Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 760: Không có khả năng, cái này không phù hợp quy củ

"Chương 760: Không có khả năng, chuyện này không phù hợp quy củ "Khang chủ nhiệm sao vậy? Chuyện gì mà cao hứng thế?"
Khang Ngạn Minh cười xua tay nói: "Ha ha, không có gì không có gì ~ đúng rồi, thứ sáu có hội nghị mọi người nhớ tham gia nhé, trừ bác sĩ trực ban ra, người đang nghỉ cũng phải đến nghe rõ chưa?"
"Biết rồi."
"Đã rõ!"
Mọi người ngoài miệng thì đáp vậy, nhưng trong lòng lại thắc mắc, hội nghị thứ sáu rốt cuộc là tình huống gì? Chẳng phải là Trương Dịch muốn giảng bài về chương trình học liên quan đến t·ế bà·o lựu t·h·í·c·h crôm sao? Sao Khang Ngạn Minh lại có vẻ thần thần bí bí như vậy? Hay là viện trưởng Kim muốn nhân hội nghị mà tuyên bố tin tức gây chấn động nào đó?
Trương Dịch thật ra cũng nhận ra Khang Ngạn Minh dường như có hàm ý trong lời nói. Hơn nữa việc này đoán chừng còn có liên quan đến mình. Nhưng thấy ông ta hiện tại không muốn nói nên Trương Dịch cũng lười đoán mò.
"Khang chủ nhiệm, anh đã về rồi thì để anh dẫn đội tiếp tục kiểm tra phòng nhé?" Trương Dịch nói, chủ động nhường lại vị trí ở đầu hàng.
Không ngờ Khang Ngạn Minh lại không ngừng lắc đầu: "Thôi thôi thôi, không cần không cần, vẫn là cậu, vẫn là cậu làm. Cậu phải quen với việc dẫn đội kiểm tra phòng, như thế sau này... sau này có ngày nào đó tự cậu muốn một mình dẫn đội kiểm tra phòng thì mới có kinh nghiệm được."
"À ~" Trương Dịch ra vẻ đã hiểu gật đầu: "Được, vậy tôi tiếp tục."
"Được được được, cậu tiếp tục, tôi sẽ đứng bên cạnh giúp cậu giá·m sá·t, tuyệt đối không tham dự."
Sau khi nói xong câu này, Khang Ngạn Minh quả nhiên cứ đứng bên cạnh bất động. Ngoại trừ thỉnh thoảng có biểu cảm mặt hoặc vui hoặc giận ra, ông ta thật sự là không mở miệng nửa lời. Dù cho có bác sĩ trả lời sai, Khang Ngạn Minh cũng không có như dĩ vãng dừng lại mà buông lời th·ố·n·g mạ.
Xem ra, thật sự là toàn quyền giao cho Trương Dịch quyết định rồi.
Việc giao ca này diễn ra khiến cho toàn bộ bác sĩ trong phòng đều cảm thấy không phù hợp.
Giờ nghỉ trưa.
Nhân lúc Khang Ngạn Minh và Trương Dịch không có mặt, đám người phòng khám gấp lại bắt đầu tụm năm tụm ba nhỏ giọng thảo luận.
"Ha ha, mọi người thấy thái độ của Khang chủ nhiệm sau khi về vào buổi sáng có phải thay đổi lớn quá không?" Một bên, Mao Tiểu Viên có chút nheo mắt lại, miệng vừa nhai cơm vừa nói: "Tôi luôn cảm thấy... Lão Khang có vẻ giống như đang giao quyền ấy?"
"A? ! ? Giao quyền? ! ? Không thể nào! Ý cậu là Khang chủ nhiệm muốn giao vị trí chủ nhiệm cho Trương Dịch sao? ! Trương Dịch chẳng lẽ muốn trở thành chủ nhiệm phòng khám gấp của chúng ta rồi? !"
Đám người nghe xong không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trời ạ! Đây chính là tin lớn đây! Trương Dịch muốn làm chủ nhiệm rồi sao? !
Ngồi ở chỗ hẻo lánh ăn cơm, Thái Nguyên Bồi cũng hơi sững sờ, ngay lập tức liền lắc đầu nói: "Không thể nào, Khang chủ nhiệm có lẽ chỉ đang muốn bồi dưỡng thêm cho Trương Dịch mà thôi, dù sao với thực lực của Trương Dịch, chỉ cần anh ấy thi đậu chức Phó chủ nhiệm, thì vị trí Phó chủ nhiệm chắc chắn là của anh ấy. Chỉ là hiện tại Trương Dịch còn trẻ quá, hơn nữa chức danh của anh ấy cũng chỉ mới là bác sĩ nội trú, vừa thi được chứng nhận bác sĩ gần đây thôi, sẽ không sớm giao quyền như thế được, chuyện này không phù hợp quy củ."
Thái Nguyên Bồi nói lời này cũng không phải vì đố kị với Trương Dịch. Mà là dựa trên sự thật và góc độ của người bình thường để suy đoán. Bác sĩ muốn tiến thân lên thì dựa vào thực lực, kinh nghiệm và chức danh. Thiếu một thứ cũng không được! Coi như thật sự muốn cho Trương Dịch thăng chức cũng không thể vượt cấp lớn như thế cho anh ấy ngồi vào vị trí chủ nhiệm được. Cho đến nay, cả nước đều không có trường hợp nào bất thường như thế xảy ra cả.
Mọi người đều cảm thấy Thái Nguyên Bồi nói có đạo lý.
"Thái lão sư nói rất đúng, tôi cũng thấy không thể nhảy cóc nhiều cấp như vậy để thăng chức, nhưng... Có lẽ là đang chiếu theo người thừa kế để bồi dưỡng thôi."
"Đúng, đoán chừng về sau đa phần tổ chúng ta đều sẽ là Trương Dịch dẫn đội đi kiểm tra phòng."
"Có lý đấy, nhưng tôi cứ cảm thấy thứ sáu sẽ có chuyện lớn muốn xảy ra!"
Trong văn phòng mọi người đang bàn tán xôn xao. Bỗng thấy Trương Dịch dẫn hai đồ đệ cùng một người nước ngoài đi đến.
"Ăn cơm trước đi, ăn xong nghỉ ngơi một lát, chiều còn bận nữa." Trương Dịch không để ý bầu không khí trong văn phòng, vừa phân cơm trưa cho đồ đệ vừa dặn dò.
Kết quả vừa quay đầu lại liền thấy toàn bộ các bác sĩ trong văn phòng đều đang sững sờ nhìn mình chằm chằm.
Trương Dịch nghi hoặc cau mày, sau đó lại nhìn áo khoác trắng của mình một lượt.
Sao thế? Trên áo mình đâu có dính m·á·u đâu.
"Các người sao nhìn tôi như vậy? Chưa thấy qua tôi đẹp trai như vậy à?"
Mọi người vội lắc đầu: "Ha ha, không có không có!"
Mao Tiểu Viên tiến đến bên cạnh Trương Dịch, một tay kéo anh ấy ngồi xuống ghế rồi thúc giục: "Anh đừng hỏi nhiều, mau ăn đi, nhỡ có bệnh nhân đến thì anh lại không ăn được đấy."
Kết quả! Vừa nói dứt lời chưa đến năm phút! Điện thoại đã reo lên!
"Alo khoa c·ấ·p c·ứ·u nghe ạ.""Đau n·g·ự·c?""Được được được, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp bác sĩ qua."
Y tá vừa tắt điện thoại đã lập tức thông báo cho bác sĩ.
Trương Dịch liếc mắt nhìn Mao Tiểu Viên: "Cậu xem cậu cái miệng quạ, không phải quạ đen thì là gì!"
Mao Tiểu Viên bất đắc dĩ nhún vai: "Thôi thôi được rồi, mọi người ăn đi, tôi đi xem một chút."
Đau n·g·ự·c đối với bác sĩ phòng khám cấp cứu mà nói là chuyện khá phổ biến. Với nữ giới sẽ đặc biệt chú ý đến các bệnh tuyến v·ú. Với nam giới thì là do đau thắt tim hoặc viêm xương sườn các kiểu. Hơn nữa phòng cấp cứu buổi trưa vẫn còn có bác sĩ trực ban, nên Trương Dịch cũng không nghĩ nhiều, cứ thản nhiên tiếp tục ăn cơm.
Chỉ là tình hình của Mao Tiểu Viên có vẻ không tốt lắm. Vốn dĩ bệnh nhân chỉ có biểu hiện đau ngực thông thường. Trường hợp thường thấy nhất là đau thắt tim.
Kết quả vừa vào phòng cấp cứu! Còn chưa hỏi xong bệnh án thì người bệnh đã đột ngột bắt đầu thổ huyết! Lại còn là loại n·ô·n ra m·á·u số lượng lớn nữa chứ! Một ngụm m·á·u trực tiếp phun lên người Mao Tiểu Viên. Khiến cho áo khoác trắng của anh ta nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Bệnh nhân là một bà bác hơn năm mươi tuổi, vốn dĩ sắc mặt cũng không tính là tái nhợt, kết quả sau một ngụm m·á·u đó thì mặt bà trắng bệch như giấy.
Đối mặt với tình huống nguy hiểm này, Mao Tiểu Viên tự biết mình không thể gồng được, lập tức bảo y tá gọi Trương Dịch.
Về phía Trương Dịch, vừa đang ăn cơm liền nghe thấy bên ngoài văn phòng truyền đến tiếng bước chân hốt hoảng.
"Trương bác sĩ! Mau đến xem đi, cái người bệnh bị đau n·g·ự·c lúc nãy vừa vào viện không lâu thì đã bắt đầu thổ huyết rồi! Nhìn như là đã nôn ra hai trăm ml!"
"Cái gì?!" Trương Dịch đứng phắt dậy.
Còn đâu tâm trạng mà ăn cơm nữa, một bước nhanh đã dẫn đầu chạy ra ngoài.
Đến khi hai đồ đệ kịp phản ứng lại thì xung quanh cũng chỉ còn lại một cái bón·g l·ư·ớt qua~.
Hai đồ đệ cộng thêm người nước ngoài kia chỉ có thể nhét vội cơm vào miệng rồi hấp tấp đuổi theo Trương Dịch đi xem bệnh tình.
Các bác sĩ trong văn phòng chưa ăn xong cũng đi theo xem tình hình. Thổ huyết không phải là chuyện nhỏ. Lại còn n·ôn ra hai trăm ml m·á·u trong một thời gian ngắn! Điều này cho thấy mạch m·á·u dạ dày bị áp lực quá lớn, nếu chậm cầm m·á·u thì người này xong đời.
Trong phòng c·ấ·p c·ứ·u. Trương Dịch vừa bước vào đã có thể ngửi được mùi m·á·u tươi. Nhìn lại Mao Tiểu Viên, cả người quả thật là một mớ hỗn độn. Đoán chừng là do bệnh nhân thổ huyết đột ngột quá nên Mao Tiểu Viên cũng không kịp phản ứng mà bị bắn m·á·u đầy người. Đến trên mặt cũng còn sót lại vết m·á·u.
Trương Dịch nhanh chóng kéo anh ta ra: "Cậu mau đi rửa đi, chỗ này có tôi lo."
Thấy Trương Dịch đến thì trong lòng Mao Tiểu Viên ngay lập tức an tâm ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận