Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 544: Người a, biết càng ít liền sống càng vui vẻ

Chương 544: Người ta, biết càng ít liền sống càng vui vẻ Đồ ăn vặt, trẻ con có thể không nhận ra tốt xấu. Đồ ăn vặt mà, chỉ cần ngọt ngon là được. Nhưng Trương Dịch nhận ra chứ. Mấy quả táo này ở siêu thị trong bệnh viện bán hai đồng rưỡi một cân. Bánh quy với mì gói cũng thế, thuộc loại tiện lợi, chín đồng chín một cân, xem bảng thành phần cũng toàn là hóa chất với phụ gia độc hại. Còn thùng sữa kia nữa, nghe thì tưởng sữa bò, nhưng thực chất là đồ uống pha nước. Sữa uống, đồ uống vị sữa. Lượng sữa bò thật sự bên trong chưa đến một phần trăm. Giá trị dinh dưỡng với sữa bò chẳng cùng cấp bậc. Trẻ con nằm viện, thế nào cũng phải uống sữa bò ngon lành tử tế chứ? Sao lại mua đồ uống này làm gì?
Trương Dịch nhìn cũng hết cách. Nhưng anh cũng chẳng tiện nói gì. Vì anh chỉ có thể đứng trên góc độ bác sĩ để nhìn nhận vấn đề, thấy những thứ này quá kém. Nhưng cũng có thể mẹ đứa bé không có tiền, chỉ mua được vậy thôi. Haizzz! Khó nói quá. Dù đồ có kém, nhưng tin chắc trong lòng Bạch Vũ Phàm, đây nếu là mẹ mua thì cậu vẫn rất trân trọng.
Thấy Trương Dịch cứ nhìn chằm chằm vào tủ đầu giường của mình, Bạch Vũ Phàm còn tưởng Trương Dịch cũng muốn ăn đồ ăn vặt của cậu. Liền xoay người lấy từ trong tủ ra quả táo: “Chú bác sĩ, cho chú ăn nè, quả táo này mẹ cháu mua, ngọt lắm.” Nhìn quả táo trên tay. Bé tí teo, nhẹ hều. Nhìn có vẻ chát, chẳng ngọt gì. Nhưng với Bạch Vũ Phàm thì đây lại là quả táo ngon nhất thế gian... “Không cần, mẹ mua cho con mà, mẹ con vất vả đến thăm con, còn mua đồ cho con, chú không tranh ăn vặt của Phàm Phàm, con ăn đi, ngoan.” Bạch Vũ Phàm mắt sáng lên, khẽ gật đầu: “Vâng...” Nói rồi, cậu lại cẩn thận từng li từng tí bỏ quả táo lại vào túi.
Nhìn cảnh này lòng Trương Dịch xót xa vô cùng. Cậu bé cẩn thận từng li từng tí giữ gìn chút tình thương ít ỏi của mẹ. Đáng thương quá... “Phàm Phàm có sợ không? Chắc y tá các cô còn đang bận giao ca, đoán phải chút nữa mới tới thăm con.” “Không sợ ạ, với lại sáng mai ba sẽ đến bệnh viện, Phàm Phàm không sợ ~” Dù mẹ không ở đây có hơi buồn, nhưng nghĩ đến ngày mai ba đến, cậu bé lại vui vẻ hẳn. Không đợi Trương Dịch nói, Bạch Vũ Phàm lại khẽ nắm tay Trương Dịch nói: “Chú bác sĩ không lừa cháu đấy chứ, mẹ nói ba sáng mai sẽ đến thăm cháu. Hì hì... Thực ra trước đó cháu không tin lời các chú nói, cháu nghĩ...Cháu nghĩ ba cũng như mẹ trước đây... Đi rồi không đến thăm cháu nữa. Nhưng...Hì hì, ba cháu mai sẽ đến có phải là ba cũng kiếm được tiền rồi không ạ? Tất nhiên, ước nguyện lớn nhất của cháu vẫn là ba uống ít rượu thôi, sau đó mẹ có thể về ở với chúng ta ~” Ước nguyện của trẻ con rất đơn giản, nhưng cũng rất khó. Trương Dịch không nỡ vạch trần ảo tưởng tốt đẹp của cậu, chỉ xoa xoa tay cậu bé rồi cười: “Chắc chắn rồi, chỉ cần ba con cố gắng làm việc, quản lý cuộc sống tốt thì mẹ con...có khi sẽ về ở với hai ba con.” “Hì hì, nếu vậy xem ra việc cháu bị bệnh cũng đáng đấy chứ, cháu mong ba mẹ đừng cãi nhau nữa, có thể làm hòa.” “Đừng đừng đừng, con nít ngốc, tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, bị bệnh sao mà đáng chứ? Sau này đừng nói thế nữa nhé, ba mẹ có thế nào là vì con là con của ba mẹ. Chứ không liên quan gì tới việc con bệnh đâu, biết chưa? Cho nên Phàm Phàm nhất định phải kiên cường nhận điều trị, cố gắng tới khi nào chú bác sĩ làm phẫu thuật cho con nhé. Chờ con khỏe rồi xuất viện thì sau này cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, nhớ chưa?” “Vâng ạ! Phàm Phàm nhất định sẽ kiên cường, mặc kệ có khó chịu đau nhức thế nào cháu cũng chịu được!” Cậu bé này chắc đang nghĩ nhờ đó ba mẹ có thể tốt lên. Trương Dịch không đành lòng nói thật cho cậu biết. Người ta, biết càng ít liền sống càng vui vẻ. Mong cậu bé vui vẻ một chút.
Trương Dịch và Bạch Vũ Phàm trò chuyện đến khi y tá xong việc đến thăm cậu thì anh mới đi. Y tá khoa nhi cơ bản cũng cố gắng để ý Bạch Vũ Phàm hơn vào ca đêm. Nếu giường bên cạnh có trẻ con và người nhà, thì Bạch Vũ Phàm còn có người nói chuyện. Hôm nay thì khác, giường bên cạnh có trẻ con đã được cho về nhà nên chỉ còn mình Bạch Vũ Phàm. Cậu bé ít nhiều gì cũng cô đơn. Y tá bế Bạch Vũ Phàm đến văn phòng. Được vậy cũng tốt, trong bệnh viện còn có thể tự do đi lại. Trước khi đi, Trương Dịch đã hứa mai mang đồ ăn sáng cho Bạch Vũ Phàm. Sau hai ngày dùng thuốc, vết loét miệng của cậu bé cũng đỡ hơn chút, có thể ăn được nhiều thứ hơn rồi.
Ra khỏi bệnh viện, Trương Dịch liền ghé siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Trứng gà, sữa bò, bông cải xanh, cà rốt, cá lóc, còn mua hộp cơm nhỏ mang đi. Trông cứ như hình mẫu đàn ông tốt của gia đình, hoặc người ba tốt vậy! Về đến nhà, Trương Dịch lại cặm cụi bận bịu trong bếp. Bình thường không bận, Trương Dịch đều về nhà tự nấu cơm ăn. Thịt khô với lạp xưởng dì cho Trương Dịch cũng thích ăn, thi thoảng anh cũng làm thịt khô hâm nóng hoặc cơm chiên lạp xưởng. Nhưng chủ đề đêm nay, vẫn là suy nghĩ làm món điểm tâm như thế nào mới chủ yếu. “Hay là làm bánh trứng cà rốt bông cải xanh? Rồi hấp chút cá lóc, sau đó kèm thêm cháo bí đỏ gạo?” “Ừm, được đó, không tồi!” Xác định xong thực đơn Trương Dịch bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. Thực ra mấy món này Trương Dịch cũng ăn được, chuẩn bị làm hai phần, một phần mình ăn, còn phần kia để mang cho Bạch Vũ Phàm...
Trong khi Trương Dịch đang chăm chút nghiên cứu đồ ăn sáng. Thì ở Vân Bắc, một huyện nhỏ cách Đế Đô không quá hai trăm cây số. Lúc này, bệnh viện huyện đang tiếp nhận một nữ sinh bị hôn mê co giật do uống nhầm thuốc. Nữ sinh này mới chỉ mười bốn tuổi! Sau khi cãi nhau với người nhà đã bỏ đi một đêm không về, đến tối nay mới được bạn học đưa về nhà. Vừa về thì người đã không khỏe, người nhà vội đưa đến bệnh viện huyện. Theo lời kể của bạn học nữ sinh, cô bé có lẽ đã uống nhầm thuốc gì đó mới hôn mê co giật. Bởi nữ sinh này từng nhắn tin cho bạn, than là ba mẹ ép quá chặt, chẳng yêu thương gì cô cả. Nhưng cụ thể đã uống loại thuốc nào thì bạn này không rõ.
Bác sĩ bệnh viện huyện cũng chỉ có thể gấp rút rửa ruột cho nữ sinh này. Vì không rõ uống thuốc gì, thì có thể rửa ruột bằng nước muối sinh lí. Sau khi nữ sinh được người nhà đưa đến bệnh viện, bác sĩ cũng lập tức sắp xếp rửa ruột. Nhưng điều kỳ lạ là, rửa nửa ngày rồi, mà nước rút ra ngoài ngoài một chút máu thì đều rất trong. Cũng chẳng hề vẩn đục. Y tá cũng thắc mắc trong này rõ ràng chẳng có gì mà?? Lẽ nào thuốc đã tiêu hóa hết rồi? Sau mấy lần rửa ruột, bác sĩ quyết định theo dõi thêm. Vì đã rửa ruột rồi, nếu vẫn không ổn thì chỉ có thể cân nhắc đến bệnh viện lớn làm lọc máu. Chính là dùng máy lọc máu để loại bỏ tạp chất thuốc ra ngoài, để làm dịu tình hình.
Kết quả không ngờ được... Vừa rửa dạ dày xong được hơn chục phút, thì nữ sinh này chẳng những không hết triệu chứng co giật mà còn thổ huyết! Ho sù sụ ra mấy ngụm máu. Bác sĩ bệnh viện huyện nhìn liền thất sắc, nói: “Không xong rồi, bệnh viện huyện không chữa được rồi, tôi sẽ liên lạc ngay với bệnh viện cấp trên, người nhà nhanh chuẩn bị chuyển viện đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận