Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 184: Muốn trách thì trách Trương Dịch quá biến thái rồi

Cao Thiện Kỳ thoáng nhìn Trương Dịch một cái rồi ngẩn người ra gật đầu: "Được, Chu viện trưởng!"
Kỳ lạ.
Dị ứng thuốc cản quang ư?
Gã này làm sao mà nhìn ra được?
Chỉ bằng một lỗ kim dưới xương quai xanh?
Nha, Cao Thiện Kỳ trăm mối vẫn không có cách giải.
Chỉ có điều lúc này hắn nhìn Trương Dịch, ánh mắt không còn vẻ trên cơ người khác nữa, mà ngược lại có chút khiêm tốn.
Dù không hiểu, nhưng cũng không thể phủ nhận người ta phán đoán chính xác.
Lúc này, nằm trên mặt đất Hồ chủ nhiệm do thuốc dần có hiệu quả.
Huyết áp tụt xuống bắt đầu có khởi sắc.
Bao gồm những chỉ số kiểm tra sinh mệnh khác cũng duy trì ở trạng thái ổn định.
Lúc này, mấy bác sĩ còn bán tín bán nghi với Trương Dịch mới giật mình!
Thật sự là dị ứng à?
Nếu đúng là dị ứng… Vừa rồi mà không kịp thời đổi thuốc thì Hồ chủ nhiệm chỉ sợ đã bị sốc phản vệ rồi!
Chậc chậc! Thật là hú hồn!
Mấy người ở khoa cấp cứu đặt Hồ chủ nhiệm lên cáng rồi nhanh chóng đưa về khoa, tiếp tục các bước duy trì sự sống tiếp theo.
Nhìn bóng lưng mấy người khoa cấp cứu biến mất, nội tâm kinh hoàng của mọi người trong phòng họp mới dần dịu đi.
Lúc này, Trương Dịch - tiêu điểm của toàn trường - mặt bình tĩnh trở về chỗ ngồi.
Khóe miệng như có như không ánh lên nụ cười.
Hắn đang cười gì vậy?
Ha ha! Đương nhiên là hệ thống lại ban thưởng tiền cho hắn đó!
【Đinh! Chúc mừng túc chủ đã đưa ra phán đoán chính xác và cứu chữa thành công một bệnh nhân!】
【Hiện ban thưởng 10 vạn tệ! Có thể quy đổi sang tiền ảo!】
【Đêm nay 9 giờ mua tiền ảo BTB sẽ được giảm giá 50 lần.】
Hô ~
Cũng may lần này không phải bắt hắn đi mua vé cào nữa!
Bốn mươi vạn lần trước hắn vẫn chưa đi đổi quà đây.
Nghĩ bụng lần này tranh thủ lúc nghỉ về Vân Tỉnh đổi mới được.
Lúc này, Trương Dịch đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Tính toán mình hiện có bao nhiêu tiền.
Không hề hay biết trong toàn bộ phòng họp, mọi người đều âm thầm đặt ánh mắt lên người hắn.
Chu Kỳ Hồng nhìn Trương Dịch ở đằng xa rồi lại ngẩng đầu liếc nhìn tên đầu húi cua.
Nhìn Trương Dịch, trong mắt có chút thưởng thức.
Còn nhìn tên đầu húi cua thì không kìm được mà trợn mắt.
Tên đầu húi cua tự biết mình đuối lý, có lỗi với công lao bồi dưỡng của Chu viện trưởng nên chỉ biết cúi đầu hậm hực.
Nhưng mà…
Cũng không thể trách hắn được!
Tại Trương Dịch này biến thái quá thôi!
Trên người nổi chấm đỏ, tim với nhịp thở cũng không rõ triệu chứng, thêm nữa Hồ chủ nhiệm hay thức đêm nghỉ ngơi không tốt.
Nên việc cân nhắc đến chấm mụn nhọt do miễn dịch kém cũng là có lý…
Trách thì trách Trương Dịch quá biến thái thôi!
Nha! Dị ứng thuốc cản quang mà hắn cũng nhìn ra được?
Đầu húi cua thực sự hoài nghi Trương Dịch này có phải là có hack không đấy!
Hắn nhớ hồi trước có xem bộ tiểu thuyết, gọi là gì nhỉ? «Phòng mô phỏng phẫu thuật»?
Trong đó nhân vật chính là bác sĩ, lại còn có hack nữa chứ!
Bác sĩ bình thường một đường nghịch tập, còn có mắt nhìn xuyên tường, một chút là biết bệnh nhân làm sao.
Nha nếu không phải thế kỷ 21 phải tin vào khoa học thì hắn đã hoài nghi gã này có phải cũng có mắt nhìn xuyên tường không rồi!
Nếu không làm sao lợi hại vậy được?
Chu Kỳ Hồng chậm rãi đi đến chỗ Trương Dịch, nói lời cảm ơn: "Vừa rồi… Thật sự cảm ơn cậu."
Trương Dịch ngẩng đầu, mặt lạnh nhạt: "Không cần khách sáo, cứu người thôi, trách nhiệm của bác sĩ mà."
Nhìn xem kìa! Trương Dịch bày vẻ ra dáng ghê nha!
Sau lưng, Kim Chính Luân cũng giơ ngón tay cái với Trương Dịch: "Giỏi, khả năng quan sát của cậu mạnh thật!"
Trương Dịch cười nói: "Cảm ơn Kim viện trưởng."
Nơi hẻo lánh, Lục Cao nhếch môi, trong lòng tuy khó chịu, nhưng phó viện trưởng Hoa Tây và Hiệp Hòa cũng khen Trương Dịch thì hắn còn có thể nói gì nữa!
Chỉ là hắn cũng không hiểu.
Sao Trương Dịch… lại mạnh đến vậy?
Nếu không đuổi kịp Trương Dịch thì khoảng cách sẽ càng ngày càng lớn mất!
Nhìn mọi người bộ dạng chưa hết hồn, Chu Kỳ Hồng đột nhiên quyết định: "Vậy đi, sự cố nhỏ vừa rồi quả thực làm mọi người kinh hãi, mọi người nghỉ ngơi 15 phút. Mọi người có thể uống chút nước ăn chút hoa quả gì đó rồi chúng ta tiếp tục hội nghị."
Sau sự cố vừa rồi, Chu Kỳ Hồng cho mọi người chút thời gian thư giãn.
Nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu lại hội nghị sẽ tốt hơn.
Vừa dứt lời, không ít bác sĩ liền tứ tán ra.
Đi vệ sinh thì đi vệ sinh, ăn thì ăn.
"Đi Trương Dịch, đi vệ sinh không?" Trần Phương kéo Trương Dịch.
"Trần lão sư, thầy đi vệ sinh mà cũng muốn tôi đi cùng hả!"
Trương Dịch không tình nguyện nhưng vẫn bị Trần Phương kéo đi.
"Ôi Trương bác sĩ, xin chờ một chút!"
Hai người vừa ra khỏi cửa phòng họp thì nghe một tiếng gọi phía trước.
Quay đầu nhìn lại thì thấy một người cao lớn mập mạp đang chạy về phía họ.
Người cao 1m8 mấy, béo núc ních, vừa chạy vừa run rẩy.
Trương Dịch nghi hoặc, người này là ai? Hắn không biết nha.
"Anh chào Trương bác sĩ… Tôi… tôi… Tôi là fan của anh!"
Người cao lớn liên tục chạy đến trước mặt Trương Dịch, ấp a ấp úng hồi lâu mới phun ra câu này.
"A?? Fan hâm mộ của tôi??"
"Đúng! Tôi là fan của anh! Tôi là một thành viên trong hậu viện hội của anh!" Người cao lớn vẻ mặt kích động nói.
Trương Dịch cùng Trần Phương xấu hổ liếc nhau…
Fan hâm mộ?
Một tên tráng hán cao lớn như vậy mà là fan của ta á?
Tê… Gã này không phải là…
Bên cạnh còn có hai nữ sinh vội chạy đến: "Đúng đúng, chúng em cũng là fan của anh đó bác sĩ Trương!"
"Ha ha, cảm ơn các em."
Trương Dịch hướng hai cô gái lộ ra nụ cười lễ phép.
"Bác sĩ Trương, chúng em chụp chung với anh một tấm được không?" Nữ sinh hỏi.
"Ờm… cái này… được thôi." Trương Dịch thấy hai cô gái nhìn mình mong chờ quá cũng không tiện từ chối.
Hơn nữa hai cô gái này dáng dấp cũng khá thanh tú.
Chụp một tấm cũng đâu có mất gì ~
Tên cao lớn kia thấy thế vội giơ điện thoại chen vào: "Bác sĩ Trương, tôi cũng muốn chụp chung!!"
Ở cửa phòng hội nghị, không ít người đã chứng kiến cảnh này.
Mấy bác sĩ trẻ tuổi đều như thấy thần tượng mà vây quanh Trương Dịch xin chụp ảnh.
Lục Cao đi ngang qua thì hừ một tiếng: "Hừ, có gì mà lạ, ta cũng sẽ có fan hâm mộ của mình!"
Lưu Tử Phi đi sau Lục Cao, thấy xung quanh Trương Dịch nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, nhất thời trong lòng dâng lên một tia ghen tuông!
Trương Dịch… vẫn như trước đây!
Không đúng, là so với trước kia càng được các cô gái thích hơn!
Nhìn Trương Dịch vài lần rồi Lưu Tử Phi mới chậm rãi bước đi.
Trương Dịch bên này, mãi mới bị Trần Phương kéo khỏi đám fan hâm mộ mà đến được phòng vệ sinh.
Trần Phương vừa cởi thắt lưng vừa cằn nhằn: "Khá lắm, tôi thấy tên cao lớn kia có phải người đóng vai không vậy! Ánh mắt nhìn cậu sao mà thấy kỳ cục vậy?"
Trương Dịch cũng tranh thủ giải quyết, vừa kéo khóa quần vừa cười: "Thầy nghĩ nhiều rồi, có thể là người ta thấy tôi lợi hại nên hâm mộ thôi."
"Chậc chậc, mặt của cậu là ăn được cả trai lẫn gái ha? Tất nhiên cậu đẹp trai thế này, khi ra ngoài vẫn phải bảo vệ tốt mình vào nhé!"
Hai người vừa giải quyết xong thì thấy ngay một bóng dáng quen thuộc.
Trương Dịch không muốn để ý đến nên cùng Trần Phương quay người chuẩn bị về phòng họp.
Nào ngờ Lưu Tử Phi đột nhiên lên tiếng: "Trương Dịch… Tôi có chuyện muốn nói với anh!"
Trần Phương ngẩn người, quay đầu nhìn biểu hiện của Lưu Tử Phi.
Chuyện gì vậy? Cô ta không phải bạn gái thời đại học của Trương Dịch sao?
Sao bây giờ nhìn Trương Dịch lại thâm tình như thế?
Nhất thời, Trần Phương ngửi thấy mùi vị bát quái rồi!
Trương Dịch không hề ngoảnh đầu lại mà nói: "Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận