Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 515: Vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người ~

Chương 515: Vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người ~Thẩm Linh Nguyệt trông thấy Trương Dịch cũng là hai mắt sáng lên. Hoàn toàn không nghĩ tới vừa nghỉ về Đế Đô cùng bạn bè đi mua sắm lại có thể gặp được Trương Dịch! Đã lâu không gặp rất là nhớ nhung Trương lão sư ~! "Trương lão sư, dạo gần đây... thế nào rồi ạ?" Không đợi Trương Dịch trả lời, Thẩm Linh Nguyệt liền lại mở miệng hỏi hắn. "Ta sao? Ta vẫn ổn, còn ngươi thì sao? Hiện tại luân chuyển đến khoa nào rồi?" Trương Dịch cùng Thẩm Linh Nguyệt hàn huyên. Ban đầu trước kia cũng là thầy trò, mặc dù không ở cùng một bệnh viện nhưng cũng có thể là bạn bè mà. "Đã đến khoa hô hấp nội rồi, còn Trương lão sư thì sao? Ở Hiệp Hòa cảm thấy thế nào? Cái buổi phát trực tiếp « lớp học y khoa » của thầy thời gian trước, tôi đều có xem nha.""Ha ha." Trương Dịch xấu hổ nhét tay vào trong túi: "Ờ... cái chương trình đó..." "A! ! Ngươi ngươi ngươi ngươi! Ngươi là!" Hai người đang trò chuyện, đột nhiên từ bên cạnh kệ hàng chui ra một cô gái thân hình hơi mập, trông thấy Trương Dịch liền bắt đầu hét lên! Thẩm Linh Nguyệt vội vàng xin lỗi nhìn Trương Dịch, sau đó chạy tới che miệng cô gái kia. "Ờ... Xin lỗi nha Trương lão sư, cô ấy là bạn tôi..." "Ô! Trương... bác sĩ Trương! Tôi % $... Thật ra thì... tôi %##... cô ấy %* $#!" Cô gái mập bị người che miệng, đứt quãng từ miệng phát ra mấy chữ, Trương Dịch cũng không hiểu cô ta muốn nói gì. Dù sao, xem ra là nhận ra mình, có lẽ còn là fan hâm mộ của mình nữa? "À, vậy được, cô và bạn cô cứ đi dạo đi, tôi cũng mua chút đồ tết mang về nhà." Nói xong, Trương Dịch liền chuẩn bị đẩy xe đi. Mãi đến khi Trương Dịch đi xa, Thẩm Linh Nguyệt mới buông tay cô gái mập kia ra. "Hô ~ hô ~ Tiểu Nguyệt Nguyệt! Cậu bịt miệng tớ làm gì hả?" Thẩm Linh Nguyệt một mặt xấu hổ nói: "Ôi trời, xin lỗi nha Châu Châu, lúc nãy cậu thất thố quá, tớ lo cậu lỡ lời trước mặt Trương lão sư, có đôi khi thầy ấy hung dữ lắm đấy." Cô gái tên Châu Châu mang ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Thẩm Linh Nguyệt một hồi lâu mới nói: "Hừ hừ, Tiểu Nguyệt Nguyệt, có phải cậu lo tớ nói ra bí mật của cậu không ~ hả??" Thẩm Linh Nguyệt lập tức đỏ mặt: "Đâu có, cậu bớt đi!" "Ha ha ha ~ sư phụ đã đi xa rồi, tâm tư của cậu tớ còn không biết sao? Hai đứa mình quen nhau bao nhiêu năm rồi, cậu mà thích hắn thì cứ lớn..." "Suỵt! Cậu nhỏ tiếng chút Châu Châu, tớ... tớ làm gì có!" Hai cô gái ngươi một câu ta một lời đẩy xe đi về phía trước. Vừa đi không bao lâu, Trương Dịch liền thản nhiên như không có việc gì từ một bên khu gia vị đi ra. Khụ khụ. Thật không phải hắn cố ý nghe lén các cô gái nói chuyện, mà là vừa vặn quay trở lại mua nước tương thì phát hiện hai người thế mà vẫn chưa đi. Đồng thời còn đang bàn luận về mình? Hoàn toàn chính là vô tình nghe được một chút bí mật nho nhỏ. Không còn cách nào, ai bảo mị lực của mình lớn chứ. Đẹp trai, liền định sẵn bên người hoa đào không ngừng ~ Nhưng Trương Dịch, vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người ~ Trừ khi thật sự thích chứ không thì phụ nữ trong mắt Trương Dịch chỉ là đồng nghiệp mà thôi... Chọn xong đồ dùng cho năm mới, Trương Dịch dẫn theo đủ thứ đồ lớn nhỏ về nhà. Vừa tới nhà điện thoại của cậu gọi tới. Không gì khác ngoài việc hỏi mình lúc nào thì về ăn Tết, muốn ăn cái gì, mợ chuẩn bị sớm. Trương Dịch thì lại không quan trọng ăn gì, người một nhà cùng nhau đón Tết, quây quần bên nhau là hạnh phúc nhất. Vừa cúp điện thoại, Wechat lại có tin nhắn tới. Trương Dịch ấn mở xem, là tin của cô nàng Thẩm Linh Nguyệt gửi đến. "Trương lão sư... không biết ngày mai thầy có rảnh không ạ? Có thể... ra ngoài ăn bữa cơm không ạ? Để tôi mời." "Ăn cơm? Cô bé này còn mời mình ăn cơm?" Trương Dịch cầm điện thoại di động xem tin nhắn, cũng không vội trả lời. Suy nghĩ một chút, Trương Dịch vẫn là đồng ý. "Được thôi, mai ta tan làm lúc sáu giờ, cô muốn ăn gì? Hay là để ta mời đi." Đầu bên kia điện thoại Thẩm Linh Nguyệt có chút kích động. Tê! Trương lão sư vậy mà thật sự đồng ý! "Không sao, sáu giờ tan làm rồi tính, thầy muốn ăn gì em đều được, em mời!" "Ừ." Trương Dịch cũng không nói nhiều, ngày mai rồi xem. Dù sao mỗi ngày đi làm về cũng nhàm chán, cùng bạn bè ra ngoài ăn bữa cơm giải trí một chút cũng không thành vấn đề... Giữa trưa ngày hôm sau. Trương Dịch vừa định rửa tay đi nhà ăn thì xe cấp cứu đột nhiên lại chở đến một thanh niên trẻ tuổi. Ai, xem ra trưa nay bận rồi, chắc phải nhịn đói một bữa rồi. "Bác sĩ Trương, có một học sinh bị đau ngực, mới 18 tuổi!" Hôm nay Trương Dịch vừa hay trực ca ở phòng cấp cứu, bệnh nhân cấp cứu đến phòng cấp cứu, thì do Trương Dịch quản lý. "Đau ngực? 18 tuổi mà đau ngực??" Trương Dịch không nói nhiều, đeo khẩu trang và găng tay vào liền đi về phía phòng cấp cứu. Người già đau ngực thì rất phổ biến, nhưng một thanh niên vừa mới trưởng thành 18 tuổi lại có vẻ không hề phổ biến chút nào. Bên trong phòng cấp cứu, Trương Dịch vừa bước vào đã nhìn thấy cậu con trai đang thở hổn hển trên giường bệnh. Biểu hiện trên mặt cũng hết sức đau đớn, dù đã cho đeo mặt nạ oxy cũng không thể làm dịu bớt. Lúc này Trương Dịch liền lướt mắt nhìn phần trước ngực và toàn bộ trái tim của cậu thanh niên. Kỳ lạ, nguyên nhân đau ngực thường thấy nhất là bệnh ở động mạch vành, nhưng trái tim của cậu này đâu có bị xơ cứng mạch máu đâu. Thở khò khè?? Thở khò khè dị ứng cũng sẽ gây ra tức ngực sau khi vận động, đau ngực. Nhưng Trương Dịch nhìn, phần khí quản của cậu thanh niên này cũng không thấy sưng đỏ. Vậy thì thật là kỳ lạ, có thể là trường hợp đầu tiên Trương Dịch không nhìn ra được nguyên nhân bệnh hay sao? "Người nhà của cậu ta đâu? Gọi vào hỏi một chút, còn nữa tranh thủ gọi điện thoại cho phòng siêu âm, người này cần làm siêu âm tim, ngoài ra lấy máy điện tim ra đây, ta cho cậu ta đo điện tâm đồ xem." "Vâng!" Người nhà rất nhanh được gọi vào, là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi. "Con trai của chị sao tự dưng lại bị đau ngực vậy? Trước đây có từng xảy ra tình huống này chưa? Bị đau ngực bao lâu rồi?" "Không có nha, trước đây chưa từng bị đau ngực bao giờ, nó chỉ là xuống chung cư dưới lầu cùng người ta chơi bóng rổ, sau đó về thì nói với tôi ngực không thoải mái, tôi lập tức cho nó uống một cốc nước... Sau đó con bắt đầu khó thở, mặt mày tái mét! Sợ chết khiếp đi được..." "Đừng gấp đừng gấp, từ từ nói, là sau khi vận động mới xuất hiện tức ngực đau ngực đúng không? Trước đây chưa từng có? Có tiền sử hen suyễn không? Trong gia đình có ai bị bệnh động mạch vành di truyền không?" "Bệnh động mạch vành? Cái này thì... Hình như ông nội nó có bệnh động mạch vành thì phải? Sao vậy bác sĩ? Bệnh này chẳng lẽ còn di truyền sao? Thế nhưng mà con tôi mới 18 tuổi thôi mà! Không đúng, 18 tuổi còn chưa đến đâu, tháng 3 mới đủ 18, nó bây giờ mới có 17 thôi! Sao nó có thể mắc bệnh đấy được?!" Người nhà không dám tin con mình 17 tuổi đã mắc cái bệnh của người già kia. Trương Dịch an ủi cô: "Chị đừng gấp, trước mắt chúng ta cần phải làm nhanh kiểm tra để xem nguyên nhân con chị đau ngực là gì. Trong tình huống bình thường, vị trí đau ngực hiện tại của con chị là ở tim. Vì thế chúng ta phải kiểm tra toàn diện xem có phải do xơ vữa động mạch vành, dị dạng tim mạch, hay do suy giáp hay không." "Bác sĩ, con trai tôi sẽ không sao chứ?" Người nhà nhìn con trai vẫn còn đang nằm trên giường đau đớn ôm ngực, đầy lo lắng hỏi. Trong tầm mắt Trương Dịch, trái tim của cậu thanh niên này không bị tắc nghẽn và cũng không có mạch máu nào bị hẹp. Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì gây ra đau ngực đây??
Bạn cần đăng nhập để bình luận