Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 388: Không có khả năng, tuyệt đối không thể có thể

Tiêu Long liên tục gật đầu: "Đúng vậy, hắn nói hắn tò mò về loại người bệnh chảy máu không rõ nguyên nhân này, nói muốn đến đây hỗ trợ xem xét, sau đó ta liền nghĩ nhiều người nhiều ý kiến sẽ dễ suy nghĩ hơn, liền đồng ý. Hắn đến phòng cấp cứu xem qua Vương Bân, rồi lật vài lần bệnh án, liền nghi ngờ là bệnh máu chậm đông. Còn khăng khăng bảo ta làm xét nghiệm gen đông máu, ta thấy hắn nói cũng có lý, nên... đồng ý."
"Hắn bảo ngươi làm xét nghiệm gen đông máu?"
"Ừm!"
Khang Ngạn Minh mím môi, đôi mắt có chút không biết đang suy tính điều gì.
Khá lắm!
Cái tên Trương Dịch này thế mà đến xem chúng ta khám bệnh nhân cấp cứu?
Khang Ngạn Minh nghiến răng, tức cũng không được mà không tức cũng chẳng xong!
"Thôi được rồi, máu đã đưa đến khoa xét nghiệm chưa? Bảo với họ chúng ta cần gấp, kêu họ mau chóng cho ra kết quả."
"Tốt, tôi sẽ lập tức gọi điện cho khoa xét nghiệm."
Khang Ngạn Minh lại khoát tay nói: "Thôi, lát nữa đích thân ta đến khoa xét nghiệm một chuyến giục bọn họ."
Vừa dứt lời, túi dẫn lưu của Vương Bân lại đột ngột đổi màu!
Từ đỏ nhạt chuyển thành đỏ thẫm!
Đồng thời tốc độ chảy trong túi dẫn lưu cũng tăng nhanh!
Lúc này Khang Ngạn Minh và Tiêu Long đều thầm kêu không ổn!
Hỏng bét!
Lại bắt đầu chảy máu!
Khang Ngạn Minh lập tức phân phó: "Nhanh chóng thông báo cho khoa ngoại, nói chúng ta bên khám gấp muốn làm phẫu thuật khẩn cấp!"
Khi lại bắt đầu chảy máu, phản ứng đầu tiên của Khang Ngạn Minh chính là dùng lại biện pháp cầm máu phẫu thuật để ngăn chặn mạch máu chảy máu.
Vì trước khi kết quả xét nghiệm gen đông máu ra, chỉ có phẫu thuật mới có thể cầm máu thực sự.
Các loại thuốc điều trị khác hoàn toàn vô hiệu!
"Được..." Tiêu Long vừa mới xoay người chuẩn bị đi gọi điện, đột nhiên lại quay trở lại.
Khang Ngạn Minh thấy Tiêu Long vẫn ngây người tại chỗ liền quát: "Ngươi đứng đó làm gì? Làm người mẫu à? Còn không mau đi liên hệ chuẩn bị phòng phẫu thuật!"
Tiêu Long mím môi sau đó lấy dũng khí nói: "Khang chủ nhiệm, hay là chúng ta cứ dựa theo bệnh máu chậm đông để điều trị đi! Nếu giờ mà đưa đi phẫu thuật, cầm máu xong chưa chừng lần sau lại là một mạch máu khác chảy máu. Nhưng nếu... Nếu chúng ta điều trị theo bệnh máu chậm đông, lấy hết các loại huyết tương cần thiết cho bệnh máu chậm đông A, B để truyền cho Vương Bân. Đó chính là thật sự cầm máu, sau này bệnh nhân này cũng sẽ không bị chảy máu nữa."
"Ngươi nói cái gì? !"
Khang Ngạn Minh đánh giá Tiêu Long một lượt từ trên xuống dưới.
Thằng nhóc này bình thường ngu ngơ sao giờ lại đột nhiên khôn thế?
Chết ngựa chữa thành ngựa sống?
Đánh cược một lần?
Nghe như cũng không phải là không được!
Đã tất cả thủ đoạn đều thử qua mà vẫn bị chảy máu, ngay cả phẫu thuật rồi cũng vẫn xuất hiện chảy máu. Vậy thì người bệnh này hơn phân nửa phải cân nhắc xem có phải là bị rối loạn đông máu hiếm gặp hay không. Đã nghi ngờ đến điểm này thì cứ thử xem sao?
Do dự hai giây, Khang Ngạn Minh gật đầu nói: "Được, gọi điện cho kho máu, kêu họ lấy FVIII và FIX huyết tương đến! Mỗi loại hai trăm ml! Mặt khác, vẫn phải báo cho khoa ngoại một tiếng, nhỡ đâu chúng ta truyền máu vẫn không ngăn được, thì vẫn phải làm lại phẫu thuật."
"Tốt!"
Tiêu Long lập tức ra ngoài gọi điện thoại sắp xếp.
Bên trong phòng cấp cứu, Khang Ngạn Minh được y tá hỗ trợ lại thay cho Vương Bân một miếng gạc cầm máu khác.
Miếng gạc trong hậu môn khi lấy ra thì đã gần như bị máu tươi thấm ướt hoàn toàn.
Thấy tình hình này, trong lòng Khang Ngạn Minh đã có 80% xác suất nghi ngờ là bệnh máu chậm đông. Không phải không cầm được máu, mà thuốc và phẫu thuật đều không tác dụng. Vậy chỉ có thể là do rối loạn chức năng đông máu.
Ngoài phòng cấp cứu, người nhà tức giận muốn đánh người, may có bảo vệ ngăn cản.
Tiêu Long cầm giấy thông báo tình trạng nguy kịch mà người nhà vẫn chưa ký.
Tiêu Long không có cách nào, đành phải tạm không ký tên, đợi cấp cứu xong sẽ nói.
"Máu đến rồi, các anh muốn hai túi FVIII và FIX đúng không?"
Y tá kho máu ôm một thùng máu đến chỗ khám gấp hỏi.
"Đúng đúng, đưa tôi đi!" Tiêu Long vội vàng ký tên, sau đó cầm máu liền đi vào phòng cấp cứu.
Ngoài cửa, thấy bác sĩ ôm máu còn vội vàng bước đi, người nhà liền khóc nấc.
Một người đàn ông gần 60 tuổi ngồi trên ghế lặng lẽ nức nở khóc, vừa khóc vừa nói: "Nhi à... Con không thể chết được đâu con ơi... Mẹ con không còn, con lại bỏ ba đi thì ba sống sao nổi..."
Bảo vệ đến an ủi ông, nhưng bị ông hất ra: "Đi ra, bệnh viện các người không có ai tốt cả!"
Bảo vệ: ...
Trong phòng cấp cứu, y tá treo hai túi máu lên đường truyền tĩnh mạch trái phải của Vương Bân.
Một bên truyền loại có thể chữa FVIII hình A, một bên truyền loại có thể chữa FIX hình B.
Luôn có một bên là đúng chứ?
Nhìn dòng huyết tương màu vàng nhạt chậm rãi chảy vào người bệnh, Tiêu Long nhìn Khang Ngạn Minh nói: "Bố Vương Bân cứ nói Vương Bân từ nhỏ đến lớn chưa từng xuất hiện chảy máu không rõ nguyên nhân. Cũng không có bị chảy máu chân răng khi đánh răng, càng không có chuyện va chạm nhẹ là bị bầm tím trên người. Tất cả vấn đề của ông ấy đều là sau khi đến bệnh viện cắt trĩ mới xuất hiện. Nên tôi đoán, nếu Vương Bân thật sự bị bệnh máu chậm đông thì đó là loại nhẹ nhất - thể lâm sàng. Truyền hai trăm ml cho mỗi bên là vừa đủ nhu cầu FVIII và FIX của thể lâm sàng."
Khang Ngạn Minh quay đầu nhìn Tiêu Long, trong mắt lộ chút kinh ngạc.
Tiêu Long hôm nay sao thế này?
Bình thường trong phòng như một người vô hình, không nói một lời.
Sao tối nay lại đột nhiên sáng dạ vậy?
"Được đó Tiêu Long, phân tích rất đúng trọng tâm."
Tiêu Long nhíu mày, cười nói: "Hì hì, là Trương Dịch nói với tôi đó~"
Khang Ngạn Minh: ...
"Hả? Trương Dịch?"
"Đúng vậy, trước khi đi, ngoài việc nói với tôi người này có thể bị bệnh máu chậm đông, hắn còn dặn nếu lượng máu chảy nhiều hơn thì có thể thử cách này. Đồng thời truyền cả hai loại huyết tương giàu yếu tố đông máu, kiểu gì cũng sẽ có một bên hiệu quả."
Khang Ngạn Minh: ...
Trong phút chốc trong lòng Khang Ngạn Minh lẫn lộn cảm xúc!
Cái tên Trương Dịch này...
Quả thật là có vài chiêu đấy!
Nhưng ngươi lại không ở khám bệnh gấp mà lại đến khoa cấp cứu múa may?
Hừ!
Ngươi nghĩ ta sẽ lại đến khoa tim mạch tìm ngươi chắc?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Rất nhanh, hai túi huyết tương màu vàng nhạt dần vơi đáy.
Sắc mặt tái nhợt của Vương Bân ban đầu cũng nhờ có bốn trăm ml huyết tương này mà dần khởi sắc.
Trong túi dẫn lưu, tốc độ tăng của dịch dẫn lưu trên vạch 150 ml bắt đầu chậm lại.
Điều này cho thấy máu đã ngừng chảy!
Tiêu Long lúc này liền thở phào một hơi: "Phù... Ngừng rồi ngừng rồi! Máu ngừng chảy rồi!"
Khang Ngạn Minh cũng lắc đầu thở dài: "Không sai, người này đúng là bị bệnh máu chậm đông, may mà là thể lâm sàng nhẹ. Nếu mà là thể vừa hoặc nặng thì có lẽ người sớm đã không xong rồi."
Cuối cùng, lại đợi thêm mười mấy phút, dịch máu trong túi dẫn lưu cũng không tăng thêm nữa.
Điều này cho thấy máu đã thật sự ngừng chảy.
Tiêu Long gọi người nhà đang chờ bên ngoài vào.
Vì vừa mới khóc xong, mắt người nhà ai nấy đều vẫn còn đỏ hoe.
Vừa mới vào, ông ấy đã định chỉ thẳng vào mặt bác sĩ để mắng nhưng vừa nghe nói Vương Bân đã được cứu và còn tìm ra nguyên nhân chảy máu thì liền thay đổi hẳn thái độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận