dịch rút tiền trong app, mười phút sau, tin nhắn báo tiền đã về tài khoản ngân hàng. Thị trường chứng khoán và tiền tệ ảo giao dịch bây giờ đang rất hot, nhà nước cũng không để ý đến chuyện này lắm. Nên là Trương Dịch đối với việc mình cứ có doanh thu đều đều như này cũng tương đối yên tâm, không sợ bị tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận