Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 103: Thật sự là một điểm đường sống đều không cho mình lưu a

Chương 103: "Thật sự là không chừa cho mình một con đường sống nào!"
"Cái gì?!" Người nhà vội vàng hấp tấp chạy tới. Còn chưa kịp thở một hơi, đã nghe nói con trai mình, chồng mình lập tức sắp chết rồi? "Bởi vì hắn uống phải bách thảo khô!"
"A?! Trăm... bách thảo khô?!" Lúc này, mẹ của Hồ Khải suýt chút nữa ngất xỉu.
Bách thảo khô, Đặc Miêu ai mà không biết chứ! Uống vào là chỉ có đường chết!
Bất quá, trong đám người nhà bỗng có người đi ra nói: "Bác sĩ, có lẽ anh ấy uống không phải bách thảo khô..."
Trương Dịch và Trần Phương nhìn người nhà vừa lên tiếng rồi hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"
"Tôi nhớ là trước đó anh ấy có mua một lọ thuốc gì đó, tôi vô tình nhìn thấy, trên đó viết là thuốc diệt cỏ nhanh mà? Tôi còn hỏi anh ấy mua làm gì, anh ấy bảo là mua để trừ cỏ dại trong sân, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều! Nếu biết anh ấy làm chuyện này, thì lúc đó tôi đã ngăn cản rồi!"
Nhà bệnh nhân ở khu Thuận Hóa, thành phố Thiên Hà, thuộc vùng ven đô. Thỉnh thoảng trừ cỏ dại cũng cần dùng một chút thuốc. Nhưng người nhà lại không ngờ rằng, cái gã này thế mà lại lấy ra uống!
Trương Dịch nghe xong liền nói: "Thuốc diệt cỏ nhanh?" Trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thuốc diệt cỏ nhanh không độc bằng bách thảo khô, làm thẩm tách sớm thì cơ hội sống sót sẽ lớn hơn chút.
"Tóm lại hiện tại mọi người vào hai người khuyên nhủ anh ta trước, để anh ta tranh thủ thời gian tiếp nhận điều trị! Chậm trễ thêm chút nữa là hết sạch hy vọng!"
Người nhà liên tục gật đầu, cuối cùng thì vợ và mẹ Hồ Khải đi vào. Vợ Hồ Khải còn trẻ, nhìn qua thì biết là người phụ nữ thôn quê rất chân chất. Mắt cô đỏ hoe đi đến bên giường bệnh.
Lúc này, dạ dày và cơ thể khó chịu khiến Hồ Khải bực bội, bất an. Miệng cũng bắt đầu rên rỉ không ngừng. Nhìn sắc mặt thì đã tím tái đi.
Vợ Hồ Khải nhìn cảnh này, khóc nói: "Sao anh lại nghĩ quẩn vậy... Sao lại đi uống thuốc trừ sâu chứ?! Anh làm vậy thì tôi và con phải làm sao đây! Mau đi chữa trị đi Hồ Khải, bác sĩ bảo phải tranh thủ thời gian chữa trị thì vẫn còn cơ hội sống."
Nằm trên giường bệnh, tên tiểu tử kia mặt mày ủ rũ, hết sức chán sống. "Ọe..." Hắn vừa muốn nói chuyện, kết quả lại là một tràng nôn khan. Nôn ra một chút chất lỏng lẫn máu.
Một bên, mẹ Hồ Khải cũng bắt đầu cầu xin: "Ô ô... con ơi... Con đi rửa ruột đi... Mẹ cầu xin con, con đừng nghĩ dại nữa... Con mà xảy ra chuyện gì thì mẹ phải làm sao đây! Mẹ xin con đấy!"
Haiz. Trương Dịch cũng không hiểu nổi. Cái gã tiểu tử này có cả vợ, con, nhà cửa. Sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Chẳng lẽ là đánh bạc thiếu quá nhiều tiền?
Quả nhiên. Trương Dịch đã đoán trúng phóc.
Tiểu tử kia mở mắt nhìn người nhà, do dự một lát rồi mở miệng nói: "Mọi người đừng cứu tôi, tôi thiếu hơn 50 vạn nợ... chết cho xong."
"Đừng quản tôi! Tất cả ra ngoài đi! Đi ra hết đi!" "Ọe... khục khục..."
Hơn 50 vạn?! Lúc này, vợ Hồ Khải bị dọa cho sững sờ tại chỗ. "Anh làm cái gì mà thiếu nhiều tiền vậy hả!" Vợ anh ta gào thét hỏi.
"Đánh bạc!" Hồ Khải nằm trên giường không chút đổi sắc nói. Phảng phất như vò đã mẻ thì chẳng sợ vỡ nữa vậy.
Trương Dịch lập tức đi đến bên giường khuyên nhủ: "Hồ Khải, nợ nần có thể tìm cách giải quyết, người còn sống thì mọi thứ đều có cơ hội! Hơn nữa, thứ anh uống không phải là bách thảo khô, mà là thuốc diệt cỏ nhanh! Bây giờ tranh thủ thời gian rửa ruột, tiếp nhận điều trị, thì vẫn còn cơ hội sống sót!"
Hồ Khải nghe Trương Dịch nói vậy, liền cười ha ha hai tiếng: "Chính tôi uống cái gì thì tôi còn không biết sao? Đây không phải là thuốc diệt cỏ nhanh. Đây chỉ là cái chai trên đó ghi là thuốc diệt cỏ nhanh thôi, bên trong đựng toàn là bách thảo khô, khục khục... ọe..."
"Cái gì?!" Mọi người một phen kinh hãi! Cái gã này thật sự là... một con đường sống cũng không chừa cho mình mà!
Mấy năm gần đây, vì bách thảo khô bị nhiều người dùng để tự tử quá nhiều. Nên nhiều nhà máy đã bị cưỡng chế ngừng sản xuất. Một loại thuốc trừ cỏ khác là thuốc diệt cỏ nhanh liền dần dần trở thành sản phẩm bán chạy.
Nhưng dược tính của thuốc diệt cỏ nhanh trong việc diệt cỏ nông nghiệp thì không tốt bằng bách thảo khô. Nên nhiều nhà máy để tăng doanh số và hiệu quả, đã lặng lẽ thay thuốc trong bình. Đến cái kiểu treo đầu dê bán thịt chó. Bên ngoài bình có thể viết là thuốc diệt cỏ nhanh, hoặc là thuốc trừ cỏ gì đó. Nhưng bên trong lại chứa bách thảo khô. Nông dân vốn không có ý định dùng bách thảo khô để làm gì, chỉ là muốn trừ một chút cỏ dại có hại. Kết quả hết lần này tới lần khác lại có người cầm thuốc này để tìm đến cái chết. Haiz.
Trương Dịch cảm thấy mình bất lực toàn tập. "Cậu trai trẻ, mau đừng nói chuyện nữa, tranh thủ thời gian đi rửa ruột đi, cậu có dũng khí chết mà không có dũng khí sống à?"
Nhưng Hồ Khải vẫn từ chối rất quyết liệt. Hắn ta muốn chết mà. Ai động vào hắn đều không được. Tính tới thời điểm hiện tại, lúc cấp cứu sắp đến một tiếng rồi. Trên người thậm chí còn chưa gắn thiết bị theo dõi điện tim. Chớ nói chi là lập đường truyền tĩnh mạch. Y tá cũng không dám tới gần, sợ bị hắn hất một cái là bay ra xa. Người nhà khuyên nhủ cũng vô ích, mẹ của hắn quỳ xuống cầu xin hắn cũng vô dụng.
Về sau mới nghe vợ Hồ Khải nói, cái gã này trước kia đã từng thiếu nợ rồi. Thiếu hơn 40 vạn, sau đó mẹ hắn bán nhà mới trả hết được. Không ngờ rằng chưa đến một năm, hắn lại đi đánh bạc! Hơn nữa còn thiếu đến hơn 50 vạn. Haiz, Trương Dịch lắc đầu. Cảm giác người này hết cứu nổi rồi.
Trong tầm mắt của Trương Dịch. Chất lỏng sẫm màu trong dạ dày Hồ Khải không những bắt đầu ăn mòn khí quản và khoang miệng, mà còn lan đến các cơ quan khác. Bách thảo khô chính là loại như vậy, nó sẽ không để cho ngươi chết ngay lập tức. Mà là từ từ tra tấn ngươi, ăn mòn toàn bộ cơ quan trên cơ thể. Để ngươi trong đau đớn không thể chịu đựng được mà chậm rãi chết đi. Thậm chí ngay cả cơ hội hối hận cũng sẽ không cho ngươi. Chờ ngươi bị tra tấn đến lúc bắt đầu hối hận thì đã muộn rồi. Chỉ có thể chờ chết.
Vừa quan sát xong. Trên giường bệnh, Hồ Khải liền thống khổ nghẹn ngào một tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Hôn mê rồi? Vậy thì mau tranh thủ thời gian cấp cứu thôi! Mặc dù tỷ lệ tử vong do bách thảo khô là 99%! Nhưng... còn chưa chết thì đừng từ bỏ 1% hy vọng chứ!
"Trước rửa ruột, thông báo với khoa nội thận, đem máy thẩm tách máu loại bỏ độc bên cạnh dùng tạm, nói là đang rất gấp!" Y tá nhìn Trương Dịch, liên tục gật đầu: "Vâng!"
Nói xong, Trương Dịch và Trần Phương nhanh chóng đưa Hồ Khải đến phòng rửa ruột để rửa ruột. Thuận tiện lập hai đường truyền dịch để bù dịch và thẩm tách. Kim tiêm truyền dịch là loại mềm, có thể đặt vào trong mạch máu. Nếu như hắn ta tỉnh lại mà giãy giụa thì kim tiêm cứng rất dễ bị rơi ra. Kim tiêm mềm cố định sẽ tốt hơn một chút. Sau đó đặt ống tiểu, lắp túi nước tiểu. Bù điện giải và truyền nhiều dịch.
Chờ trở lại phòng cấp cứu thì Hồ Khải vừa vặn tỉnh lại. Lúc mới mở mắt, có thể thấy ánh mắt của hắn còn hơi mông lung. Người nhà nói chuyện, hắn cũng không đáp được.
"Hồ Khải? Nghe thấy tôi nói chuyện không Hồ Khải? Chờ chút sẽ cho anh thẩm tách máu, để lọc máu một chút, biết chưa? Nói vậy biết đâu còn một chút khả năng sống sót." Trần Phương đi đến bên giường bệnh nói chuyện với Hồ Khải. Đương nhiên, câu nói này cũng không biết Trần Phương có tin hay không. Cái gã này uống phải bách thảo khô, chứ không phải là thuốc diệt cỏ nhanh. Hơn nữa còn uống nguyên cả một bình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận