Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 425: Vẫn là đến từ vi trùng lao vào tay

Trương Dịch khẽ hừ một tiếng.
Hệ thống này nhắc nhở mà lại không cho phần thưởng sao?
Hừ!
【Mời túc chủ đọc nhiều sách vở, quan sát nhiều hơn, nhất định có thể tìm ra đáp án.】 【Đáp án thật ra không khó, chủ yếu ở chỗ kiến thức của bác sĩ có rộng khắp hay không.】 Lúc Trương Dịch đang phiền muộn thì hệ thống lại đến dỗ dành một câu.
【Hệ thống cho rằng, người bệnh này dựa vào thực lực của túc chủ có thể tìm ra nguyên nhân bệnh.】 Trương Dịch: ...Không khó?
Trương Dịch cẩn thận xem xét hai chữ này một chút.
Hả?
Sao cảm thấy 'không khó' lại là một lời nhắc nhở vậy?
Nguyên nhân bệnh của người bệnh này thật ra không khó tìm?
Chẳng qua là Trương Dịch đã bỏ qua điều gì?
Một giây sau, Trương Dịch lại nhìn người bệnh.
Vết thương trên người nhìn thực sự thấy mà giật mình.
Xung quanh mỗi vết thương bị lở loét đều có một vòng mô liên kết ửng đỏ, rồi từ đó bắt đầu chảy ra mủ vàng.
Nói thật, nơi này dù là phòng bệnh vô khuẩn đồng thời có thể làm sạch mùi và vi khuẩn trong không khí.
Nhưng từ lúc Trương Dịch vừa vào đây, vẫn luôn nghe thấy một mùi vị.
Không phải mùi thối, mà là mang theo chút mùi máu tươi.
Trương Dịch nhìn dịch mủ trong miệng vết thương, hẳn là những thứ này phát ra mùi.
Không hăng mũi, nhưng chính là khó chịu.
"Cân nhắc đến người bệnh có virus viêm gan B, cho nên chúng ta đã thêm Lamies phu định vào thuốc hiện tại.
Ngoài ra, chỉ số bạch cầu và bạch cầu trung tính vẫn còn rất cao, trước khi có kết quả thì vẫn không thể loại trừ nhiễm khuẩn, cho nên thuốc kháng sinh không ngừng.
Chỉ là đổi penicilin và cephalosporin trước đó thành A Kỳ nấm mốc và gạo tinh thay thế.
Thuốc kháng nấm cũng thêm thêm đồng khang tọa.
Cho uống thuốc thử một chút xem sao, cả thuốc uống và thuốc tiêm tĩnh mạch đều có, còn việc chăm sóc da thì đã dặn bác sĩ, hi vọng có chút tác dụng."
Trong lúc mọi người quan sát thì Hoàng Kỳ giải thích phương án điều trị hiện tại.
"Phổi bị tổn thương nặng nhất, tiếp đến là gan, hạch bạch huyết, sau đó mới đến da.
Gần đây mới bắt đầu xuất hiện tình trạng xương cốt bên trong bị ăn mòn.
Theo ý kiến nông cạn của cá nhân ta... Ta vẫn cân nhắc đến việc nhiễm virus và nấm.
Viện trưởng Khang thấy thế nào?"
Khang Ngạn Minh khẽ gật đầu: "Năm năm trước tình huống của bệnh nhân kia rất giống với Lý Tiểu Quân này.
Thậm chí về sau còn nghiêm trọng hơn, lúc đó bệnh tình phát triển quá nhanh, chúng ta thực sự không kịp phản ứng.
Đến cuối cùng, sau khi người nhà đồng ý khám nghiệm tử thi mới phát hiện trong đầu còn mọc nấm mốc.
Dù không chắc chắn có phải nhiễm nấm hay không, nhưng dùng thuốc kháng nấm thì không sai.
Chỉ là tôi đề nghị là nên thêm một cái khắc nấm mốc tọa bên trên đồng khang tọa.
Hoặc là đổi trực tiếp đồng khang tọa thành khắc nấm mốc tọa.
Tổng quan thì tôi thấy phương án điều trị của cậu có thể thực hiện được.
Thuốc đối kháng vi khuẩn, nấm, virus đều có, biết đâu lại may mắn trúng một cái."
"Được, vậy tôi sẽ thêm khắc nấm mốc tọa vào."
Mấy bác sĩ đang thảo luận, y tá mang một hộp thuốc nhỏ đi đến.
Đã đến giờ Lý Tiểu Quân uống thuốc.
Những thuốc này tác dụng phụ khá lớn, Hoàng Kỳ dặn y tá cho bệnh nhân uống sau khi ăn nửa tiếng.
Ngoài những thuốc kháng sinh cơ bản ra thì còn có mấy loại thuốc đông y, bảo vệ gan thận, bao tử, thúc đẩy vết thương khép miệng, thậm chí còn có thuốc chống lao, vân vân.
Trương Dịch nhìn vào trong hộp thuốc, má ơi, có hơn ba mươi viên!
Ai!
Vì một trận bệnh mà thành nồi thuốc sắc.
Đây vẫn chỉ là thuốc uống, chưa kể thuốc truyền dịch.
Các loại thuốc tiêu viêm và dinh dưỡng cũng mấy trăm ml là ít.
Trương Dịch nhìn mà cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hy vọng có thể sớm chữa khỏi cho người này.
Sau khi xem bệnh xong, Khang Ngạn Minh dẫn mấy người về lại khoa cấp cứu.
"Sao rồi? Xem người bệnh xong có cảm tưởng gì?"
Trong văn phòng, Khang Ngạn Minh nhìn mấy khuôn mặt trẻ hỏi.
Thái Nguyên Bồi đảo mắt một vòng, nhỏ giọng nói: "Trưởng khoa Khang, bệnh nhân kia chắc chắn là nhiễm nấm, chỉ cần chúng ta tập trung dùng thuốc kháng nấm, người này nhất định sẽ khỏi."
Khang Ngạn Minh bưng chén trà lên, vừa đưa lên miệng vừa nói: "Hiện tại chúng ta thực sự chỉ có thể dùng phán đoán để giải quyết vấn đề, nhưng quan trọng nhất là phải tìm ra mầm bệnh.
Như vậy lần sau gặp lại những bệnh nhân tương tự thì mới không bị hoang mang, đưa ra phương án điều trị tốt nhất và hiệu quả nhất."
Ý nói, những điều Thái Nguyên Bồi nói đều chỉ là đoán mò để chữa bệnh.
Vẫn là đang đánh cược vào vận may.
May mắn thì dùng đúng thuốc, bệnh tình của người bệnh sẽ thuyên giảm.
Vận khí không tốt, dùng sai thuốc thì bệnh nhân chỉ có thể chờ chết.
Thái Nguyên Bồi lộ ra vẻ khó xử.
Định bụng trổ chút tài năng, không ngờ lại bị trưởng khoa Khang dội một gáo nước lạnh...
Trong phòng, mọi người không nói gì nữa.
Khang Ngạn Minh tò mò nhìn Trương Dịch đứng bên phải:
"Trương Dịch, cậu có ý kiến gì không?"
Trương Dịch ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy... Mầm bệnh này thật sự có thể là nấm.
Tổng hợp lại thì khả năng nhiễm nấm là cao nhất, còn nhiễm khuẩn thì khả năng thấp hơn chút.
Còn về việc vì sao loại nấm này không bị phát hiện, tôi nghi ngờ...
Mầm bệnh này có thể hơi giảo hoạt!"
Khang Ngạn Minh khẽ nheo mắt: "Giảo hoạt? Ý gì?"
Trương Dịch nghĩ vậy là do hệ thống nói hai chữ 'không khó'.
Hai chữ này càng làm Trương Dịch thêm chắc chắn bệnh nhân này nhiễm nấm.
Đồng thời bắt đầu từ vi trùng lao trên tay.
"Ý tôi là, vẫn phải bắt đầu từ lúc tìm ra vi trùng lao."
Trong mắt Khang Ngạn Minh lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng: "Ý cậu là... Con vi trùng lao này giảo hoạt?"
"Không sai!" Trương Dịch gật đầu.
Thái Nguyên Bồi nghe xong cũng nhìn xuống sàn nhà, có vẻ đang suy nghĩ về lời Trương Dịch.
Vi trùng lao giảo hoạt?
Chẳng lẽ, ý của Trương Dịch là con vi trùng lao này là giả?
Hoặc là... Vi trùng lao này sẽ biến đổi hình dạng?
"Tôi đề nghị bên khoa kiểm nghiệm toàn diện lấy con vi trùng lao này làm thí nghiệm.
Có thể thử tất cả các loại Dược Mẫn và phương pháp kiểm tra.
Thậm chí có thể thay đổi môi trường nuôi cấy vi trùng lao.
Ví dụ như độ PH, độ ẩm, nhiệt độ, vân vân.
Xem có thể tìm ra manh mối gì từ đó không."
Lời của Trương Dịch như mở ra một cánh cửa cho mọi người trong phòng!
Cứ như là...
Một căn phòng tối tăm đột nhiên có một tia sáng mặt trời chiếu vào!!
Có hi vọng!
Mắt Khang Ngạn Minh sáng lên, đầy kích động đứng dậy!
Hắn nhìn Trương Dịch: "Đúng vậy... Chỉ lo làm sao điều chỉnh thuốc mà không nghĩ tới bắt đầu từ vi trùng lao!
Chỉ nghĩ bệnh này phức tạp, khó khăn như thế nào.
Thật ra... Nên bắt đầu từ con vi trùng lao đơn giản nhất mới đúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận