Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 223: Các ngươi cãi nhau quản lỗ đít ta chuyện gì a

"Thật ra... Thật ra ca phẫu thuật này không phải chỉ một mình ta cố gắng mà có kết quả, là mấy vị bác sĩ cùng nhau hợp sức. Đặc biệt là... là bác sĩ Trương kia, kỹ thuật của hắn cực kỳ tốt." Phương Kiến Vũ hướng ánh mắt về phía Trương Dịch.
Gia đình người bệnh nọ nụ cười trên mặt cũng rõ ràng khựng lại! Cái gì thế? Hắn á? Hắn chẳng phải là bác sĩ trẻ ở khoa cấp cứu ban nãy sao? Chỉ là một Quy Bồi Sinh mà thôi? Kỹ thuật của hắn mà cũng gọi là cực kỳ tốt á? Trong nhất thời, người nhà bệnh nhân cũng hoài nghi có phải có sự nhầm lẫn nào đó?
Phương Kiến Vũ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người nhà bệnh nhân, cười một cái nói: "Quá trình phẫu thuật có thể xem như tương đối thuận lợi, nhưng bác sĩ Trương đây trong lúc cố định cuối cùng và thao tác khâu lại đã rút ngắn thời gian phẫu thuật rất nhiều. Vốn cần thêm nửa tiếng, nhờ có hắn mà đã rút ngắn được tận một giờ. Tóm lại... Bác sĩ này đã giúp đỡ rất nhiều."
Nghe Phương Kiến Vũ nói như vậy, người nhà bệnh nhân mới bắt đầu thật sự đánh giá cẩn thận Trương Dịch. Thật á? Bác sĩ này giỏi vậy sao? Sao họ không nhìn ra nhỉ?
"Ha ha, cám ơn bác sĩ Trương, cám ơn mọi người!" Người nhà bệnh nhân nói cảm ơn với Trương Dịch và những người khác.
Đương nhiên, Trương Dịch không hề nhận được thông báo điểm cảm ân nào. Chỉ có thông báo nhận được 5 vạn tệ tiền thưởng cho việc tham gia phẫu thuật thành công. Số tiền này có chút ít ỏi. Lần sau nhất định phải tự mình thực hiện ca mổ chính, như thế tiền thưởng mới nhiều.
Đương nhiên, trước mắt nhà bệnh nhân này cũng chỉ nói cảm ơn ngoài miệng, chứ trong lòng thì chẳng mấy cảm kích...
Sau khi đưa bà cụ đến phòng chăm sóc đặc biệt khoa ngoại, Trương Dịch và những người khác cũng trở về phòng khám gấp, chuẩn bị thay đồ tan ca.
Phương Kiến Vũ lúc gần đi còn tìm đến Trương Dịch một lần nữa, nói rằng hy vọng Trương Dịch sẽ cân nhắc đề nghị của ông khi nãy. Về phương diện tiền lương chắc chắn có thể thương lượng. Nhưng Trương Dịch vẫn cự tuyệt. Sáu nghìn tệ? So với mức lương bốn mươi vạn một năm, hơn ba vạn tệ một tháng của hắn thì vẫn còn quá kém. Hắn đâu có ngốc.
Nhìn theo bóng lưng Phương Kiến Vũ rời đi, Trần Phương đứng sau lưng trầm giọng nói: "Vị Phương chủ nhiệm này thật là không có mắt nhìn người. Kỹ thuật của ngươi còn lợi hại hơn hắn, mà còn chỉ trả sáu ngàn? Mơ cái rắm ấy."
"Được rồi thầy Trần, người ta đi rồi còn nói? Đi thôi, chúng ta đến khoa thận xem sao. Tối nay ta định nói một chút chuyện của Lưu Lạc trên Weibo hoặc Douyin, xem có giúp được cậu ta chút gì không."
Sau đó hai người cùng đến khoa thận.
Còn chưa đi đến phòng bệnh đã thấy Tô Hiểu Hiểu đang hăng hái thuyết giảng về đồ vật trong tay.
"Các bảo bối trong live stream ơi~! Túi rác này chất lượng cực kỳ tốt, mọi người có thể xem đây. Ta cầm kéo thế này, kéo thế này! Ai mọi người nhìn xem, nó vậy mà không bị rách! Mà lại nó còn có thể chịu được sức nặng của năm cục gạch!! Đương nhiên ta ở đây là trong bệnh viện, không có gạch để cho mọi người xem thử. Nhưng mọi người cứ yên tâm, các bảo bối trong live stream, túi rác này các bạn mua về thì không thiệt đâu, không mua là lừa đó! Tuyệt đối siêu giá trị tốt! Không bán cho các bạn mười tám tệ đâu, bên live của tôi chỉ bán có năm tệ thôi! Chỉ cần năm tệ thôi, các bạn nhận được ba tập! Có thể rút được tận một trăm tám mươi túi! Năm tệ mua được một trăm tám mươi túi á! Mấy bảo bối, có lời không ạ? Lừa người hả? Ta không hề lừa, đây thật sự là bệnh viện, không tin tôi cho mọi người xem phòng bệnh đây."
Nói xong, Tô Hiểu Hiểu định đưa camera điện thoại quét một vòng quanh phòng bệnh. Ai ngờ vừa đứng lên đã thấy hai bác sĩ đứng ngay cổng. Một người là Trương Dịch, một người là Trần Phương.
Trên mặt Tô Hiểu Hiểu thoáng lộ ra vẻ không được tự nhiên, nói: "Bác sĩ Trương, bác sĩ Trần, sao hai người đột nhiên đến đây... tôi đang live stream đây."
Trần Phương bật cười nói: "Không tệ đó Tô Hiểu Hiểu, mới một ngày mà tiến bộ của cô đã rất lớn rồi. Hôm qua còn ấp úng không biết làm sao mà quảng cáo, hôm nay đã gần thổi một cái túi rác năm tệ thành một cái túi rác năm trăm tệ rồi ha ha..."
Trần Phương cười, Tô Hiểu Hiểu càng thấy ngượng ngùng. Cô hơi cúi đầu, mặt có chút đỏ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm chủ kênh bán hàng online, cũng không biết giảng giải như vậy có ổn không.
Trương Dịch đến gần điện thoại di động, nhìn vào số lượng người xem trong live stream của cô. Từ mười mấy người đã tăng lên hơn một trăm người.
"Không tệ, số người cũng đã tăng lên rồi, chỉ cần có người xem thì về sau nhất định sẽ ngày càng tốt thôi." Trương Dịch động viên Tô Hiểu Hiểu.
Tô Hiểu Hiểu ra sức gật đầu, nói: "Ừm, nhất định sẽ càng ngày càng tốt, chỉ cần... chỉ cần Lưu Lạc có thể mau tỉnh lại..."
Nói đến đây, ánh mắt vốn tràn đầy ý chí của Tô Hiểu Hiểu bỗng chốc ảm đạm xuống.
Trương Dịch cũng hiểu tâm tình của Tô Hiểu Hiểu, tiến đến bên giường Lưu Lạc quan sát. Vẫn như ngày hôm qua, không tốt hơn mà cũng chẳng xấu đi.
"Haiz, Lưu Lạc, thằng nhóc nhà ngươi ngủ hả? Ngươi xem xem Tô Hiểu Hiểu người ta vì ngươi mà cố gắng đến thế nào kìa, ngươi mà không chịu tỉnh lại thì, nhỡ đâu sau này nàng ta quen người khác, lúc đó ngươi có mà hối hận đến phát điên luôn đó?" Trương Dịch tiến đến tai Lưu Lạc lớn tiếng nói. Hi vọng hắn có thể nghe thấy, tiện thể kích thích hắn một chút.
Đương nhiên, nói xong Lưu Lạc vẫn không có phản ứng gì.
Sau đó, Trương Dịch liền chụp vài tấm hình của Lưu Lạc, còn có cả bệnh án của hắn.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong xuôi và thu dọn phòng, Trương Dịch liền suy nghĩ cách đăng lên Weibo và Douyin.
Nghĩ ngợi một lúc, Trương Dịch vẫn quyết định quay một đoạn video.
Vừa mới mở Weibo và Douyin, hắn đã thấy phần tin nhắn riêng và bình luận của mình toàn là 999+.
"Ồ? Nhiều thế cơ á?" Lần đầu tiên có cảm giác mình là người nổi tiếng á! Xem đến lượt Douyin thì số lượng fan hâm mộ trong một ngày đã tăng lên 960 nghìn, suýt chút nữa là phá ngưỡng một triệu rồi. Tốc độ này nhanh quá nhỉ! Còn có Weibo, buổi sáng nhìn vẫn còn hơn 400 nghìn fan, mà bây giờ đã là 550 nghìn rồi. Tổng cộng là hơn một triệu fan, chắc chắn có khả năng giúp Lưu Lạc và Tô Hiểu Hiểu được một chút chứ nhỉ?
Trương Dịch vừa chuẩn bị nhấn nút thu video thì điện thoại lại đổ chuông. Trương Dịch nhìn một cái, lại là thằng Vương Hải Thanh.
"Làm gì đấy?"
"Ha ha ha ha, cậu mau xem group lớp đi! Trong group vì cậu mà cãi nhau ỏm tỏi kìa!"
Trương Dịch nhíu mày: "Cái gì? Vì tôi mà cãi nhau?"
Trương Dịch ngơ ngác, hắn có làm gì đâu? Hắn cũng chẳng trêu chọc hay gây hấn với ai cả mà? Tò mò, Trương Dịch vội vàng mở điện thoại lật xem group bạn học của mình.
Xem ra, lại là Lục Cao và Lưu Tử Phi đang cãi nhau. Bực cả mình, hai người này cãi nhau cái gì chứ? Không phải là tình nhân à? Dù sao thì, một màn kịch tính này cũng làm Trương Dịch lập tức cảm thấy hứng thú.
Lục Cao: "Lưu Tử Phi, mặt mũi mày đúng là đặc biệt không biết xấu hổ, mày đi liếm đít Trương Dịch, Trương Dịch còn chê đầu lưỡi mày thô!"
Lưu Tử Phi: "Ha ha ha, buồn cười, mày tưởng mày là cái thứ gì? Mày đi bẻ cúc Trương Dịch, hắn chê mày ngắn tủn tám đoạn!"
Trương Dịch: ... Khoan đã!
Nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, Trương Dịch nhăn chặt cả đôi mày kiếm thành chữ "quýnh"! Đặc miêu!
Tôi nói hai người... Đít tôi thì liên quan quái gì đến hai người vậy? Hai người cãi nhau thì liên quan cái đít của tôi ở chỗ nào thế hả? Ngã Đặc Miêu % $#@* $... !
Bạn cần đăng nhập để bình luận