Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 888: Kim viện trưởng muốn xin nghỉ hưu sớm?!

Chương 888: Viện trưởng Kim muốn về hưu sớm?!
Nhìn theo bóng lưng tiêu sái rời đi của Trương Dịch.
Tại hiện trường, không ít người nhà của bệnh nhân khác đang chờ phẫu thuật cũng không nhịn được mà thốt lên:
"Oa kháo ~ Bác sĩ Trương ngầu quá! Vừa đẹp trai lại vừa ngầu lòi!"
"Chậc chậc chậc ~ Xem ra trăng ở nước ngoài tuyệt đối không tròn a."
"Nếu mẹ ta cũng có thể mời được bác sĩ Trương làm phẫu thuật thì tốt quá, chắc chắn cũng có thể thành công mỹ mãn!"
Trương Dịch đi rồi.
Nhưng bên ngoài phòng phẫu thuật, tiếng bàn luận vẫn không dứt bên tai.
Nghe được những lời này, con trai của Mao Bân xấu hổ từng đợt.
Hắn có chút xấu hổ ngẩng đầu.
Hóa ra Trương Dịch này thực sự giống như lời em gái hắn nói, là danh y đỉnh cấp của Hoa Quốc.
Nhiều người bệnh như vậy đều biết hắn sao?
Ai!
Nghĩ lại trước đó, bản thân thật sự là mắt mù!
"Đại ca, bây giờ anh tin rồi chứ? Tin lời em nói bác sĩ Trương thật sự là một thầy thuốc rất lợi hại rồi chứ?"
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Mao Bích Lĩnh mới đi đến trước mặt anh trai mình, bắt đầu chính thức "cà khịa".
Anh trai hắn lập tức giật giật khóe miệng, ứng phó nói:
"Ta...... Ta bao lâu không về nước, em không phải không biết, không hiểu rõ tình hình trong nước cũng là chuyện bình thường thôi."
"Đây là anh không hiểu rõ tình hình trong nước thôi à? Anh rõ ràng là không tin em! Không tin vào mắt nhìn của em! Không tin lời em nói đều là thật!"
"Ôi...... Thôi được rồi, ta sai rồi được chưa? Dù sao bây giờ cha đã phẫu thuật thành công, em muốn nói gì cũng được, được chưa?"
Tự biết đuối lý.
Người anh trai luôn luôn ngang ngược này, giờ đây cũng có chút thấp giọng cúi đầu.
Trong lòng Mao Bích Lĩnh vẫn còn tức giận.
Trước đó đã nói nhiều lần như vậy mà hắn đều không tin, nhất định phải đợi cha thật sự xảy ra chuyện mới biết đúng sai.
Mao Bích Lĩnh mạnh miệng nói: "Tóm lại ca ca anh nhớ kỹ, sau này em sẽ không chuyện gì cũng nghe theo anh nữa! Anh cũng không phải chuyện gì cũng có thể lựa chọn chính xác!"
"Hắc, em còn chưa xong đúng không!"
"Ai nha! Thôi được rồi! Đều đừng ồn ào nữa! Có thời gian ở đây cãi nhau, không bằng đi xem cha các ngươi sao còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật!"
Cuối cùng, vẫn là lão nhân trong nhà nghe không nổi nữa, ngắt lời hai người bọn họ.
Mẹ già thật sự là nghe mà đau cả đầu.
Từ nhỏ đến lớn cứ nói nhao nhao nhao nhao, nhao nhao không dứt, đơn giản là phiền phức.
Vừa vặn lúc này cửa phòng phẫu thuật được mở ra.
Hộ công và y tá đẩy giường bệnh từ bên trong đi ra.
Nằm trên giường bệnh là Mao Bân, toàn thân cắm đầy ống, sắc mặt trắng bệch.
Thấy cảnh này, ba người nhà đều ăn ý không lên tiếng nữa, chỉ có thể lén lút nghe thấy mấy tiếng nghẹn ngào.
Trước khi đi, con trai của Mao Bân tìm được bác sĩ trong phòng phẫu thuật, bày tỏ muốn xem video theo dõi trong phòng phẫu thuật.
Bác sĩ phòng phẫu thuật ngoài mặt đồng ý.
Nhưng trong âm thầm vẫn hỏi ý kiến của Trương Dịch.
"Người thân của bọn họ muốn xem video phẫu thuật?"
"Đúng vậy, cho nên tôi muốn hỏi ngài, cái này có thể cho không?"
"Cho thì có thể cho, nhưng cái này dính đến riêng tư, trước tiên cần phải đợi người bệnh bản thân tỉnh lại, bản thân hắn đồng ý thì chúng ta mới có thể cho xem video."
"Tốt, tôi hiểu rồi."
Chế độ của mỗi bệnh viện khác nhau.
Có bệnh viện có thể cho người bệnh và gia thuộc chia sẻ video phẫu thuật, nhưng có bệnh viện sẽ nghiêm ngặt hơn một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Dịch tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Mãi đến chiều, bên ICU lại truyền đến tin tốt.
Viện trưởng Kim Chính Luân đã chuyển ra khỏi ICU.
Sau vài ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt, cuối cùng đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Điều này cũng có nghĩa là Kim Chính Luân coi như chính thức thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.
Đương nhiên, Phan Hoành Thịnh cũng được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Chờ đợi hắn là sự thẩm vấn không ngừng của cảnh sát, cùng với tai ương lao ngục mấy chục năm trong tương lai.
Nhắc tới Phan Hoành Thịnh, kỳ thật Kim Chính Luân cũng không khỏi có chút thổn thức.
Hận thì hận, nhưng nghĩ đến người này đã từng cũng là bác sĩ, cũng từng mặc áo blouse trắng cứu người, là thiên sứ áo trắng, Kim Chính Luân liền cảm khái vạn phần.
Rốt cuộc là bước nào đi sai, mới có thể dẫn đến hắn hiện tại rơi vào tình trạng này?
Chuyện này, có phải hay không Kim Chính Luân hắn cũng có trách nhiệm?
Ngay khi Kim Chính Luân âm thầm do dự, Trương Dịch đến thăm hắn.
Trong phòng bệnh, người nhà của viện trưởng Kim đều có mặt.
Người một nhà nhiệt tình chào hỏi Trương Dịch.
Kim Chính Luân khoát tay, ra hiệu bọn họ ra ngoài trước.
Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại Kim Chính Luân và Trương Dịch.
"Trong khoảng thời gian ta ngã xuống, lớn nhỏ sự tình trong bệnh viện, ngươi vẫn có thể ứng phó được sao? Ha ha, ta nghe nói Văn Khang gia hỏa kia đem mọi chuyện đều ném cho ngươi, làm hại ngươi trong khoảng thời gian này đều thường xuyên tăng ca."
Trương Dịch mím môi cười cười:
"Không có việc gì, ban đầu ta cũng là trợ lý viện trưởng thôi, quản lý phương diện này ta cũng nên làm."
Thấy Trương Dịch không có phản cảm với việc quản lý, trong lòng Kim Chính Luân thoáng yên tâm chút.
Từ sau khi c·hết một lần, tỉnh lại, hắn phát hiện thân thể này thật sự đã già.
Nếu như......
Hắn nói là nếu như......
Tương lai có một ngày hắn làm không nổi nữa.
Vậy hắn nhất định sẽ dốc sức đem Trương Dịch đẩy lên vị trí viện trưởng của Hiệp Hòa Y Viện.
Bởi vì chỉ có thực lực của Trương Dịch mới xứng với vị trí viện trưởng này.
Bất quá, hắn cũng lo lắng những lão già cứng đầu trong bệnh viện không đồng ý.
Sợ lại xảy ra chuyện như Phan Hoành Thịnh.
Trương Dịch đợi một hồi, thấy Kim Chính Luân vẫn cứ trầm mặc không nói, liền hỏi: "Sao vậy viện trưởng, ngài là chỗ nào đau sao?"
"Không có không có, ta hiện tại tốt hơn nhiều rồi, vết đ·â·m này không còn đau như ngày đầu tiên nữa."
"Vậy ngài tại sao không nói chuyện? Ngài đem người nhà đều đẩy ra ngoài, không phải là muốn cùng ta nói chuyện riêng sao?"
Lại trầm mặc vài giây, Kim Chính Luân mới nhìn Trương Dịch, ngưng trọng khác thường hỏi:
"Trương Dịch, kỳ thật không giấu gì ngươi, sau khi tỉnh lại ta cảm giác thân thể đã không còn được như trước nữa."
Trương Dịch nghe vậy, lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Hắn còn tưởng Kim Chính Luân là sắp không chống đỡ nổi nữa.
Không ngờ kiểm tra một lần, thấy vết thương khép lại rất tốt.
Cũng không có vấn đề gì lớn a.
Kim Chính Luân có chút ôm lấy khóe miệng, trông thấy Trương Dịch khẩn trương như vậy, trong lòng hắn phi thường vui mừng.
"Không cần lo lắng, ta đây là do xuất huyết nhiều nên khí huyết bị hư tổn, ngươi là bác sĩ, lẽ nào ngươi không rõ điểm này? Nhưng ta chảy máu quá nhiều, lại thêm hơn 50 tuổi, coi như truyền máu khôi phục cũng không nhanh bằng người trẻ tuổi."
"Vậy ngài đây là...... Muốn nói cái gì?"
Trương Dịch mơ hồ cảm giác Kim Chính Luân giống như muốn nói gì đó đại sự.
"Ta muốn nói, thân thể này của ta không có một hai năm là điều trị không khỏi, trong thời gian này, vẫn chỉ có thể dựa vào ngươi và mấy vị phó viện trưởng khác đến hiệp trợ quản lý bệnh viện."
Trương Dịch yên lặng thở phào nhẹ nhõm: "Này! Ta còn tưởng chuyện gì chứ, ngài yên tâm đi Kim viện trưởng, ta hiện tại đã là phụ tá viện trưởng, coi như ngài không nói, ta cũng sẽ làm rất tốt."
Nhưng lời kế tiếp của Kim Chính Luân lại khiến cho trái tim đang treo lơ lửng của Trương Dịch rơi xuống.
"Nhưng là...... Nghỉ ngơi một hai năm, ta cũng gần 60 tuổi rồi, cũng đến lúc nên về hưu rồi. 60 tuổi, ngươi để cho ta lại đến quản lý bệnh viện lớn như vậy, ta sợ là lực bất tòng tâm a. Cho nên...... Ta quyết định chờ sau khi xuất viện sẽ nói với Hoắc Thư Ký trong viện một tiếng, ta dự định xin nghỉ hưu sớm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận