Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 267: Trương Dịch quả nhiên là khám gấp nhất Man cái kia

Hơn mười phút trước, người nhà bệnh nhân sau khi đuổi tới bệnh viện bắt đầu tìm hiểu tiền căn hậu quả.
Khi biết con mình đột tử là do truyền dịch quá nhanh, họ liền náo loạn cả khoa cấp cứu.
Y tá ca đêm hết lời giải thích với người nhà rằng, tốc độ nhỏ giọt nhanh không phải do nhân viên y tế điều chỉnh mà có thể do chính người bệnh tự ý chỉnh nhanh.
Nhưng người nhà hoàn toàn không nghe.
"Con trai ta có ngu đến thế không? ? Đã bảo nó truyền nhanh là sẽ chết, nó còn làm chuyện nguy hiểm đó sao? ! Rõ ràng là do các người, bác sĩ y tá tắc trách mới khiến con trai ta chết!"
"Trời ơi... Dũng à! Con trai của mẹ ơi! Sao con đột ngột ra đi thế này!"
"Con trai ơi... Là mẹ có lỗi với con, con trai ơi!"
Mẹ Khang Dũng vừa nói vừa nằm lăn ra đất khóc lớn.
Bên cạnh, cha Khang Dũng túm lấy tay cô y tá kia mà mắng: "Chính là cô đúng không? ! Chính cô là người truyền dịch cho con trai tôi đúng không hả? Tôi cho cô biết, cô không chạy thoát đâu! Con trai tôi chết là do cô gây ra! Còn cả mấy người bác sĩ các người nữa, truyền dịch thôi mà cũng để người ta chết được? ! Chứng tỏ bệnh viện các người kỹ thuật chẳng ra gì! Chờ đó! Lão tử nhất định sẽ tống hết các người vào tù!"
Cô y tá ca đêm vốn đã chịu ca trực mệt mỏi, nay còn bị người nhà giằng co tay không buông, đến sức phản kháng cũng không còn.
Các đồng nghiệp khác thấy vậy vội vàng xông lên giữ hai người lại.
"Xin người nhà bình tĩnh lại một chút!"
"Đúng đấy, có gì thì từ từ nói, đừng có giằng tay y tá người ta như thế."
Người nhà nóng nảy, đẩy người xung quanh ra mắng: "Mẹ nó con trai tôi chết rồi bảo tôi bình tĩnh thế nào? ! Chính là đám thầy thuốc y tá các người! Đã hại chết con tôi! Mẹ nó tôi không chỉ muốn giằng! Lão tử còn muốn đấm vào mặt nó nữa đấy!"
Vừa nói, cha Khang Dũng liền vung tay lên.
Toàn bộ người trong phòng cấp cứu lập tức giật mình!
Ngay cả những người nhà bệnh nhân khác đang vây xem ngoài cửa cũng trở nên khẩn trương theo!
Mắt thấy bàn tay kia sắp giáng xuống mặt y tá!
Tình huống xảy ra quá nhanh!
Đột nhiên, Trương Dịch nhanh chân nhảy tới, một tay kéo y tá về phía sau mình.
Sau đó, "bộp" một tiếng!
Bàn tay kia giáng xuống bắp tay gần vai của Trương Dịch.
Cha Khang Dũng cũng không cao, dáng người khoảng một mét sáu mươi lăm, xấp xỉ cô y tá kia.
Cho nên chiều cao khi vung tay tự nhiên cũng không thể đánh tới mặt Trương Dịch.
Tuy nhiên, màn anh hùng cứu mỹ nhân soái khí này khiến đám người trong phòng cấp cứu đồng loạt giơ ngón tay cái với Trương Dịch!
Trời ạ!
Anh hùng cứu mỹ nhân!
Trương Dịch quả nhiên là người đàn ông dũng cảm nhất ở phòng cấp cứu!
Lúc này, Trương Dịch nhìn cha Khang Dũng, ánh mắt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi: "Gia đình người bệnh, tôi hy vọng ông hiểu rõ một chuyện, tôi hiện tại nhẫn nhịn ông cú tát này là bởi vì đang mặc chiếc áo blouse trắng này trên người. Nếu như tôi cởi chiếc áo blouse này ra, tôi nhất định sẽ trả lại cho ông một cú tát tương tự!"
Trương Dịch dáng vóc cao lớn lại rất có sức uy hiếp, người nhà kia cũng hơi rụt cổ lại.
"Hơn nữa, chuyện của con trai ông là do chính nó tự ý điều chỉnh dịch truyền nhanh hơn, gây ra hậu quả như bây giờ, con trai ông phải chịu trách nhiệm rất lớn. Bảy giờ sáng rưỡi là thời điểm các phòng ban chuẩn bị giao ca, y tá vừa phải xem dịch truyền của toàn khoa bệnh nhân, lại còn phải theo dõi tình hình bệnh nhân trong phòng cấp cứu, cho dù khoa chúng tôi có hai y tá trực ban cũng không chắc xoay sở được. Thêm nữa, theo lời dặn của bác sĩ con trai ông là thuộc diện chăm sóc cấp một, thời gian tuần tra của chăm sóc cấp một là một tiếng một lần. Y tá đã cố hết sức trong lúc bận rộn vẫn lập tức tới kiểm tra dịch truyền của người bệnh. Kết quả là con trai ông lại tự tiện điều chỉnh nhanh tốc độ nhỏ giọt, giờ thì mất mạng rồi!"
"Tôi vô cùng hiểu tâm trạng của người nhà, nếu như bệnh viện có trách nhiệm, bệnh viện nhất định sẽ không trốn tránh. Nhưng ông lại đem cơn giận đổ lên người một cô y tá đã tận tâm tận lực chăm sóc con trai ông cả một đêm, ông cảm thấy như vậy có hợp lý không? Ai mà chẳng có cha có mẹ sinh ra? Khi có chuyện xảy ra thì ai cũng đau lòng. Nhưng đánh người không những không giải quyết được vấn đề mà còn khiến sự việc thêm nghiêm trọng!"
Lúc này người nhà vì đánh nhầm người cộng thêm Trương Dịch tỏa ra khí thế đáng sợ, mặt nghẹn đỏ bừng không nói được lời nào.
Cùng lúc đó, Lữ Tĩnh đang đứng ở cửa vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Trương Dịch bị đánh? ? !
Người nhà này lại dám đánh bảo vật trấn viện của bệnh viện mình? !
Lữ Tĩnh ba chân bốn cẳng chạy vào, bênh vực Trương Dịch: "Người nhà ông làm gì vậy? ! Chỗ chúng tôi có lắp camera giám sát hết đấy! Chuyện của con ông nếu bệnh viện có trách nhiệm thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng tôi cũng nói cho ông biết, bác sĩ bị đánh của chúng tôi cũng có quyền truy cứu trách nhiệm của ông đấy!"
Cha Khang Dũng thấy Lữ Tĩnh lớn tuổi hơn mình mấy tuổi, hơn nữa còn là chủ nhiệm khoa cấp cứu. Cộng thêm việc người này nói đến pháp luật, người nhà kia liền có chút hốt hoảng vội vàng nói: "Tôi...tôi chỉ là...tôi chỉ là kích động nên mới động tay động chân! Cũng là tình lý có thể thông cảm mà! Ai bảo bệnh viện các người chữa cho con trai tôi chết rồi! Tôi thấy các người còn muốn trốn tránh trách nhiệm hả? ! Nó vốn chỉ bị tiêu chảy thôi! Kết quả truyền dịch lại để chết người? ! Dù sao bệnh viện các người không thoát được đâu!"
Người nhà vừa dứt lời, cảnh sát liền đến. Là do người nhà báo cảnh. Họ lo lắng bệnh viện lớn chữa người chết không chịu bồi thường, nên mới gọi cảnh sát đến. Người nhà thấy cảnh sát liền lập tức nắm tay cảnh sát nói: "Đồng chí cảnh sát! Mấy bác sĩ bệnh viện này chữa cho con trai tôi chết rồi! Con trai tôi giờ vẫn còn nằm kia kìa! Một chút hơi sức cũng không có! Đồng chí cảnh sát nhất định phải giúp dân đen chúng tôi làm chủ!"
Cảnh sát lúc này cũng hiểu sơ bộ đây là một vụ tranh chấp chữa bệnh. Vẫn phải đợi người bên ngành y tế đến giám định trách nhiệm. Nhưng nhìn người nhà khóc lóc thảm thiết như vậy, cảnh sát cũng đến trước mặt Lữ Tĩnh hỏi thăm tình hình.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lữ Tĩnh cũng lười đôi co với người nhà, vì nói bọn họ cũng không tin. Dứt khoát đưa trực tiếp video ghi hình trong điện thoại cho cảnh sát xem.
"Vương Phí Quân, anh giải thích cho cảnh sát một chút."
Lữ Tĩnh nhìn về phía sau Vương bác sĩ, tối qua anh ta trực ban, hiểu rõ mọi việc nhất.
Vương Phí Quân đi lên trước giải thích: "Tối hôm qua một giờ ba mươi sáu phút sáng, bệnh nhân này được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện. Lúc đưa tới thì thấy bệnh nhân thở gấp kèm khó thở, nghe nói là bị tiêu chảy hơn chục lần, tôi liền chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính. Sau khi kiểm tra kết quả đúng là viêm dạ dày cấp tính, rối loạn điện giải, đồng thời kali trong máu thấp tới 2.8 mmol/L. Tôi liền lập tức cho bệnh nhân thở oxy, cũng kê thuốc kháng viêm, sau đó vitamin với nước muối, rồi điện giải và thêm kali. Sáu giờ rưỡi sáng tôi lại đo kali trong máu một lần, đã lên 3.1. Nhưng vẫn còn hơi thấp, nên tôi lại kê thêm một ống, bảo y tá truyền tiếp."
Y tá ca đêm cũng vội vàng nói: "Tôi làm đúng y lệnh của bác sĩ kê và đã thực sự nói với bệnh nhân rằng thuốc này nếu truyền nhanh quá sẽ chết người, tôi thật sự có nói với anh ta... Nhưng mà...đến khi tôi xong việc tới kiểm tra tình hình thì đã thấy bệnh nhân không còn phản ứng gì nữa! Sau đó... Sau đó thấy dịch truyền trong túi truyền dịch cũng chỉ còn lại hơn phân nửa... Tôi liền suy đoán có lẽ bệnh nhân không nghe lời tôi, tự tiện điều chỉnh nhanh tốc độ nhỏ giọt..."
Y tá vừa dứt lời, mẹ Khang Dũng đã xông tới khóc mắng: "Cô nói vớ vẩn! Con trai tôi sao lại cố ý đi tìm chết! Rõ ràng là do các người sơ suất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận