Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 707: Không sai, trẻ con là dễ dạy

"Là chỗ này sao?" Trần Phương dùng tay ấn ấn vị trí tuyến tụy.
Ông cụ cả quãng đường đều nhíu mày không thay đổi: "Đau a, rất đau."
"Vậy trong này thì sao?"
"Ôi... Đều rất đau a!"
Trần Phương hơi nghi hoặc một chút, sao chỗ nào cũng đau thế?
Lẽ ra phải có một điểm đau rõ ràng khi ấn chứ?
Chẳng lẽ là viêm phúc mạc?
Vừa ngẩng đầu lên, Trần Phương liếc mắt đã thấy Trương Dịch không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng bọn họ.
Khá lắm!
Cái này khác gì lúc đi thi, thầy giáo đứng trước mặt nhìn mình viết đáp án đâu!
Không tự chủ được, Trần Phương cũng căng thẳng!
Không được! Không thể hồi hộp!
Trương Dịch chỉ đứng đó không nói gì.
Hắn chắc chắn là muốn xem mình sẽ xử lý thế nào ca đau bụng này thôi.
Không sao không sao.
Trương Dịch đâu có đáng sợ như Khang Ngạn Minh.
Chuyên tâm chẩn đoán là được.
Trần Phương trong lòng âm thầm cổ vũ mình.
Sau khi hít sâu một hơi, Trần Phương thần sắc lạnh nhạt ngẩng đầu dùng ống nghe tim nghe nhịp tim của ông cụ.
"Trước kia có bệnh tim không ạ?"
Người nhà lắc đầu: "Cái này... không có ạ? Chúng tôi cũng không biết, trước kia không có khám bệnh này, sao thế? Chẳng lẽ bố tôi đau bụng lại liên quan đến bệnh tim sao?"
"Ừm, tâm ngạnh cũng có thể gây đau bụng."
"A??" Hai người nhà và ông cụ đang nằm trên giường đều giật mình.
Người già vốn dĩ nguy cơ bệnh tim vốn đã cao.
Trần Phương nói như vậy, cả bệnh nhân và người nhà đều như tim sắp nhảy ra ngoài.
Nhất là ông cụ đang nằm đó.
Vừa rồi còn ở trạng thái đau vừa phải, bây giờ không hiểu sao lại đột nhiên đau dữ dội hơn.
"Tê... Ôi... Ôi trời ơi... Sao lại đau hơn thế này nữa rồi..." Ông cụ không nhịn được kêu la.
Lúc này, cơn đau dữ dội này khiến ông cụ đau đến toát mồ hôi lạnh cả trán.
Người nhà cũng bối rối, bảo hay là cho ông cụ uống thuốc giảm đau trước đi.
Trần Phương nhíu mày, trong đầu những kiến thức liên quan đến đau bụng như phim đèn chiếu từng cái hiện lên...
Đau dữ dội?
Nếu là đau dữ dội ở mức độ này thì trước hết phải nghĩ đến sỏi hoặc quá trình đào thải sỏi.
"Ông ơi, hai ngày nay ông cũng đau từng cơn dữ dội thế này à?"
Ông cụ khó nhọc gật đầu: "Đúng... Hai ngày trước mới bắt đầu đau, lúc đó cũng từng cơn một, không đầy một lát thì hết nên tôi không để ý. Ai ngờ ngày thứ hai sau khi đi vệ sinh xong lại bắt đầu đau... Đau từng cơn... Khó chịu quá bác sĩ à, cho tôi uống thuốc giảm đau đi... Tuổi cao rồi tôi không muốn sống chịu tội nữa!"
Ông cụ muốn uống thuốc giảm đau ngay lập tức.
Nhưng thuốc giảm đau không thể uống bừa bãi.
Trần Phương không nói gì, đi đến bên giường làm một thử nghiệm.
Nghiệm pháp Murphy.
Nghiệm pháp Murphy còn gọi là phép kiểm tra điểm đau túi mật.
Đa phần người bệnh đau bụng đến bệnh viện đều sẽ được khám phần bụng đơn giản.
Chính là việc bác sĩ đặt tay trái lên vùng sườn phải của bệnh nhân, ngón cái đặt vào điểm túi mật.
Dùng ngón cái ấn nhẹ vào vị trí túi mật, ấn nhẹ vừa phải là được, đồng thời bảo người bệnh hít sâu một hơi.
Nếu như người bệnh đang hít vào mà đau tăng lên, thì tức là dấu hiệu Murphy dương tính.
Cơ bản có thể đánh giá người bệnh có khả năng bị viêm túi mật cấp tính.
(Dù không phải viêm túi mật thì cũng có thể là các bệnh ống mật khác) Quả nhiên.
Ông cụ này hít được một nửa liền đau không chịu được.
Mồ hôi lạnh chảy thành giọt lớn, miệng thì la hét đau quá không chịu nổi.
Trần Phương kịp thời thu tay lại.
Vừa bỏ tay ra, ông cụ liền thở phào nhẹ nhõm.
"Ôi, bác sĩ ơi, rốt cuộc tôi bị bệnh gì thế? Có phải là ung thư không..." Ông cụ có chút lo lắng.
Tuổi cao nhưng lại sợ những bệnh nặng.
Trần Phương cười lắc đầu: "Ông đừng lo quá, trước mắt tôi kiểm tra nghi là viêm túi mật hoặc là sỏi ống mật."
Nghĩ ngợi, Trần Phương lại hỏi: "Mấy ngày nay ông có ăn đồ gì kích thích dạ dày không? Bình thường có uống rượu không?"
"Không, tôi không ăn lung tung, chỉ là đồ ăn thường ngày thôi, nhưng mà... rượu thì tôi thích uống..."
Nhắc đến uống rượu, người nhà cũng góp lời phê bình.
"Ôi, ông ấy thích uống rượu lắm, ba ngày hai bữa lại đòi một chén, chúng tôi khuyên không nổi!"
"Đúng thế, hai ngày này không uống, tôi còn tưởng ông ấy đổi tính, ai ngờ hóa ra là đau bụng không uống được!"
Sau khi tiếp nhận thông tin từ người nhà, Trần Phương âm thầm gật đầu.
Trong lòng suy nghĩ cũng dần sáng tỏ.
Người bệnh có tiền sử uống rượu, dấu hiệu Murphy dương tính.
Vậy thì ngoài viêm túi mật, cũng không thể loại trừ viêm tuyến tụy.
Trần Phương suy nghĩ vài giây rồi ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Trương Dịch...
Ừm, không có biểu cảm gì.
Lặng lẽ nuốt nước bọt, Trần Phương bắt đầu kê đơn xét nghiệm, vừa gõ chữ trên bàn phím vừa quan sát vẻ mặt của Trương Dịch, lại vừa dặn dò người nhà:
"Thế này đi, bình thường người như ông đau dữ dội như vậy lại còn có tiền sử uống rượu thì phải xem có bị viêm tuyến tụy không. Tôi kê cho xét nghiệm máu thường quy +CRP, cộng thêm một cái tinh bột môi, xem có phải là viêm tuyến tụy không.
Sau đó, đau bụng ấn vào thì đau rõ, Murphy dương tính, cũng không thể loại trừ viêm túi mật.
Giống ông, đau ngắn mà lại đau dữ dội, nằm ở trên giường bệnh cũng thường thấy trong quá trình đào thải sỏi, tức là trong người ông có khả năng có sỏi, mà viên sỏi này đang di chuyển ra ngoài.
Vậy nên phải làm thêm cái CT bụng, xem túi mật có bị viêm không, hoặc bên trong có sỏi không.
À, có mấy cái xét nghiệm này thôi, mọi người đi làm trước đi, có kết quả thì đến tìm tôi."
Nói xong, mấy tờ phiếu xét nghiệm cũng in ra.
Trần Phương đưa phiếu cho người nhà, rồi lại lén nhìn biểu cảm của Trương Dịch.
Lần này Trương Dịch không còn mặt không biểu cảm nữa.
Mà là mặt mày tươi tỉnh, mang theo một nụ cười hài lòng.
Trần Phương thở phào một hơi lớn!
Lần này mạch suy nghĩ chẩn đoán quả nhiên không sai!
"Được, cảm ơn bác sĩ nhé!" Người nhà cầm phiếu dẫn ông cụ đi ra ngoài xét nghiệm.
Đến khi mọi người đi hết, mới nghe thấy Trương Dịch lên tiếng: "Không tệ Trần Phương, lần này cách xử lý đúng đấy."
Ông cụ này đúng là bị sỏi.
Nguyên nhân đau bụng cũng không phải là tâm ngạnh, mà là do viên sỏi trong ống mật bị bong ra.
Trong quá trình di chuyển mới gây ra đau dữ dội.
Nghe Trương Dịch nói vậy, tảng đá trong lòng Trần Phương cuối cùng cũng rơi xuống đất!
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Trần Phương bực mình nói: "Ai... Không phải sao! Mấy ngày nay vừa về tôi vẫn đọc sách, xem bệnh án! Tôi không tin một cái đau bụng cỏn con tôi không giải quyết được!"
Thấy Trần Phương cũng là người chịu khó, Trương Dịch trong lòng rất hài lòng.
Việc vào được Hiệp Hòa làm là một cơ hội đáng quý.
Trương Dịch dẫn anh đến đây tự nhiên cũng hy vọng chính anh sẽ không chịu thua kém.
Nếu không thì ở Hiệp Hòa, hắn cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Thấy mọi chuyện đã giải quyết, Trương Dịch cũng tranh thủ thời gian tan làm...
Sáng ngày thứ hai.
Sau khi đi kiểm tra phòng xong, Trương Dịch cầm xấp bài thi đến phòng học lớn của khu giảng đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận