Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 534: Trương Dịch hẳn là lòng mang đại ái đi ~(hai chương cùng một chỗ)

Chương 534: Trương Dịch hẳn là mang trong lòng đại ái đi ~ (hai chương gộp làm một) (bù một chương ở trên) Nhân viên thu phí của bệnh viện ngẩng đầu lên. "Hả? Trương bác sĩ?! Anh... Anh tự bỏ tiền túi ra nạp tiền cho bệnh nhân à?!". Nhân viên thu phí lộ vẻ mặt không thể tin được. Nạp tiền thì thôi, lại còn dám vung những mười vạn tệ nữa chứ! "Không phải tiền của ta, là tiền từ quỹ từ thiện." "A a a~ dọa tôi hết hồn, tôi cứ tưởng bác sĩ Trương đúng là thánh nhân sống! Thế mà lại dám ứng trước mười vạn tệ cho bệnh nhân!" Hết hồn hết vía ~ Nếu thật sự là tự bỏ tiền ra ứng trước nằm viện, vậy chẳng phải là cái đồ ngốc chuyên làm việc tốt hay sao?? Trừ phi Trương Dịch thật sự rất giàu. Nhưng nói thật, lương ở bệnh viện có cao thì cũng cao đến đâu được chứ? Cao lắm thì cũng chỉ cỡ một triệu tệ một năm, mà ở Đế Đô này chi phí nhà cửa xe cộ đều đắt đỏ, lại còn vung tay quyên một lúc mười vạn tệ? Không phải mang trong lòng đại ái thì chính là đầu óc bị úng nước! Nhân viên thu phí rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn lo Trương Dịch là loại người có đầu óc bị úng nước đấy chứ... Đàn ông đẹp trai như vậy mà... Khụ khụ! Sau đó, nhân viên kia thậm chí không thèm quẹt thẻ bệnh án, mà trực tiếp điều hậu trường nạp mười vạn tệ vào tài khoản của Bạch Vũ Phàm. Sau khi nạp tiền xong, Trương Dịch mới mở giao diện quỹ công ích ra. Phát hiện số vốn lưu động hiện tại đã lên đến 35.265.371 tệ 54 xu! Hơn 35 triệu tệ! Quả thật dân mạng rất có lòng! Trương Dịch vừa đi về phía khoa u bướu nhi khoa, vừa mở danh sách giao dịch để xem. Trong danh sách có thể thấy tên người quyên tiền, quyên bao nhiêu tiền và tên mà họ để lại. Có người dùng nickname trên mạng, có người dùng tên thật. Trương Dịch còn thấy có một vài doanh nghiệp cũng quyên tiền bằng tên doanh nghiệp. Ví dụ như Khoai tây chiên giòn, Doanh nghiệp uông uông cún, Công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm phụ nhỏ mẹ nuôi v.v... Đều là mấy doanh nghiệp có danh tiếng. Công ty khoai tây chiên giòn vậy mà lại quyên tới tận một nghìn vạn tệ! Một nghìn vạn tệ đó! Chậc... công ty lớn thật không tầm thường! Tối nay Trương Dịch nhất định sẽ mua hai gói khoai tây chiên giòn về để cảm tạ! Còn có thực phẩm phụ nhỏ mẹ nuôi nữa, cũng quyên vào năm trăm vạn tệ. Cảm động quá, thật cảm động! Trương Dịch cũng thường hay từ đồ ăn vặt của họ để chế biến ra mì hoặc cơm chiên gì đó, cho thêm chút tương của họ vào thì ngon không chịu nổi. Yên tâm! Tối nay cũng phải mua thêm hai lọ nhỏ mẹ nuôi mới được! Ngoài những doanh nghiệp lớn này ra, còn có rất nhiều doanh nghiệp nhỏ mà tên chẳng mấy ai nghe đến, cũng âm thầm quyên một, hai trăm vạn tệ. Số còn lại thì cơ bản đều là người qua đường quyên. Mấy trăm tệ, mấy ngàn tệ, mấy vạn tệ đều có cả. Một tệ, một hào thậm chí một xu cũng có. Nhưng dù là ít hay nhiều thì đều là chút tấm lòng của mọi người. Trừ cảm ơn, Trương Dịch trong lòng không biết phải nói gì hơn. Thật sự rất cảm ơn mọi người! Vừa xem điện thoại, thang máy đã lên đến lầu bảy. Khoa u bướu nhi. Trương Dịch đến gặp bác sĩ bên này để báo, tiền trong tài khoản của bé đã có thể đủ chi trả chi phí thuốc men rồi. Quỹ này có hơn ba nghìn vạn tệ, còn không đủ để chữa bệnh sao? "Bác sĩ Lý? Bác sĩ Lý đã tan làm rồi sao?". Trương Dịch hỏi. Bác sĩ Lý đang cầm điện thoại nghe, giơ tay chào Trương Dịch. Trương Dịch cũng không vội làm phiền, mà chờ bác sĩ Lý nghe điện thoại xong mới nói. Dần dần, Trương Dịch nhận ra biểu cảm trên mặt của bác sĩ Lý đột nhiên trở nên kích động! Lập tức anh ta nhìn Trương Dịch, sau đó lại nhìn phòng chủ nhiệm đang đi tới không xa. "Thật sao? Tốt tốt! Nếu cảnh sát bên đó sẵn lòng nhanh chóng hỗ trợ phá án, tin rằng có thể nhanh chóng tìm thấy cha của bé!""Được được, cảm ơn anh! Tạm biệt!" Mọi người trong phòng chưa tan làm thấy bộ dạng này của bác sĩ Lý thì nhao nhao hỏi: "Sao vậy Lý Ba? Cảnh sát có tin gì sao?" "Đúng vậy, cảnh sát liên lạc với tôi, nói cảnh sát Phương Châu đã xác nhận có thể hỗ trợ cảnh sát Đế Đô thi hành luật vượt khu vực. Hứa sẽ nhanh chóng hỗ trợ tìm được cha của Bạch Vũ Phàm. Đương nhiên, công lao này vẫn phải quy cho video của Trương Dịch đó, cậu không biết đấy thôi, video cậu đăng vào buổi trưa vừa đăng lên thì bên cảnh sát đã nhận được thông tin. Bây giờ đúng là thời buổi này... Ai, áp lực dư luận thật lớn. Có áp lực dư luận, cảnh sát làm việc sẽ nhanh hơn thôi." Trương Dịch cười nói: "Chớ có đổ hết công lao cho tôi, nếu không có video của tôi thì Hoa Thần Nhật Báo chẳng phải cũng sẽ đăng hay sao? À phải rồi, tôi đến đây là muốn nói với mọi người, tiền trong tài khoản của Bạch Vũ Phàm tôi đã nộp rồi. Đã nộp mười vạn tệ rồi, sau này tiền thuốc men các anh cứ yên tâm mà dùng đi. Bé còn nhỏ, dùng thuốc nhập khẩu hiệu quả sẽ tốt hơn, như vậy tỷ lệ sống sót sau này cũng cao hơn." "Cái gì? Cậu đã nạp mười vạn tệ rồi á?!" "Là cậu tự bỏ tiền ra hay là tiền của quỹ?" "Ôi, mọi người đừng kích động, là tiền của quỹ." Hô ~~ Mọi người đều thở phào. "Vậy thì tốt rồi, nếu Trương Dịch cậu đã nạp tiền rồi, vậy thì cứ yên tâm đi, khoa u bướu nhi chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt." Ngụy Triết cam đoan với Trương Dịch. Tiền đã có rồi thì các bác sĩ trong phòng không còn gì phải lo lắng nữa. Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không được. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Trương Dịch lại lặng lẽ vào phòng bệnh thăm Bạch Vũ Phàm. Do bị loét nên đứa nhỏ không muốn ăn gì cả. Bát canh thịt viên mà bà ngoại Tô Châu của nó hầm cũng không chịu ăn, nói là cứ đưa vào miệng là đau. Nhưng đứa trẻ này lại rất dễ dỗ. Chỉ cần khuyên mấy câu thì hai mắt đã ngấn lệ và thực sự ăn hết cơm. Ở khoa u bướu nhi này, thực ra còn rất nhiều trẻ em giống như vậy. Do tác dụng phụ của thuốc kháng ung thư hoặc xạ trị, có trẻ thì bị loét miệng, có trẻ thì bị loét dạ dày, lại có trẻ do sức đề kháng kém cứ hai ba ngày lại bị sốt. Người nhà nhìn thì đau lòng, bác sĩ nhìn cũng chẳng sung sướng gì. Nhưng vì mạng sống, rất nhiều trẻ nhỏ thực sự rất ngoan ngoãn, có thể nói là hiểu chuyện khiến người ta xót xa. Haizz. Nếu có thể, Trương Dịch thực sự hy vọng mấy thiên sứ nhỏ này có thể bớt chịu đựng sự đau đớn hành hạ. Mấy đứa trẻ mới có mấy tuổi đầu, đến thế giới này là để tận hưởng cuộc sống, để cảm nhận hạnh phúc. Không phải vừa sinh ra đã phải đối mặt với nỗi khổ mà đến cả người lớn còn khó mà chịu đựng như vậy. ... Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Trương Dịch làm là chuẩn bị cho mình bữa tối đơn giản qua loa. Ăn xong, liền bắt đầu xem tin tức. Quả nhiên, kể từ sau khi video của mình được đăng tải, độ chú ý rất cao. Hiện tại rất nhiều trang mạng truyền thông nổi tiếng đều lần lượt đăng tải tin tức này. Tờ Hoa Thần Nhật Báo phỏng vấn Ngụy Triết vào buổi trưa, mặc dù không đưa tin cụ thể về đứa trẻ, nhưng lại đưa hình ảnh của Ngụy Triết sau khi phỏng vấn. Ngụy Triết là chủ nhiệm khoa u bướu nhi của bệnh viện Hiệp Hòa. Thông tin này đều có thể tra được trên trang mạng công cộng của bệnh viện Hiệp Hòa. Cho nên video của họ cũng thu hút rất nhiều sự chú ý. Nói tóm lại, chuyện này được lan truyền là tốt rồi. Hy vọng bố mẹ của đứa bé sẽ có chút cảm động! Tiếp đó, Trương Dịch chuyển một trăm vạn từ thẻ của mình vào tài khoản quỹ công ích. Sau khi chuyển xong, còn chụp ảnh màn hình lại. ——Chụp ảnh màn hình là vì Trương Dịch muốn đăng lên để cảm ơn mọi người và các doanh nghiệp đã quyên góp tiền. "Từ lúc video được đăng vào buổi chiều đến bây giờ, tôi đã nhận được rất nhiều sự quan tâm và yêu thương của mọi người. Quỹ công ích từ thiện của Trương Dịch hiện tại đã nhận được hơn 35 triệu tiền quyên góp từ thiện! Cảm ơn mọi người! Thật sự rất cảm ơn tấm lòng của mọi người! Với tư cách là người sáng lập quỹ công ích từ thiện Trương Dịch, tại đây tôi xin long trọng hứa với mọi người: Tiền trong quỹ nhất định sẽ được dùng cho những người thực sự cần đến! Tôi sẽ mang sự ấm áp và yêu thương này, truyền đi xa hơn, rộng hơn! Cuối cùng, tôi xin tự bỏ tiền túi, với danh nghĩa cá nhân quyên góp một trăm vạn tệ. Hy vọng có thể cùng mọi người tiếp tục sự nghiệp từ thiện này, cảm ơn mọi người!" Bên dưới dòng chữ, Trương Dịch đăng ảnh chụp màn hình giao dịch chuyển khoản của mình. Sau đó nhấn nút gửi đi. Không đầy một tiếng đồng hồ, Trương Dịch lại một lần nữa lên hot search trên các ứng dụng tin tức! "Trương Dịch quyên một trăm vạn tệ!" "Trương Dịch lấy danh nghĩa cá nhân quyên một trăm vạn tệ vào quỹ của mình!" "Trương Dịch thật là một bác sĩ tốt!" "Kinh! Để hoàn thành sự nghiệp từ thiện mà Trương Dịch đã quyên..." Mấy dòng tiêu đề đều có tên Trương Dịch, cứ như vậy treo trên bảng xếp hạng hot search, lại còn có cả tiêu đề thu hút người xem ở trên đầu trang chủ. Trong phút chốc, Trương Dịch lại trở thành đối tượng thảo luận của mọi người. Dân mạng "Cung đình ngọc dịch rượu nhiều tiền một chén" bình luận: "Trời ạ! Anh bác sĩ còn trẻ vậy mà đã quyên nhiều tiền như vậy rồi á?! Nghèo khó thật sự đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi!" Dân mạng "衇 no菋 đạo cá 倁 đạo" bình luận: "Tôi quyên có 50 tệ trước đó, lần này thấy bé đáng thương quá, liền quyên thêm 100 tệ nữa. Hy vọng bác sĩ Trương sẽ dùng tiền của tôi để giúp bé! Mà mặt khác, bố mẹ vô lương kia của bé, mong các người sớm thực hiện nghĩa vụ làm cha làm mẹ! Để con một mình ở bệnh viện thì có ra cái gì chứ!" Dân mạng "Long thành tuần nhuận p·h·át" bình luận: "Đôi vợ chồng này mà cứ mặc kệ con như thế, chắc chắn sẽ bị kết tội bỏ rơi con cái đấy. Nếu con đã 18 tuổi thì còn đỡ, nhưng bé này mới có năm tuổi! Tại sao có thể như vậy chứ? Nếu là tôi, dù phải đập nồi bán sắt, quỳ ở cửa bệnh viện xin ăn, tôi cũng sẽ không bỏ rơi con." Dân mạng "Cấy ghép chân bắt chéo vểnh lật Địa Cầu" bình luận: "Ai... Mấy người không hiểu được sự thống khổ của việc không có tiền đâu... Nếu là tôi... Lại nghèo, con lại bị bệnh hiểm nghèo... Tôi có thể cũng sẽ đưa ra quyết định giống người bố này ấy..." Trong phần bình luận của cư dân mạng, phần lớn ý kiến đều là thương xót đứa bé đồng thời lên án cha mẹ của đứa bé. Chỉ có một số rất ít người đồng tình với quan điểm của cha mẹ bé. Đương nhiên, những bình luận này cũng nhanh chóng bị những người có quan điểm khác mắng cho câm miệng. Trương Dịch vẫn luôn đọc bình luận của cư dân mạng. Mỗi người đều có một cách nhìn khác nhau, đây là điều rất bình thường. Nhưng cái bình thường này theo Trương Dịch thì vẫn phải lấy đạo đức làm cơ sở. Bỏ rơi trẻ vị thành niên không chỉ vi phạm pháp luật mà còn mất đạo đức, không nên bắt chước. Đột nhiên, màn hình điện thoại lại một lần nữa chuyển thành cuộc gọi đến. Trương Dịch nhìn số, hóa ra là Trương Vãn Thanh, sếp lớn của anh gọi đến. Trương Vãn Thanh đã hồi phục khá tốt, vừa xuất viện mấy ngày trước. Lúc này Lục Cẩn gọi điện thoại đến chắc là có chuyện gì rồi. "Alo? Chào anh, Lục Tổng." "Chào bác sĩ Trương, chào anh, thời gian này không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?" "Không có, anh gọi điện đến là có chuyện gì vậy? Hay là bệnh tình của Trương Vãn Thanh có biến chuyển?" "Ha ha, bác sĩ Trương đừng khẩn trương, Vãn Thanh không có chuyện gì cả, chỉ là tôi thấy anh đăng video trên mạng thôi. Trước đó tôi đã hứa với anh rồi, tôi đã nói rồi, chỉ cần Vãn Thanh có thể chữa khỏi, tôi sẽ quyên cho quỹ của anh một trăm triệu." Cái gì! Trương Dịch kinh hãi! Phụt một cái đứng phắt dậy từ ghế sô pha! Má ơi! Người này không phải thật sự muốn quyên một trăm triệu đấy chứ?! Ngay lúc Trương Dịch còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào. Lục Cẩn lại nói ở đầu dây bên kia: "Là thế này, bác sĩ Trương..." Nghe ngữ khí của Lục Cẩn có chút khách sáo. "Bác sĩ Trương, trước đó... Tôi đúng là đã nói muốn quyên một trăm triệu, nhưng mà... Hiện tại cục diện công ty thay đổi, cho nên tôi..." "Ai, đừng đừng đừng, Lục Tổng, anh nói vậy là quá khách sáo rồi. Tôi chữa bệnh cứu người từ trước đến nay không phải là để đòi hỏi người bệnh phải báo đáp tôi điều gì, thật sự không cần đâu. Chuyện quyên tiền này cũng là do người ta tự nguyện, cũng không phải nói là nhất định phải thế này thế kia. Mong Lục Tổng trước tiên phải nghĩ tốt cho công việc của mình rồi hãy nói đến chuyện quyên tiền." Trương Dịch hiểu ý của Lục Cẩn. Trước đây, em gái của Trương Vãn Thanh đã chấp nhận hiến máu, nhưng cái giá phải trả chính là tiền. Lục Cẩn hình như đã chia cho em gái cô ta khá nhiều cổ phần và tiền mặt. Cho nên lúc này nói đến một trăm triệu thì chắc chắn sẽ khó khăn rồi. Trương Dịch cũng thông cảm, quyên tiền xưa nay đều không bắt buộc. Có tâm thì quyên, không quyên cũng không sao, chuyện rất bình thường. Lục Cẩn cười khẽ ở đầu dây bên kia: "Bác sĩ Trương, ý tôi không phải vậy... Nói tóm lại anh cứ yên tâm, quyên tiền tuyệt đối là do tôi tự nguyện. Ngày mai anh có đi làm không? Khoảng buổi chiều tôi sẽ đến bệnh viện Hiệp Hòa một chuyến, sẽ đích thân nói chuyện quyên tiền với anh." "Đích thân đến nói chuyện?" "Đúng vậy!" "Được, vậy cảm ơn lòng tốt của Lục Tổng!" Sau khi cúp điện thoại, Trương Dịch nhìn điện thoại lẩm bẩm: "Quyên bao nhiêu vậy? Còn phải tự mình đến bệnh viện?" Sau đó, Trương Dịch xem lại điện thoại rồi bật máy tính lên xem bản thảo luận văn mình gửi đã được duyệt chưa. Kiểm tra, vẫn còn đang duyệt? Đã mấy ngày rồi mà bên biên tập vẫn chưa hết tết à? Chẳng lẽ còn chưa thu quân sao?? Xem ra chỉ có thể chờ thêm vài ngày nữa vậy. Lúc này, khoảng cách hai tháng đánh cược với Vương Tử Uy đã qua được hơn nửa tháng. Trương Dịch đã nộp lên rồi, chỉ cần xem Vương Tử Uy khi nào nộp lên thôi.... Sáng sớm ngày hôm sau. Tại một ký túc xá nào đó ở Đế Đô. Một người đàn ông trung niên mặc áo len cao cổ màu trắng, từ từ nhấp ly cà phê đi đến chỗ làm việc của mình. Ngày đầu tiên đi làm sau năm mới, ai nấy đều không mấy tình nguyện. Nhưng vì kiếm tiền thì dù không muốn cũng vẫn phải đến thôi! Bật máy tính lên, người đàn ông trung niên kia giống như thường lệ tiếp tục mở trang mạng nội bộ lên. Xem có văn bản mới nào được tải lên ở khu vực mình phụ trách không. Đương nhiên, có thì chắc chắn là có rồi. Nhưng khu vực mà ông phụ trách là quá cao cấp, nên những người gửi bản thảo thường vô cùng ít ỏi. Cho nên công việc của ông cũng khá nhàn hạ. Con chuột rê trái rê phải trên màn hình máy tính, bên trên kéo xuống từng dòng. Đột nhiên, mắt ông sáng lên! "Hả??? Đây là ai vậy?! Mới học xong đại học thôi mà cũng dám nộp bản luận văn của mình vào khu vực của tôi?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận