Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 202: Trương bác sĩ ngài đại nhân vật, đừng chấp nhặt với hắn

"Chương 202: Trương bác sĩ ngài đại nhân vật, đừng chấp nhặt với hắn"
"Bốp!" Một cái tát mạnh giáng xuống!
Nhưng không phải giáng vào mặt Trương Dịch, mà là vào mặt Hà Tứ!
Hà Tứ vốn đang đứng đối diện Trương Dịch, cái tát này từ phía sau giáng tới khiến Hà Tứ căn bản không biết ai to gan dám đánh mình.
Cái tát mạnh đến mức, Hà Tứ loạng choạng không đứng vững liền ngã xuống đất.
Các nhân viên y tế ở phòng cấp cứu cùng những người bệnh, người nhà đến khám đêm đều kinh hãi nhìn cảnh này...
Chuyện gì thế này?
Sao lại đánh người trong bệnh viện chứ...
Hà Tứ che nửa bên mặt run rẩy, chật vật quay người, phản ứng đầu tiên là tưởng bác sĩ hay y tá nào trong bệnh viện đánh lén mình từ sau lưng!
Không ngờ vừa quay đầu, đã thấy Hổ ca đang trừng mắt nghiến răng nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt đó như hận không thể xé mình ra thành từng mảnh...
Đáng sợ quá...
Hà Tứ vừa định thốt lời thô tục cũng nuốt ực xuống.
Hắn che nửa mặt lẩm bẩm nói: "Hổ... Ca, Hổ ca... Anh đánh em làm gì..."
Hổ ca lại trừng mắt với Hà Tứ: "Lão tử đánh chính là mày! Mẹ nó mày biết đây là ai không? !"
"Em..." Hà Tứ nghĩ, người này chẳng phải một y sĩ sao? !
Ô ô... Hổ ca anh xuống tay tàn nhẫn quá!
Mặt tê rần! Đau quá...
Người được gọi là Hổ ca lười nói nhiều với Hà Tứ, quay đầu nhìn về phía Trương Dịch, hơi cúi người nói: "Trương... Trương bác sĩ... Anh khỏe."
Lúc này Trương Dịch mới nhận ra người này.
Hắn là tiểu đệ của Hà Bưu trước kia?
Hình như là người giúp Hà Bưu cùng nhau tặng quà cho mình?
Trương Dịch hỏi: "Ngươi có phải là thuộc hạ của Hà Bưu không? Chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện rồi? Gọi Hổ Tử đúng không?"
Trương Dịch vừa hỏi vậy, tóc gáy trên người Hổ Tử dựng đứng lên.
Vội vàng cúi người nói: "Dạ... Đúng, là tôi..."
Lúc này Trương Dịch đã hiểu rõ.
Tên côn đồ gọi là Hà Tứ này chắc là tìm đại ca của mình để thu thập mình đây.
Kết quả đại ca này lại chính là thuộc hạ của Hà Bưu?
Trương Dịch nhìn Hổ Tử rồi hỏi: "Ngươi đến bệnh viện chúng tôi có việc gì không? Ta nhớ mẹ Hà Bưu mấy ngày trước đã khỏe và xuất viện rồi?"
"Tôi... Tôi đến là..."
Hổ Tử do dự không biết trả lời thế nào.
Cũng không thể nói mình chuyên đến giúp Hà Tứ thu thập hắn được!
Nếu vậy bị Hà Tổng biết... Chẳng phải mình sẽ chết chắc?
Một thằng tiểu lâu la mà còn dám động vào đại ân nhân của Hà Tổng? ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hổ Tử trả lời: "Nếu... Nếu tôi nói là tôi đến thăm hỏi ngài thì ngài có tin không..."
Trương Dịch cười nhẹ hai tiếng, ai mà tin nổi."
"Tin chứ, là Hà Tổng bảo ngươi đến đúng không? Vậy cảm ơn Hà Tổng, lát ta sẽ nhắn Wechat cảm ơn anh ta."
"Đừng đừng đừng! Tuyệt đối đừng nhắn bác sĩ Trương ơi, tôi... Tôi là đi ngang qua nghe nói tiểu đệ tôi sáng nay có chút mâu thuẫn với ngài?
Nên tôi định đưa hắn tới để xin lỗi ngài."
Nói xong, Hổ Tử liền đá vào đùi Hà Tứ: "Còn không mau xin lỗi bác sĩ Trương!"
"A? Em... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi bác sĩ Trương... Em... Sáng nay em quá xốc nổi, thật xin lỗi!"
Hà Tứ dù mù cũng nhìn ra người này không tầm thường.
Không thì sao Hổ ca vừa thấy đã tát mình một cái chứ?
Nên vội vàng xin lỗi mới là sáng suốt.
Trương Dịch cười thâm thúy gật đầu nói: "Ồ ~? Ra là vậy à? Ai da, các người cũng không cần phải vậy, sáng nay chỉ là ầm ĩ vài câu thôi, chuyện qua rồi coi như không có gì đâu."
"Bác sĩ Trương, ngài là người lớn tuyệt đối đừng chấp nhặt với tên côn đồ như Hà Tứ này.
Ngài yên tâm, tôi cam đoan với ngài Hà Tứ về sau tuyệt đối không tìm ngài gây rối nữa!
Nếu không... Nếu không tôi sẽ đánh gãy chân hắn!"
Hà Tứ đang ngồi xổm trên đất nghe vậy liền giật mình run lên.
"Dạ dạ dạ bác sĩ Trương, em về sau chắc chắn coi ngài như đại ca mà!
Sáng nay là em không đúng, em tham tiền mờ mắt.
Nhà kia vốn là kéo mấy anh em chúng em đến làm ồn bệnh viện.
Mục đích của bọn họ là muốn lừa tiền thôi, thật sự xin lỗi!
Ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như em nha!"
Trương Dịch thấy xung quanh bệnh nhân và người nhà đều vây xem.
Chuyện này mà truyền đi, chẳng phải sẽ nghĩ mình là bác sĩ ức hiếp người sao?
Trương Dịch nhíu mày khó chịu nói: "Đứng lên đi, để người ta nhìn vào tưởng ta đang ức hiếp ngươi đó."
Hổ Tử cũng hét lên: "Đúng, mau cút đi !"
Hà Tứ lúc này mới loạng choạng đứng lên.
Cái tát của Hổ Tử mạnh quá, mới một lúc, nửa mặt Hà Tứ đã sưng lên rồi.
Chậc chậc, thật thảm. Không chết cũng què!
"Thôi được rồi, ta cũng tan làm rồi, các người nên đi đâu thì đi đi, đừng cản trở công việc bình thường của khoa cấp cứu."
"Dạ dạ dạ, bác sĩ Trương vậy em đi trước, mong chuyện hôm nay... ngài tuyệt đối đừng..." Hổ Tử nói rồi lại thôi.
Trương Dịch liếc nhìn hắn, biết ý của Hổ Tử là gì.
Hắn sợ mình nói việc này với Hà Bưu, Hà Bưu tức chó cắn mèo sẽ trút lên hắn, vậy thì hắn xui xẻo nha.
"Yên tâm, không có việc gì, không có gì để nói."
Hổ Tử lập tức cảm kích nói: "Cảm ơn bác sĩ Trương! Cảm ơn bác sĩ Trương! Sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ ngài cứ bảo Hà Tứ, hắn đang làm quản lý ở quán rượu PlayLove đó!"
Hà Tứ ngơ ngác.
Hả? Còn muốn tìm mình à!
Kết quả nửa câu sau của Hổ Tử làm Hà Tứ giật mình.
"Nếu hắn dám không nghe ngài tôi sẽ lập tức đánh gãy chân hắn!"
Hà Tứ sợ hãi vội vàng gật đầu cười nói: "Em nghe em nghe! Bác sĩ Trương sau này ngài có gì cần cứ tìm em!"
"Đi đi ta là bác sĩ cần gì giúp? Các người mau đi đi, ta cũng tan làm rồi."
"Dạ, vậy bác sĩ Trương em xin phép đi trước, làm phiền mọi người rồi, tạm biệt."
Hổ Tử vừa nói vừa vẫy tay với các nhân viên y tế khác.
Mãi đến khi đám người này rời khỏi sảnh cấp cứu, người khác mới dám vây lại bàn tán.
"Chậc chậc, loại côn đồ này sao lại đến bệnh viện gây sự chứ?"
"Oa, tôi thấy bác sĩ kia lợi hại thật! Côn đồ hình như đều sợ hắn ấy!"
"Tản đi tản đi, nhanh cầm giấy xét nghiệm đi, cái này có gì hay mà xem."
Người nhà và bệnh nhân tản đi thưa thớt.
Trần Phương tiến đến bên cạnh Trương Dịch kinh ngạc nói: "Ta sát, lúc nãy ta còn định báo cảnh sát đấy, tiếng tát đó làm ta giật cả mình!
Ta còn tưởng ngươi bị đánh nữa chứ, không ngờ hóa ra là tên côn đồ sáng nay bị đánh! Hừ! Đáng đời! Còn tưởng mình là trời à không có mình không ai đi được à? Ha ha, lần này thì sao!"
"Ngươi báo cảnh sát rồi à?"
"Chưa đâu, thấy tên côn đồ kia bị đánh ta cất điện thoại rồi, côn đồ bị đánh thì kêu ai cảnh sát? Tát hắn thêm hai cái cho phải!"
Ngoài cửa lớn phòng cấp cứu, đám Hà Tứ vừa bước ra, còn chưa hoàn hồn thì lại ăn một cái tát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận