Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 222: Thật thần kỳ, trong miếu nhỏ còn có thể giấu đại phật?

Chương 222: "Thật thần kỳ, trong miếu nhỏ còn có thể giấu đại phật?"
"Lại kiểm tra một chút khí giới, xem có sót chỗ nào không, sau đó quan s·á·t thêm vị trí ống dẫn lưu, làm tốt băng bó tăng áp, vậy là gần xong việc." Trương Dịch buông tay đang cầm kìm, nhìn mọi người nói.
Bỗng, Trần Phương liền vỗ tay bôm bốp một cách sùng bái!
"Hay! Giải phẫu xuất sắc quá!" Đúng là người mà ta, Trần Phương, muốn hầu hạ mà! Giỏi thật! Trâu bò thật!
Một trợ thủ khoa ngoại khác cũng vỗ tay bôm bốp: "Không hổ là anh Trương trợ lý, thao tác đặt xương chậu và đầu xương đùi quả thực chuẩn mực như sách giáo khoa!"
Những lời này vừa khen Trương Dịch, lại vừa gièm pha Phương Kiến Vũ.
Lúc này, Phương Kiến Vũ cũng lộ chút vẻ khó xử.
Hắn không cảm thấy Trương Dịch giỏi hơn mình.
Hắn chỉ ngạc nhiên, Trương Dịch rõ ràng chỉ là Quy Bồi Sinh, mà thực lực lại không thua gì hắn?! Thật là thần kỳ! Trong miếu nhỏ lại giấu cả đại phật sao??
Chưa kịp để Trương Dịch mở miệng, Phương Kiến Vũ đã vội hỏi: "Bác sĩ Trương, anh là trợ lý chủ nhiệm khoa cấp cứu?"
Trương Dịch gật đầu: "Đúng vậy, sao thế?"
"Lại là Quy Bồi Sinh... Lại còn là trợ lý chủ nhiệm?"
"Đúng vậy."
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng khử trùng kế bên, bắt đầu rửa tay. Nước máy chảy ào ào.
Phương Kiến Vũ ngập ngừng rồi nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Trương, anh làm ở viện t·h·i·ê·n Hà này được bao nhiêu tiền một tháng?"
Trương Dịch quay lại nhìn hắn ngạc nhiên: "Sao vậy? Chủ nhiệm Phương sao đột nhiên hỏi vậy?"
Phương Kiến Vũ cười: "Là thế này, nếu anh có hứng thú với bệnh viện Thụy Kim chúng tôi... Tôi có thể sắp xếp cho anh. Lương chắc chắn cao hơn ở t·h·i·ê·n Hà nhiều, tôi biết tuy chức của anh là trợ lý chủ nhiệm, nhưng dù sao cũng là Quy Bồi Sinh, lương tháng chắc chẳng bao nhiêu? Đãi ngộ Thụy Kim chúng tôi khá tốt, anh có thể cân nhắc."
Ha ha? Hóa ra là muốn đào mình à? Thấy Phương Kiến Vũ nói có vẻ nghiêm túc, Trương Dịch không tiện nói thật, chỉ hỏi: "Ồ? Vậy à? Vậy cho hỏi với kỹ thuật và chức vụ của tôi, bệnh viện Thụy Kim có thể trả bao nhiêu?"
Phương Kiến Vũ nghe xong, tưởng Trương Dịch thật sự hứng thú với bệnh viện Thụy Kim, liền vênh mặt tự đắc, bắt đầu tâng bốc bệnh viện nhà mình.
"Tôi nói anh nghe, đãi ngộ ở Thụy Kim đúng là top đầu Ma Đô luôn. Không chỉ có chung cư cho nhân tài, còn đủ loại phụ cấp, phòng ở, tiền ăn, bảo hiểm đầy đủ, tất nhiên các loại phụ cấp đó chỉ dành cho nhân tài từ thạc sĩ trở lên. Mà trình độ của anh là...?"
Đến đây, Phương Kiến Vũ hơi dừng lại. Hắn nghĩ, Trương Dịch giỏi thế, chắc không kém gì hắn, chắc tiến sĩ hoặc thạc sĩ chứ? Kết quả...
"Tôi á? Tôi vừa tốt nghiệp đại học." Trương Dịch thản nhiên nói, làm Phương Kiến Vũ kinh ngạc đến rớt cằm!
"Cái gì?? Tốt nghiệp đại học??!"
"Đúng vậy."
"Cái này..."
Cái này thì làm sao, bệnh viện Thụy Kim Ma Đô bọn hắn, người dưới thạc sĩ đâu có cân nhắc tới?
"Vậy cái này..."
Phương Kiến Vũ thực sự thấy tiếc quá! Kỹ thuật này so với vài nghiên cứu sinh ở viện hắn còn giỏi hơn. Tiếc là trình độ không đủ!
Thấy Phương Kiến Vũ đang lộ vẻ khó nghĩ, Trương Dịch cố nhịn cười. Một lúc sau, Phương Kiến Vũ mới nói: "Hay là thế này, tôi sẽ giúp anh xin trợ cấp cho nhân tài đặc biệt. Tiền ăn thì không có, còn về lương thì chưa có chứng chỉ thì sáu nghìn, khi có chứng thì lương lên ngay trên vạn. Sao? Năm nay hình như cũng sắp thi chứng bác sĩ phải không? Anh mà thi được thì lương lên ngay, thế nào? Anh cân nhắc không?"
Phương Kiến Vũ nói rất chân thành.
Lúc này, Trần Phương vừa từ phòng phẫu thuật ra, vừa khéo nghe được lời Phương Kiến Vũ nói.
Không phải Trần Phương không tôn trọng người ta, mà câu này anh ta nói ra buồn cười quá.
Sáu ngàn? Một vạn? Ha ha... Anh biết một năm lương của Trương Dịch bao nhiêu không? Còn sáu nghìn một vạn? Ha ha... Trần Phương lại bắt đầu nhún vai cười không ngừng.
Phương Kiến Vũ thấy thế, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Vị bác sĩ này, từ lúc nãy trong phòng phẫu thuật anh cứ cười suốt, tôi muốn hỏi anh rốt cuộc cười gì? Tôi nói gì đụng đến cái cười của anh à? Hay anh thấy tôi nói gì hài hước lắm sao?" Trong giọng của Phương Kiến Vũ có chút tức giận.
Cái người này sao vậy? Cứ cười mãi thôi! Nói câu nào cũng cười! Buồn cười vậy sao?
Trần Phương sững sờ một giây rồi hoàn hồn, nín cười nói: "Chủ nhiệm Phương đừng để ý, tôi là vậy, dễ cười thôi. Nhất là khi nghe thấy có người dùng sáu nghìn đồng lương muốn đào đi một trợ lý chủ nhiệm trẻ như vậy ở bệnh viện tôi, thì tôi lại càng thấy buồn cười. Thế là cười ra tiếng, ha ha..."
Trần Phương lại cười ha hả vang vọng trong phòng khử trùng.
Trợ lý khoa ngoại bên cạnh cũng không ngừng nhún vai cười. Anh cũng thấy buồn cười, trợ lý Trương nhà mình giờ là báu vật của viện. Anh có sáu ngàn đã muốn đào đi? Ha ha... Anh là ai? Bệnh viện Thụy Kim thì ngon à?? Trợ lý Trương nhà mình đâu có dễ vậy ~!
Phương Kiến Vũ nghe xong thì suy nghĩ, lẽ nào sáu nghìn là thấp thật à? Nhưng viện hắn, bác sĩ chưa có chứng là vậy mà. Phải chờ thi được chứng rồi mới tăng lương được.
Trương Dịch liếc Trần Phương và người kia, ra hiệu bọn họ đừng cười. Rồi mới nhìn Phương Kiến Vũ nói: "Cảm ơn ý tốt của chủ nhiệm Phương, tôi ở viện t·h·i·ê·n Hà làm việc khá thoải mái, trước mắt chưa có ý định chuyển viện."
Phương Kiến Vũ sắc mặt trầm xuống, hỏi: "Thật sao? Đãi ngộ bệnh viện Ma Đô thật sự rất tốt, anh không nghĩ lại à?"
Trương Dịch cười lắc đầu: "Cảm ơn, không cần."
Đùa à? Sáu nghìn á? Muốn ta làm từ thiện hả?? Trương Dịch thầm lườm, keo kiệt quá ~! Còn bủn xỉn hơn cả Hiệp Hòa với Hoa Tây nữa!
Thấy Trương Dịch cự tuyệt thẳng thừng, Phương Kiến Vũ cũng không nói thêm gì. Anh ta thật sự có ý định muốn chiêu mộ Trương Dịch. Nhưng vấn đề lương bổng dù sao không phải anh ta quyết định được, giá cao hơn chút chỉ có thể viện trưởng quyết định thôi. Tuy nhiên, anh đã nhớ mặt Trương Dịch rồi. Còn trẻ tuổi, mới tốt nghiệp đại học đã có tay nghề thế này. Sau này chắc chắn sẽ không kém cạnh gì mình.
Rửa tay khử trùng xong, mấy bác sĩ ra khỏi phòng phẫu thuật.
Người nhà bệnh nhân chờ ở ngoài cửa. Phương Kiến Vũ nhìn người đàn ông trung niên nói: "Ông Tiền yên tâm, ca phẫu thuật rất thành c·ô·ng, có điều vì là đại phẫu nên vết thương ngoài da khá lớn. Sau này trong một tuần bà cụ sẽ đau nhức chân, phải cố gắng chịu đựng."
Người nhà cảm ơn rối rít, cảm kích nói: "Ôi trời, cảm ơn chủ nhiệm Phương nhé, nếu không nhờ anh xa xôi đến đây thì ca phẫu thuật của mẹ tôi không thành c·ô·ng vậy được đâu! Cảm ơn anh nhiều, anh yên tâm, đợi mẹ tôi xuất viện tôi nhất định sẽ tự mình đến viện Thụy Kim tặng cờ và quà cảm ơn anh!"
Phương Kiến Vũ giật giật khóe miệng, trên mặt lại lộ ra chút khó xử.
"Cái này... Thực ra..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận