Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 393: Đến chúng ta khám gấp tổ 2 thế nào

"Xương... cốt tủy sợi hóa?" Nghe Trương Dịch giải thích một hồi, hai người cũng coi như đã hiểu đại khái. "Đúng, cốt tủy sợi hóa, thuộc về bệnh về máu, là một loại tăng sinh ác tính. Đương nhiên, hiện tại điều duy nhất có thể hy vọng là làm sinh thiết tủy. Trực tiếp lấy tủy đi kiểm tra xem các tế bào tạo máu bên trong có phải đã biến thành hình lưới cỏ khô hay không. Nếu đúng, thì có thể chẩn đoán chính xác là bệnh này. Nếu không phải... thì còn có thể cân nhắc các yếu tố khác gây ra." Câu cuối này coi như lời an ủi của Trương Dịch. Anh hy vọng hai vợ chồng họ không vì vậy mà từ bỏ. Hai vợ chồng ngồi đối diện Trương Dịch, rất lâu cũng không lên tiếng. Tin dữ này như núi nặng ngàn cân, hung hăng nện lên vai họ. Trong nháy mắt đã khiến họ khó thở. Nước mắt trên mặt Trương Vãn Thanh không ngừng rơi, dáng vẻ thất thần như vẫn đang tiêu hóa những lời Trương Dịch vừa nói. "Vậy... vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Nhập viện sao? Hay là phải lập tức đi tìm tủy phù hợp?" "Trước tiên làm thủ tục nhập viện đã, trong lúc chưa tìm được tủy phù hợp, thuốc cũng có thể làm dịu bệnh tình một chút." Người đàn ông mặc vest thở dài một hơi: "Vậy là tốt rồi, bác sĩ Trương, chúng tôi tin tưởng anh!" Trương Dịch im lặng thở dài nói: "Cảm ơn anh đã tin tôi, nhưng nếu quả thực là bệnh này, khi chưa tìm được tủy phù hợp, tôi cũng chỉ có thể dùng những phương pháp thông thường để điều trị cho cô ấy. Anh chị cứ làm thủ tục nhập viện đi, cô ấy bị bệnh về máu, phải vào khoa huyết học nằm viện. Anh cầm tờ đơn này đến khoa huyết học, bác sĩ ở đó sẽ giúp anh chị." Người đàn ông mặc vest có chút ngơ ngác: "Không phải bác sĩ Trương sẽ chữa cho chúng tôi sao? Anh không ở khoa huyết học?" Trương Dịch lắc đầu: "Tôi chỉ là mỗi tuần ngồi khám bệnh, nhưng không ở khoa huyết học, tôi là bác sĩ khoa tim mạch. Anh chị cứ đến khoa huyết học, bác sĩ ở đó sẽ sắp xếp cho anh chị, yên tâm đi. Anh chị còn nghi ngờ bác sĩ ở Hiệp Hòa sao?" Hai vợ chồng nhìn nhau ngập ngừng nói: "Bác sĩ Trương, chúng tôi vì anh mà đến, không muốn để người khác khám." "Hả?" Trương Dịch giật mình. Bệnh cốt tủy sợi hóa mà không vào khoa huyết học thì còn có thể vào khoa nào? Lẽ nào vào khoa tim mạch sao? Nằm viện trái khoa? Việc này không ổn chút nào. Mỗi khoa đều có chuyên môn riêng, phương pháp chăm sóc cùng những dụng cụ trị liệu cũng khác nhau. Một bệnh nhân cốt tủy sợi hóa mà lại nằm viện ở khoa tim mạch, nhìn thế nào cũng không thích hợp. Nhưng, vì người bệnh đã tin tưởng mình như vậy, thì cũng không thể phụ lòng họ. "Vậy thế này đi, anh chị vào phòng bệnh VIP mà nằm viện, ở đó tôi có thể làm bác sĩ trưởng khoa của anh chị, đồng thời cũng là phòng bệnh tốt nhất của toàn viện Hiệp Hòa. Có điều giá hơi đắt, phòng bệnh bình thường thì bảy tám chục tệ một ngày, còn ở đó có thể tốn mấy trăm thậm chí hơn nghìn. Nhưng tiền nào của nấy, ở đó làm xét nghiệm không cần xếp hàng, nửa tiếng có thể xong ngay. Còn nữa, bác sĩ ở đó cũng rất..." "Được! Chúng tôi sẽ ở phòng VIP! Bác sĩ Trương, tiền không phải là vấn đề, chúng tôi không thiếu gì ngoài tiền. Chúng tôi đến tìm anh khám bệnh là vì đã xem nhiều thông tin về anh trên mạng. Biết anh không những giỏi chuyên môn mà y đức còn cao thượng. Bất kể thế nào, tôi đều hi vọng bác sĩ Trương cố gắng hết sức cứu vợ tôi. Chỉ cần cô ấy có thể bình an xuất viện, tôi có thể cho anh ngân sách tài trợ... một trăm triệu!" "Tê!!!!" Trương Dịch lập tức trợn tròn mắt! Khá lắm! Một trăm triệu! Gã này có vẻ giàu nứt đố đổ vách? Trương Dịch lại quan sát người đàn ông mặc vest này một lượt. Tuy rằng trông có vẻ giàu có, nhưng cứ hở tí lại quyên một trăm triệu, thật sự là quá khoa trương! Đương nhiên, cũng có khả năng khác, đó là gã ta sẵn sàng quyên nhiều tiền như vậy vì vợ gã rất quan trọng với gã. "Khụ khụ, cái đó... một trăm triệu là không cần thiết, nhiều quá rồi. Với lại bây giờ tôi cũng không dám cam đoan là sẽ chữa khỏi được, vẫn nên làm thủ tục nhập viện trước đi, tôi viết giấy nhập viện cho anh chị, rồi qua tòa nhà dưỡng thương bên cạnh tìm bác sĩ y tá. Họ sẽ giới thiệu cụ thể về phòng bệnh VIP của Hiệp Hòa cho anh chị. Đến lúc đó, giá cả và loại phòng, anh chị đều có thể tự chọn. Sau khi nhập viện rồi thì tôi sẽ là bác sĩ trưởng khoa của anh chị." Lần này hai người mới gật đầu đồng ý: "Được, cảm ơn anh bác sĩ Trương." Người đàn ông mặc vest rất lễ phép, trông cũng rất xứng với Trương Vãn Thanh. Chỉ là số phận trêu người... Hai người cầm giấy đi ra khỏi phòng. Trương Dịch bên này cũng gọi điện cho phòng bệnh VIP một tiếng. Bác sĩ ở bên kia nhận điện thoại còn hơi ngơ ngác. Trương Dịch không phải là bác sĩ khoa tim mạch sao? Sao lại thu một bệnh nhân cốt tủy sợi hóa? Hơn nữa còn nhận vào phòng bệnh VIP của bọn họ. Thôi được rồi, Trương Dịch bây giờ là người được Kim viện trưởng tin tưởng, tùy hắn muốn làm gì thì làm vậy. Trong phòng khám, vừa đúng lúc này đã 12 giờ trưa. Trương Dịch ngừng gọi bệnh, thay đồ đi đến nhà ăn dùng cơm. Anh nhớ ra, buổi sáng Điền Phi Long có vẻ tìm mình có việc. Trong nhà ăn. 12 giờ trưa người vẫn rất đông. Nhà ăn của Hiệp Hòa món ăn phong phú, mấy ngày nay khẩu vị của Trương Dịch cũng rất tốt. Anh vừa bưng khay đồ ăn xuống đã nhìn thấy Trần Phương cũng đang hớn hở đi tới. "Hắc hắc! Buổi chiều tôi cùng Cung Uy có ca phẫu thuật! Chữa chứng động mạch chủ cưỡi ngựa cho trẻ con~!" Trương Dịch vẻ mặt bình thản, anh còn tưởng chuyện gì gấp gáp lắm chứ. "Một ca động mạch chủ cưỡi ngựa mà cậu đã kích động thành ra như vậy?" Trần Phương trợn mắt: "Cậu cho là tôi là cậu à? Ca đại phẫu nào cũng gặp rồi sao? Kỹ thuật của tôi còn chưa tới mức đó, chỉ có thể từ từ luyện tập, huống hồ đây còn là ở Hiệp Hòa." Trần Phương vừa nói vừa nhồm nhoàm một miệng lớn cà chua. "Nói thật, đến Hiệp Hòa đến giờ, tôi thích nhất là nhà ăn. Cuối tuần vợ tôi vừa hay đến Đế Đô, tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây ăn thử." Trương Dịch quay đầu nhìn Trần Phương một cái, vẻ mặt khinh bỉ trêu chọc nói: "Tậc tậc, chị dâu vất vả lắm mới đến Đế Đô một chuyến mà cậu lại dẫn cô ấy ăn nhà ăn của Hiệp Hòa? Thật là không có ý tứ, thật keo kiệt! Nếu là tôi, tôi sẽ không đến~!" "Này! Sao cậu lại bảo tôi keo kiệt..." "Trương Dịch, cậu đến rồi à!" Hai người đang nói, ngay trên đầu Trương Dịch vang lên một giọng nói đầy khí lực. Không phải Điền Phi Long thì là ai? Chỉ thấy Điền Phi Long bưng khay cơm cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh Trương Dịch. Anh ta vừa định mở miệng đã thấy Trần Phương ngồi cạnh Trương Dịch. Điền Phi Long nhìn Trần Phương, ý là muốn Trần Phương tránh mặt đi một chút, anh ta có việc muốn nói với Trương Dịch. Cố tình Trần Phương không có mắt nhìn, vùi đầu vào ăn, miệng còn nhồm nhoàm kêu 'trượt trượt~'. Trương Dịch cười giải thích nói: "Trần Phương là trợ lý của tôi, đi cùng tôi đến Hiệp Hòa, chủ nhiệm Điền, anh có gì cứ nói thẳng, không sao đâu." "À, là trợ lý của cậu à? Vậy được, vậy tôi cứ nói thẳng. Tôi... tôi muốn điều cậu đến tổ cấp cứu 2 của chúng tôi. Cậu thấy thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận