Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 255: Rốt cục cầm tới bác sĩ giấy chứng nhận tư cách

Chương 255: Rốt cuộc lấy được giấy chứng nhận tư cách bác sĩ.
Cái gì? ? ? Nhanh bốn vạn? ? Tức là hơn ba vạn tiền lương rồi? ? Năm đó củi là bao nhiêu a? ?"Trời ạ... Vậy lương hàng năm của Trương Dịch... chẳng phải đã đến bốn... Bốn mươi vạn rồi? ?" Trình Thiến vì quá kinh ngạc mà giọng nói run lên.
Vương Hải Thanh cũng lộ vẻ ao ước: "Má! Sao lương ngươi cao vậy? Ta một tháng chỉ có hơn bốn ngàn! Chỉ trông chờ tháng sau thi lấy chứng, rồi đi học nghiên cứu sinh mới có thể lấy được hơn vạn tiền lương thôi!"
Trương Dịch cười nói: "Đừng vội ao ước, tiền lương của ta chắc còn chưa dừng ở đó đâu, ta thấy vẫn còn chỗ tăng nữa ~ Đến lúc đó hâm mộ cũng không muộn."
"Cái gì? !"
"Ta lạy!"
Lúc này Vương Hải Thanh liền ngay lập tức chộp lấy tay Trương Dịch gọi một tiếng 'Gia gia'! Thanh âm cực lớn, đến cả người đi đường ngang qua cũng kinh ngạc nhìn Vương Hải Thanh.
Người này bị ngớ ngẩn à? ?"Gia gia! Ngươi còn thiếu trợ thủ không? ? Ta đến làm trợ thủ cho ngươi thế nào? Yêu cầu không cao, có thể mở một vạn tiền lương là được!""Một vạn?" Trương Dịch trợn mắt nhìn hắn: "Chút tiền lương này của ta mà ngươi còn muốn một vạn? Mà lại yêu cầu làm trợ thủ của ta rất cao đó ~""Hắc hắc, vạn nhất sau này lương của ngươi cao thật sự thì sao? Ngươi nghĩ mà xem, với kỹ thuật này của ngươi chẳng lẽ không cần đội nhóm à? ? Ha ha, ta nguyện ý làm một thành viên trong đội đó!"
Ở một bên, Trình Thiến cũng liên tục gật đầu: "Ta... Ta cũng nguyện ý!"
Trương Dịch cười lắc đầu: "Hai người nghĩ hơi xa đó, chờ đến ngày đó rồi tính sau, bây giờ còn sớm lắm, hai người cứ nghĩ đến chuyện thi lấy chứng tháng sau trước đi."
Nói đến thi lấy chứng, Vương Hải Thanh và Trình Thiến đồng thời lộ vẻ lo âu trên mặt."Ai, ta thật sự có đang cố gắng ôn tập, cũng làm đề thi, cũng luyện thao tác rồi, mong là có thể qua một lần!""Hay là như này đi, hai ta trước ngày thi một ngày đi chùa bái bái? v·a·n ·c·ầ·u Phật Tổ để thần linh giúp một tay cho qua!"
Trương Dịch nghe hai người này bàn bạc nhịn không được trợn trắng mắt.
Đều từng này tuổi rồi mà còn tin vào những thứ hư vô đó à?
Nếu thật muốn cầu xin, chi bằng cầu Phật Tổ giúp cho trúng xổ số năm ngàn vạn còn có hy vọng hơn.
Sau khi chào tạm biệt bọn họ, Trương Dịch về khách sạn.
Hắn không lo lắng về chuyện thi lấy chứng.
Dù sao hệ thống chỗ nào sai đều sẽ chỉ ra cho mình.
Cho nên hắn không làm gì liền vào thư viện mô phỏng xem sách...
Gần đến tháng mười.
Thời tiết trở lạnh hơn nhiều, trong không khí cái lạnh quét qua sự nóng bức khó chịu của mùa hè.
Gần đây trong bệnh viện, nhất là giữa đám bác sĩ trẻ bầu không khí đều tương đối hồi hộp.
Bởi vì sắp đến kỳ thi lấy chứng rồi.
Không ít bác sĩ nội trú, cùng bác sĩ năm trước chưa thi đều đang chuẩn bị cho việc thi lấy chứng.
Lữ Tĩnh cũng biết và tin tưởng vào thực lực của Trương Dịch.
Bất quá vẫn là lo lắng Trương Dịch không phát huy tốt, sợ ảnh hưởng đến việc thi cử của Trương Dịch.
Vì vậy cố ý sắp xếp cho Trương Dịch toàn bộ ca ngày, hơn nữa là công việc tương đối nhẹ nhàng.
Sợ thực tập sinh làm lỡ thời gian của Trương Dịch, còn đem Cao Hãn và Thẩm Linh Nguyệt giao cho Trần Phương.
Vì thế, trong lòng Cao Hãn và Thẩm Linh Nguyệt là một vạn lần không tình nguyện!
Bất quá chủ nhiệm đã lên tiếng, bọn hắn cũng không có cách nào nói gì.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị thi, Trương Dịch còn dành thời gian làm mấy ca phẫu thuật.
Tỉ như [ phẫu thuật cắt bỏ động mạch chủ dạng túi ], [ phẫu thuật cắt bỏ triệt để khối u trực tràng vùng bụng đáy chậu ] Và cả ca có độ khó cao là [ phẫu thuật lập thể định hướng tổn thương hạch rìa ngoài thị bụng trong bệnh Mạt Kim Sâm].
Trương Dịch trước đây cũng biết sơ về loại bệnh Mạt Kim Sâm này.
Từ thế kỷ trước đến nay, nhân loại luôn nỗ lực đưa dao mổ vào lĩnh vực bệnh Mạt Kim Sâm.
Và quả thực có thông qua việc phẫu thuật cắt bỏ vỏ não, phẫu thuật tổn thương nhiều thêm một chút đường vận động tuỷ sống bằng da để chữa bệnh Mạt Kim Sâm.
Nhưng hiệu quả sau phẫu thuật không lý tưởng, tỉ lệ tàn tật cao, bệnh biến chứng cũng nhiều.
Mãi cho đến sau năm 1940, kỹ thuật định hướng lập thể được ứng dụng trong điều trị bệnh Mạt Kim Sâm.
Phương thức phẫu thuật chủ yếu là dùng dòng điện nhẹ làm tổn thương đến hạch thần kinh quá hưng phấn trong đại não, đạt đến mục đích giảm run.
Nhưng vào thời đó kỹ thuật chụp chiếu xạ tuyến chắc chắn không tốt như bây giờ.
Rất nhiều khi việc định vị điểm đích không chính xác, hiệu quả phẫu thuật cũng không được tốt.
Sau này lại xuất hiện loại thuốc N·g·ư·ợ·c chiều kim đồng hồ, loại thuốc này có hiệu quả điều trị rõ ràng trong việc giảm run và tê liệt.
Như vậy khi có thể uống thuốc, thì ai còn đi phẫu thuật nữa chứ?
Cho nên loại phẫu thuật định hướng lập thể lại bị gác lại.
Nhưng hậu quả của loại thuốc N·g·ư·ợ·c chiều kim đồng hồ về sau dần lộ rõ.
Tác dụng phụ nhiều, dễ gây ra chứng ngại vận động, các loại di chứng khác vân vân.
Mãi đến thế kỷ hai mươi mốt, khi CT, MRI xuất hiện, phẫu thuật định hướng lập thể mới một lần nữa quay trở lại trong việc điều trị bệnh Mạt Kim Sâm.
Loại phẫu thuật này trong lĩnh vực ngoại khoa thần kinh được xem là có độ khó tương đối cao.
Bởi vì khi quét hình bằng máy móc, dù là máy MRI có độ chính xác cao hiện nay có nhiều lớp dựng hình, cũng không nhất định có thể chính xác trăm phần trăm tìm ra hạch thần kinh d·ị ·t·h·ư·ờ·n·g.
Cho nên con đường y học, vẫn còn gánh nặng đường dài.
Trong khoảng thời gian trước thi này, Trương Dịch cứ rảnh thì lại luyện tay một chút phẫu thuật, xem một chút sách.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh.
Ngày 3 tháng 10.
Kỳ thi chung trên cả nước bắt đầu!
Trương Dịch trong ánh mắt chờ đợi của các lãnh đạo bệnh viện Nhất Chúng, bước lên con đường thi cử!
Bệnh viện thành phố có tổng cộng mười tám thí sinh, chỉ riêng Trương Dịch nhận được nhiều lời chúc phúc nhất.
Không chỉ vậy, trong ngày thi, Kim Chính Luân ở Hiệp Hòa, Lôi Thần Quang ở bệnh viện tỉnh, còn có mấy vị chủ nhiệm đều nhắn tin cổ vũ mình.
Hi vọng mình có thể thi một lần là qua.
Sau khi Trương Dịch lần lượt cảm ơn xong, liền tràn đầy tự tin đến trường thi.
Kỳ thi bác sĩ chia làm hai phần là thi lý thuyết và thao tác.
Một ngày là có thể thi xong.
Với sự trợ giúp của hệ thống, Trương Dịch khẳng định là không có chút áp lực nào mà hoàn thành kỳ thi được nhiều người chú ý này.
Mười ngày sau, có kết quả.
Điểm thi của Trương Dịch cả hai môn đều đạt điểm tối đa.
Sau khi có kết quả thi thì cần in phiếu điểm, sau đó cầm phiếu điểm, do bệnh viện nơi mình làm việc thống nhất đem đi đăng ký ở cục vệ sinh.
Nếu nhanh thì ngày đầu đi đăng ký, ngày thứ hai chứng hành nghề và giấy chứng nhận tư cách liền có thể có.
Đến ngày thứ ba.
Nhân viên phòng công tác của khoa giáo vụ đã xách cả dây lưng bắt đầu đi phát giấy chứng nhận cho toàn bộ bệnh viện.
Khi Trương Dịch cầm giấy chứng nhận trong tay, thật dài thở phào một cái sau đó cảm khái một câu: "A! Không dễ dàng a! Ta đây cuối cùng cũng có chứng rồi! Ha ha ~!"
Trần Phương nhìn ảnh chụp trên giấy chứng nhận: "Cậu nhóc này, cái ảnh này chụp cũng khá s·o·á·i đó! Sao đây? Hôm nay có chứng rồi thì cậu đã chính thức là bác sĩ nội trú của bệnh viện ta rồi đấy, tối nay có phải nên mời mọi người đi ăn một bữa không?"
Triệu Xá cũng ở bên cạnh hùa theo: "Đúng đó đúng đó, chuyện vui lớn như vậy chẳng lẽ không mời khách ăn mừng sao?"
Trương Dịch thực sự cũng đang rất vui, lập tức liền gật đầu đáp ứng: "Đi! Tối nay mời mọi người ăn lẩu ~!""Oa! Bác sĩ Trương lại sắp mời khách rồi~!""Tuyệt quá vậy trưa nay ta nhất định sẽ nhịn bữa trưa, để bụng dành cho tối!"
Bên phòng khám cấp cứu đang náo nhiệt thì điện thoại bàn vang lên."Alo, khoa cấp cứu xin nghe?"
"À... Được!"
Y tá cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Trương Dịch nói: "Trợ lý Trương, viện trưởng Tiền muốn anh đến phòng làm việc của ông ấy một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận