Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 355: Là con lừa là ngựa, lôi ra đến linh lợi liền biết

Trong văn phòng, vừa nghe thấy tiếng động ở cửa, Thường Vĩnh Huy và Kim Chính Luân đều biết ngay là ai. Đây chẳng phải là chủ nhiệm khoa cấp cứu Khang Ngạn Minh sao. Kim Chính Luân khẽ liếc nhìn Trương Dịch, hắn đoán rằng Khang Ngạn Minh đột ngột tới đây...Có phải là vì chuyện Trương Dịch đến Hiệp Hòa hay không? Ngồi trên bàn, Thường Vĩnh Huy nhìn ra phía cửa nói: "Mời vào." Rồi liền thấy Khang Ngạn Minh mở cửa bước vào với vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì, còn mang theo ánh mắt dò xét lướt qua Trương Dịch. Ha ha, tiểu tử này đúng là người mới đến mà? Trương Dịch bên này đương nhiên nhận thấy được ánh mắt của Khang Ngạn Minh. Ngay cả Trần Phương đứng bên cạnh cũng thấy kỳ lạ, sao lại cảm thấy cái gã đầu hói đeo kính này có chút lộ vẻ không thiện vậy? "Khang chủ nhiệm đến đây có chuyện gì vậy? Ta đang cùng bác sĩ mới tới của bệnh viện trao đổi công việc." Thường Vĩnh Huy vừa nói vừa quay đầu nhìn Trương Dịch một chút. Khang Ngạn Minh theo ánh mắt Thường Vĩnh Huy nhìn thẳng vào Trương Dịch, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Ha ha, vị này có phải là vị y học t·h·i·ê·n tài mà viện trưởng Kim trước đó có nói với ta, sắp tới bệnh viện ta nhậm chức, Trương Dịch không?" Khang Ngạn Minh lộ ra một nụ cười thâm ý. Nụ cười này khiến Trương Dịch và Trần Phương đều có chút rùng mình. Tỉnh táo lại đi đại ca Khang, chúng ta cũng không phải là sói dữ hay hổ báo gì, chúng ta là tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn đấy~ Một bên, Kim Chính Luân gật nhẹ đầu: "Cái này...Đúng vậy, chính là vị này, tên Trương Dịch, vị bên cạnh là trợ thủ của cậu ấy." "Ồ nha?" Nghe xong Khang Ngạn Minh liền nhẹ hừ một tiếng: "Tuổi còn trẻ mà đã có trợ thủ rồi à? Cũng không tệ." Lời này nghe thì có vẻ khen ngợi, nhưng ý tứ trong lời nói lại giống như mang theo chút giễu cợt. Trương Dịch nhìn Khang Ngạn Minh rồi đứng dậy, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti vươn tay ra: "Chào Khang chủ nhiệm, tôi là Trương Dịch." Khang Ngạn Minh liếc qua bàn tay phải Trương Dịch đang đưa ra, không thèm để ý. Rồi xoay người nhìn Kim Chính Luân và Thường Vĩnh Huy nói: "Ai da hai vị viện trưởng, hôm nay tôi lên đây tìm các ngài là muốn nói một chút, chuyện mà các ngài đề cập trước đó e là không được khoa cấp cứu chúng tôi rồi, thật sự là không t·h·iếu người. Tổ 1 của tôi và tổ 2 của chủ nhiệm Điền cũng đều không t·h·iếu người, cho nên..." Trên mặt Kim Chính Luân lộ ra vẻ lúng túng hỏi: "Hôm qua không phải anh nói là được rồi sao?" Khang Ngạn Minh bất đắc dĩ nói: "Không còn cách nào mà Kim viện trưởng, sáng nay tôi xem lại lịch phân công, p·h·át hiện nhân lực là đủ rồi vậy phải làm sao đây." Kim Chính Luân nghiến răng, cái tên Khang Ngạn Minh này, thật là cáo già mà! Đừng nhìn hắn chỉ là chủ nhiệm khoa cấp cứu của Hiệp Hòa, kỳ thật cũng là một Phó viện trưởng. Hơn nữa vẫn là chủ nhiệm trung tâm y học c·ấ·p c·ứ·u b·ệ·n·h n·g·u·y h·i·ể·m nặng của Đế Đô. Ở Hiệp Hòa này, cơ bản người nào cũng là đại lão. Có thể được một chỗ tốt cơ bản cũng là do thân p·h·ận của họ. Hoặc là giáo sư y học của viện. Hoặc là hội trưởng các hiệp hội chuyên khoa của Đế Đô thậm chí của cả nước. Thậm chí còn có đại lão của viện khoa học. Ở trong đám đại lão này, muốn lấn át? Thật là khó! Kim Chính Luân ngoài chức Phó viện trưởng ra, cũng là chủ nhiệm khoa tim mạch của Hiệp Hòa. Hai người này hòa hòa khí khí cũng rất dễ giao tiếp. Nhưng nếu nhất định phải c·ứ·n·g rắn đối đầu thì cũng không chắc ai nghe ai. Cho nên lần này Kim Chính Luân liền càng lúng túng. Thì ra cả buổi ngươi là cái đồ ma cà bông lừa ta đây sao? Kim Chính Luân trừng mắt nhìn Khang Ngạn Minh. Đã như vậy thì phải làm sao với Trương Dịch đây? Trương Dịch rõ ràng nói mình muốn vào khoa c·ấp c·ứu, bây giờ chủ nhiệm khoa cấp cứu lại đến nói khoa mình không t·h·iếu người...Cái này...Vậy phải làm sao bây giờ? Trương Dịch khẽ nhắm mắt, nhìn bàn tay phải vẫn còn chưa hồi phục, hắn xem như đã hiểu rõ rồi. Cái tên Khang chủ nhiệm này là cố tình đến dằn mặt mình sao? Chân trước mình vừa tới Hiệp Hòa đã lập tức chạy đến văn phòng Thường viện trưởng nói những lời này, chẳng phải là cố tình nói cho mình nghe sao? Ha ha, tên cáo già này thật thú vị. Trương Dịch tự giác là một người hậu bối, một người trẻ tuổi mới vào bệnh viện, nên lễ phép và tôn trọng thì hắn đã cho hết rồi. Không ngờ cái tên Khang chủ nhiệm này lại không nể tình. Vậy thôi đi. Không nể tình thì thôi, Trương Dịch trước nay không phải người nhiệt tình mà lại bị lạnh nhạt. Khoa c·ấp c·ứu không t·h·iếu người? OK. Hắn Trương Dịch chỗ nào cũng có thể đến. Chỉ hy vọng về sau, cái tên Khang chủ nhiệm này đừng hối h·ậ·n về những gì mình đã làm. Đúng lúc Kim Chính Luân không biết làm sao mở lời, thì Trương Dịch chủ động nói: "Nếu Khang chủ nhiệm đã nói khoa c·ấp c·ứu không t·h·iếu người, vậy tôi cũng không c·ứ n·h·ất thiế·t, Kim viện trưởng, ngài cứ tùy ý sắp xếp cho tôi phòng là được, chỗ nào cũng được." Chỗ nào cũng được? Khang Ngạn Minh khẽ cười một tiếng, tên Trương Dịch này tuổi không nhỏ nhưng khẩu khí thì rất lớn. Còn chỗ nào cũng được? Thật cho rằng mình cái gì cũng giỏi rồi chắc? Video phẫu thuật của Trương Dịch hắn cũng đã xem, ai cũng nói đó là phẫu thuật của Trương Dịch, nhưng trong các video đó, bác sĩ mổ chính đều không hề lộ mặt, làm sao có thể x·ác n·hận là Trương Dịch được? Mà hơn nữa trình độ của người này còn thấp, ở bệnh viện Hiệp Hòa này tùy tiện lôi một người ra cũng ưu tú hơn Trương Dịch. Hắn hoàn toàn không hiểu tại sao Thường viện trưởng lại cho người này mới đến Hiệp Hòa! Một bên, Kim Chính Luân nghe Trương Dịch nói vậy thì ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nếu chỗ nào cũng được thì dễ nói chuyện rồi. "Vậy thế này đi, hai ngày này cậu cứ làm quen với môi trường cho tốt đã, hai ngày sau cậu đến khoa tim mạch báo danh là được chứ? Mặt khác, phòng ở khoa tai mũi họng cũng đã chuẩn bị xong rồi. Sau khi cậu đến thì tôi sẽ cho họ mở riêng một hồ sơ b·ệ·nh n·h·i môi hở hàm ếch cho cậu xem. Như vậy những người muốn tìm cậu khám b·ệ·nh có thể trực tiếp đăng ký số của cậu để cậu khám có được không?" Trương Dịch gật nhẹ đầu: "Không vấn đề gì, Kim viện trưởng cứ an bài là được ạ." Kim Chính Luân thở phào một cái thật dài, phù ~ như vậy là ổn thỏa rồi! Ban đầu vốn dĩ hắn muốn để Trương Dịch vào khoa tim mạch, nhưng Trương Dịch lại đòi vào khoa c·ấp c·ứu. Lần này coi như khoa tim mạch có được một vị tướng tài đắc lực. Tuyệt vời ~ "Khụ khụ!" Thường Vĩnh Huy im lặng quan sát mọi chuyện, khẽ ho hai tiếng rồi lên tiếng: "Nếu đã quyết định vậy rồi thì các cậu ra ngoài trước đi, Kim viện trưởng lát nữa cậu có thể dẫn Trương Dịch đi làm quen với các vị trí trong bệnh viện của chúng ta. Còn có chỗ ở cụ thể ở đâu nói cho người ta rõ ràng, mặt khác, đãi ngộ về tiền lương thì vẫn là theo giá mà Kim viện trưởng nói trước đó." "Được rồi, cảm ơn Thường viện trưởng." Trương Dịch cúi người với Thường Vĩnh Huy một chút, nói xong hắn liền cùng Trần Phương đi đầu ra khỏi văn phòng. Chờ hai người bọn họ đi hết, Khang Ngạn Minh mới lộ ra vẻ mặt rất khó hiểu hỏi: "Thường viện trưởng, tại sao nhất định phải cho tên nhóc này vào bệnh viện chứ? Còn để mặc hắn chọn phòng nữa? Cứ như hai chúng ta ở Hiệp Hòa tệ lắm vậy." Thường Vĩnh Huy hơi nhíu mày ngẩng đầu liếc Khang Ngạn Minh: "Khang chủ nhiệm, không phải chúng ta tệ, là người ta x·ác thực ưu tú!" Khang Ngạn Minh không tin vào điều này: "Ngài vừa mới về nước chưa được bao lâu nên có vài chuyện vẫn chưa rõ lắm, đừng có nghe Kim Chính Luân nói bừa. Chẳng lẽ chỉ vì mấy cái video mà để hắn vào bệnh viện sao? Lỡ như người mổ chính trong video không phải hắn thì sao?" Thường Vĩnh Huy nhấp một ngụm trà: "Kim Chính Luân làm Phó viện trưởng nhiều năm như vậy, anh ấy nói anh ấy x·ác thực tận mắt chứng kiến Trương Dịch thao tác, cùng trong video giống nhau như đúc, ta tin vào nhân phẩm của Kim viện trưởng, cũng tin rằng mắt nhìn của anh ấy không có sai. Mà nói đi thì nói lại nếu Trương Dịch thực sự không có bản lĩnh gì thì cũng không trở thành người của Hiệp Hòa được, vậy thì đến lúc đó ta chắc chắn sẽ sa thải cậu ta. Nói tóm lại, bệnh viện chúng ta cũng không có tổn thất gì. Cho nên Khang chủ nhiệm anh đừng nói gì nữa về chuyện người này thế nào, là con lừa hay là ngựa chúng ta lôi ra thử xem thì sẽ biết ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận