Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 59: Ngươi cái khổ bức Quy Bồi Sinh lại dám loạn hạ chẩn bệnh

"Ngươi cũng muốn làm bác sĩ? Được thôi, ta chờ đến ngày hai ta trở thành đồng nghiệp, cố lên nhé!" Trương Dịch cổ vũ Triệu Vũ Đình vài câu rồi giục nàng tranh thủ thời gian về trường. Lúc gần đi Triệu Vũ Đình quay đầu lại nói với Trương Dịch: "Bác sĩ Trương, ta nhất định có thể trở thành đồng nghiệp với anh!" Trương Dịch cười cười, không biết là có thật hay không. Về đến phòng, Trương Dịch nhìn đồ ăn đặt trên bàn rồi lại nhìn hộp cơm trong tay. Suy nghĩ một chút vẫn là mở hộp cơm ra. Bên trong có trứng chiên cà chua, khoai tây xào thịt, và một phần cơm trắng. Nhìn thì đơn giản, nhưng cũng coi như rất dụng tâm. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên người nhà bệnh nhân đưa cơm cho mình. Trương Dịch cảm thấy ấm lòng. Cũng coi như là bác sĩ này không có làm uổng. Những ngày bị thương vừa rồi, Trương Dịch cơ bản đều ở trong ký túc xá. Trong thời đại internet, dư luận trên mạng chỉ lên men một thời gian rồi cũng nhanh chóng bị mọi người lật qua. Ngô Tú Mẫn đã tỉnh lại, vết thương cũng hồi phục khá tốt. Chỉ cần khống chế tránh lây nhiễm thì chẳng mấy ngày có thể xuất viện. Buổi sáng ngày thứ tư, chân Trương Dịch cũng gần như khỏi, có thể đi lại nhưng không thể vận động mạnh. Hôm nay hắn dự định đến ngân hàng xử lý cái thẻ, tiện thể bỏ vào thẻ ba mươi vạn. Đến khi nào nghỉ ngơi về Dung Tỉnh, sẽ đem thẻ này cho cả nhà cữu cữu. Nhưng vừa đi đến cửa ngân hàng, đã thấy ở ngã tư đường cách đó không xa có một chiếc xe cứu thương của Bệnh viện Nhân dân số Hai Thiên Hà đang dừng lại. Bên kia còn có không ít người đi đường đang vây xem. Trương Dịch thầm nghĩ, chẳng lẽ có tai nạn xe cộ? Liền bước đến. Vừa đến gần đã thấy một chiếc xe xích lô và xe điện của một tiểu ca giao hàng ngổn ngang nằm lệch ở lề đường. Bên cạnh, còn vương vãi vài mảnh vỡ thân xe cùng mảnh vụn thủy tinh. Thời buổi này, ở địa phương nhỏ, ngoài taxi và xe công nghệ ra, vẫn còn không ít xe xích lô không có biển số. Hễ thấy có khách là lại chạy, lại không bao giờ tuân thủ luật giao thông. Dựa vào mình là xe ba bánh, cảnh sát giao thông mặc kệ nên cứ ngang nhiên đi trên đường cái. Không phải sao, vượt đèn đỏ rồi va vào xe điện của tiểu ca giao hàng. Trương Dịch nhìn xuống, tiểu ca giao hàng thì ngược lại không sao cả. Đầu gối và khuỷu tay trầy xước chút da, không vấn đề gì. Nhưng bà dì ngồi trên xe xích lô thì không được. Thấy bà ta ngã xuống đất bất động, sắc mặt trắng bệch, hai tay còn run rẩy. "Ôi... Cứu mạng với... Ôi... đâm chết người rồi... Đau quá đi!" Bà dì tuy khó chịu, nhưng vẫn không quên triển khai chiêu thức "Ăn vạ đại pháp" trong truyền thuyết. Tiểu ca giao hàng mặt bất đắc dĩ: "Bác à, là bác vượt đèn đỏ mà!" Bà dì trừng mắt nhìn tiểu ca: "Ngươi không được đi! Ngươi phải đi theo ta đến bệnh viện! Ôi... bác sĩ ơi... mau cứu tôi với..." Bà dì nói với tiểu ca xong, liền nhìn mấy vị bác sĩ Bệnh viện số Hai vừa bước xuống xe cứu thương. Đúng lúc đó, cảnh sát giao thông cũng đến, đang hỏi tiểu ca về quá trình sự việc. Mấy bác sĩ cũng mang cáng cứu thương đến chỗ bà dì, bắt đầu hỏi thăm tình hình. "Bác ơi, bác tự đứng lên được không?" Bà dì thống khổ lắc đầu: "Không được... Tôi thấy chân hơi tê dại... Thắt lưng với đùi cũng đau, không động đậy được." "Ngoài lưng và chân, còn chỗ nào đau không? Có đau bụng không? Có chóng mặt không?" "Có chút... Đau nhất là lưng với chân... Còn nữa, nửa người dưới run lên... Ôi bác sĩ, cứu tôi với, có phải tôi sắp chết rồi không?" Bác sĩ an ủi bà ta: "Bác đừng có gấp, tôi đỡ bác lên cáng cứu thương, đến bệnh viện khám rồi sẽ biết." Đúng lúc bác sĩ này định đỡ bà dì lên cáng cứu thương, Trương Dịch đột nhiên đi tới hô: "Chờ một chút! Đừng di chuyển bà ấy vội!" Nhất thời, tất cả mọi người xung quanh đều dồn ánh mắt về phía Trương Dịch. Đám người nghi hoặc. Thằng nhóc này là ai? Người ta là bác sĩ đang cấp cứu bệnh nhân, cậu đến chen miệng làm gì? Hai vị bác sĩ cấp cứu đều là trưởng khoa cấp cứu của Bệnh viện số Hai. Đối với một thanh niên lạ mặt đột nhiên xuất hiện, một vị bác sĩ lớn tuổi không vui nói: "Cậu là ai? Sao lại không được động vào bà ấy?" Thấy Trương Dịch tiến lại gần, ngồi xuống nhìn kỹ bà dì rồi nói: "Tôi cũng là bác sĩ, khoa cấp cứu Bệnh viện Nhân dân." Đám người lúc này mới à một tiếng, thì ra cũng là bác sĩ à, không nói sớm! Rồi thấy Trương Dịch vươn tay nhẹ nhàng sờ vào thắt lưng của bà dì. "Chỗ này đau không?" Trương Dịch hỏi. Bà dì kêu một tiếng: "Đau đau, chỗ đó đau hết, vừa đau vừa tê." Trương Dịch quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Tạm thời đừng để bà ấy dùng sức, chúng ta cùng nhau đưa bà ấy lên cáng cứu thương, tôi nghi ngờ bà ấy bị gãy cột sống lưng sau tai nạn xe cộ, dẫn đến gai xương chèn ép tủy sống." Lời này vừa thốt ra, hai bác sĩ của Bệnh viện số Hai đều sửng sốt. Cái gì?! Cái quái gì vậy?! Gãy cột sống lưng dẫn đến gai xương chèn ép thần kinh?! Thật là nói lung tung! Dù cho có đúng bệnh đó đi nữa. Một tình huống hiếm thấy như vậy mà hắn dùng tay sờ mó vài cái là ra? Hai bác sĩ của Bệnh viện số Hai lắc đầu: Sao có thể tin được chứ! Vị bác sĩ lớn tuổi tên là Đường Hiểu Thành. Làm việc tại Bệnh viện số Hai cũng gần mười tám năm rồi. Sang năm bầu phó chủ nhiệm khoa cấp cứu, ông ta gần như chắc suất. Cho nên sắp trở thành phó chủ nhiệm khoa cấp cứu, ông ta làm sao có thể tin lời một bác sĩ trẻ tuổi. Ông ta nhìn Trương Dịch hỏi: "Cậu còn là sinh viên thực tập hả?" "Quy Bồi Sinh." Hả?! Một cái thằng Quy Bồi Sinh còn dám loạn chẩn bệnh?! Khám thì đã nói là bị tổn thương thần kinh?! Đường Hiểu Thành liếc Trương Dịch: "Quy Bồi Sinh còn phải học nhiều, đừng có tùy tiện phán bừa! Rốt cuộc là vấn đề gì đến bệnh viện khám mới biết được, làm sao có chuyện cậu sờ mó một chút là đoán ra?" Dứt lời, ông ta đưa tay định đỡ bà dì lên. Trương Dịch vội vàng ngăn cản, nhìn bà dì nói: "Bác à, tình trạng của bác rất nghiêm trọng, sơ ý một chút là có thể bị liệt nửa người dưới đấy, cho nên bây giờ tuyệt đối không được cử động lung tung, nếu không về sau bác sẽ không lái xe xích lô được nữa." Bà dì nghe xong thấy nghiêm trọng như vậy. Bà ta nhìn hai vị bác sĩ lớn tuổi kia, rồi lại nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai trước mặt. Thôi được! Nghe theo bác sĩ đẹp trai đi! Ai bảo cậu ta đẹp trai như thế chứ? Bà dì thề, bà ta tuyệt đối không có nhìn mặt mà quyết định đâu nhé. Mà là, những vấn đề nghiêm trọng như vậy thì thà tin là có còn hơn không mà. Với cả cơ thể của mình mới quan trọng chứ! Bà ta còn có mộng tưởng sau này lái xích lô chở trai đẹp đi hóng mát nữa mà~ "Được, tôi tin anh! Mấy người đưa tôi lên đi, tôi đảm bảo không cử động lung tung hay dùng sức." Bà dì nói. Hai bác sĩ Bệnh viện số Hai kia im lặng. Cái thằng Quy Bồi Sinh này rõ ràng là nói mò mà. Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy là vừa gãy xương, gai xương lại làm tổn thương thần kinh chứ? Tôi làm ở khoa cấp cứu mười tám năm có bệnh gì là chưa thấy qua? Đây quả thực là nói bậy! Tuy vậy bệnh nhân là trên hết. Ba người vẫn hợp lực đưa bệnh nhân lên xe cứu thương. Trương Dịch hỏi họ: "Các anh chuẩn bị đưa đến bệnh viện nào?" "Vừa rồi nhận thông báo là đưa đến Bệnh viện Nhân dân gần nhất." Trương Dịch ngồi vào trong xe: "Vậy thì tốt rồi, tôi cùng mọi người về bệnh viện." Đường Hiểu Thành liếc hắn một cái, không nói gì. Xe khởi động, bà dì được đưa đến Bệnh viện Nhân dân. Tiểu ca giao hàng không sao, cùng cảnh sát giao thông về đồn ghi lại lời khai. Mà chuyện này thì phần lớn là do bà dì sai. Ai bảo bà ta vượt đèn đỏ làm gì. Cổng khoa cấp cứu. Trần Phương và mọi người đang chờ ở đây, chuẩn bị tiếp người bệnh vừa nhận được thông báo tai nạn giao thông qua điện thoại. Kết quả cửa xe vừa mở ra, đã thấy Trương Dịch từ trên xe của Bệnh viện số Hai bước xuống?! Mọi người đều sững sờ. "Trương Dịch? Sao cậu lại xuất hiện trên xe cứu thương của Bệnh viện số Hai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận