Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 71: Lục Cao mời khách? Vậy hắn coi như không khách khí

Chương 71: Lục Cao mời khách? Vậy thì hắn cứ không khách khí.
Lưu Tử Phi có chút trợn tròn mắt.
Bộ âu phục này của Trương Dịch nhìn qua kiểu dáng và chất liệu chắc hẳn cũng không rẻ!
Còn chiếc đồng hồ trên tay kia?
Chẳng lẽ là hàng giả?!
Càng nghĩ càng thấy có khả năng này!
Dù sao Trương Dịch làm việc ở thành phố Thiên Hà.
Lương không cao thì chớ, điều kiện gia đình cũng không tốt.
Làm sao hắn có thể mua được đồng hồ đắt như vậy?
Bất quá...
Hôm nay có thể gặp lại Trương Dịch, trong lòng Lưu Tử Phi vẫn rất vui.
Nhất là khi thấy Trương Dịch ăn mặc bảnh bao như vậy!
Chẳng lẽ...
Trương Dịch biết hôm nay nhận bằng tốt nghiệp sẽ gặp mình nên mới ăn diện một chút?
(Trương Dịch: Ngươi nghĩ hơi nhiều rồi đấy!!).
Nghĩ đến đây, tâm tình Lưu Tử Phi bất giác trở nên tốt hơn.
Thật ra, ở bên Lục Cao một năm này, Lưu Tử Phi không hề vui vẻ.
Nàng đã vụng trộm hối hận rất nhiều lần, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy Trương Dịch tốt hơn.
Tuy nghèo một chút.
Nhưng đối với mình thật sự rất tốt.
Lục Cao bên này.
Sau khi thấy Trương Dịch mặc bộ âu phục đẹp trai như vậy.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy bộ âu phục hàng đặt hơn mười vạn của mình trên người chẳng có gì hay ho...
Vì hắn mặc không soái bằng Trương Dịch!
Vốn dĩ hắn nghĩ hôm nay đến trường lấy bằng tốt nghiệp mà.
Buổi tối các bạn học trong lớp còn phải tụ tập một chút, cùng nhau ăn bữa cơm gì đó.
Vậy mình không được khoác lên bộ cánh đẹp trai một chút sao?
Ai ngờ!
Trương Dịch thế mà cũng mặc tây phục!
Hơn nữa còn soái hơn hắn!
Lục Cao tức đến nghiến răng ken két!
Trước kia hồi ở trường, Trương Dịch cái gì cũng hơn hắn.
Người theo đuổi Trương Dịch không nói cả khoa đi.
Ít nhất phần lớn nữ sinh trong lớp đều từng thầm mến hắn.
Còn mình thì tướng mạo cũng bình thường thôi.
Nếu không phải vì trong nhà có tiền.
Thì chính là đứng trong đám đông cũng chẳng ai thèm ngó tới loại tướng mạo đó.
Nhưng vừa nghĩ tới Trương Dịch là tên nghèo rớt mùng tơi, Lục Cao trong lòng liền thấy cân bằng hơn nhiều.
Ngươi có đẹp trai, có nhiều cô gái thích thì đã sao.
Nhưng ngươi không có tiền!
Xem ra ông trời vẫn là công bằng.
Mở cho ngươi một cánh cửa thì sẽ đóng một cánh cửa khác của ngươi!
Ha ha!
(Trương Dịch: Đúng không~? Cười mỉm JPG).
"Ha ha, lâu rồi không gặp nha Trương Dịch."
Lục Cao mặt mày hớn hở tự tin, khoác tay Lưu Tử Phi chào hỏi Trương Dịch.
Trương Dịch nhìn hai người một chút, trong lòng cảm thấy buồn nôn.
Nhưng ngoài mặt vẫn bình thản nói: "Hai người mau chóng đính hôn đi, chúc mừng nhé."
Nụ cười trên mặt Lưu Tử Phi khựng lại một chút.
Còn Lục Cao thì càng cười tươi hơn.
"Đúng vậy, đến lúc đó mời cậu cậu nhất định phải đến đấy nhé?"
Trương Dịch cười cười: "Để xem lúc đó ta có thời gian không đã."
Lục Cao khẽ hừ một tiếng.
Thời gian?
Ta thấy ngươi là sợ không có tiền mừng thì có!
Vương Hải Thanh đứng bên cạnh Trương Dịch, kéo Trương Dịch đi về phía văn phòng.
"Chúng ta đi thôi, đi lấy bằng tốt nghiệp trước."
Hôm nay là toàn bộ sinh viên toàn khóa và toàn khoa đều đến nhận bằng tốt nghiệp.
Cho nên người mới đông như vậy.
Toàn bộ văn phòng của giáo viên chủ nhiệm khoa lâm sàng y học đều đầy người.
Có một số sinh viên sau khi thực tập xong không ở lại bệnh viện hoặc là đợi có tấm bằng tốt nghiệp này mới đi tìm việc làm.
Hoặc là đợi thêm nửa năm nữa, khi có chứng chỉ hành nghề y thì mới đi xin việc.
Tóm lại, những người sau khi thực tập xong mà không được ở lại bệnh viện thì thực sự rất thảm!
Trương Dịch cũng may mắn lúc trước đã ở lại bệnh viện thành công.
Đảm bảo có một công việc trong tay.
Nếu không, dù có hệ thống nhưng không có bệnh nhân, không thể khám bệnh hay phẫu thuật thì hắn cũng không nhận được thưởng chứ.
Mãi đến tận chiều, Trương Dịch và Vương Hải Thanh mới lấy được bằng tốt nghiệp.
"Ai, chúng ta vất vả học hành năm năm cuối cùng cũng đổi lại được một cuốn sổ nhỏ!"
Vương Hải Thanh cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay cảm thán nói.
Trương Dịch liếc hắn một cái: "Cậu đừng có sớm thả lỏng, tiếp theo còn phải thi cao học và thi chứng chỉ hành nghề nữa đó."
Vương Hải Thanh ngạc nhiên quay đầu lại: "Cậu cũng muốn thi cao học sao?"
Hắn nhớ rõ trước đây Trương Dịch nói hắn không chắc chắn sẽ thi mà?
Trương Dịch gật đầu: "Muốn chứ, chắc chắn phải thi rồi, thời buổi này như vậy, không thi cao học sao mà được?"
Chủ yếu là hiện tại Trương Dịch có tiền nên vẫn là thi thôi.
Vương Hải Thanh vẻ mặt sùng bái nhìn Trương Dịch, cũng giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là cậu! Cậu lợi hại như vậy, chỉ dựa vào phẫu thuật cũng có thể đè bẹp tất cả mọi người rồi mà còn muốn thi cao học! Ghê gớm thật đại ca, tôi phải học tập cậu mới được!"
"Đúng rồi, tối nay liên hoan cậu đi cùng chứ?" Vương Hải Thanh đột nhiên hỏi.
Trương Dịch vội vàng lắc đầu: "Không đi, ngoài việc nghe bọn người kia khoác lác ra thì còn gì khác đâu."
Trương Dịch nói, ánh mắt nhìn về phía đám người Lục Cao.
Vương Hải Thanh vội vàng, kéo mạnh tay Trương Dịch một cái: "Đừng mà! Ai da ~ cậu coi như giúp tôi một chút đi! Dạo trước tôi lại liên lạc được với Trình Thiến rồi ~ ha ha, tối nay liên hoan cô ấy cũng muốn đi, cậu là huynh đệ thì đi cùng với tôi đi!"
"A?!"
Trương Dịch lộ vẻ mặt chấn kinh hóng chuyện.
"Cậu được đấy nha! Lặng lẽ tán gái?"
"Cậu nói đi có đi không?"
Trương Dịch bất đắc dĩ gật đầu: "Được được được, tôi đi tôi đi, tôi đi là được chứ gì!"
"Hắc hắc, bạn tốt!"
Thật là hết nói nổi mà.
Trước kia cái tên này theo đuổi Trình Thiến vừa ngượng ngùng, nhất định bắt Trương Dịch đi đưa thư tình.
Kết quả sau này hai người ở bên nhau.
Chưa đến ba tháng đã chia tay.
Vương Hải Thanh đau khổ gần chết.
Dưới mưa to ở ký túc xá nam hát cả đêm bài "Băng Vũ".
Hát đến bác gái quản lý ký túc xá cũng cảm động rưng rưng.
Không chịu nổi phải ra ngoài cho hắn một cái tát vào mặt: "Khó nghe quá, nghe đến khóc luôn rồi! Mau cút về ngủ đi!"
Sau đó, hắn muốn biết tại sao Trình Thiến lại muốn chia tay.
Tự mình không tiện hỏi, lại nhờ Trương Dịch đi hỏi.
Hỏi ra mới biết, Trình Thiến nói Vương Hải Thanh quá thẳng nam, không hiểu được sở thích của con gái lại không ga lăng.
Trình Thiến đau bụng, Vương Hải Thanh bảo uống nhiều nước nóng.
Trình Thiến nói hoa hồng đẹp quá, Vương Hải Thanh gật đầu nói: Ừ, rất đẹp.
Trình Thiến nói thứ ba tuần sau bố mẹ cô ấy đều đi công tác không ở nhà, cô ấy ở một mình thấy sợ.
Vương Hải Thanh liền vô cùng nhiệt tình mua cho cô ấy bình xịt hơi cay và dùi cui điện nhỏ.
Vương Hải Thanh tự nhận mình làm không sai cái gì cả.
Cho nên hắn rất không hiểu vì sao Trình Thiến lại lên án mình.
Vì sao gọi là thẳng nam?
Thế nào mới là ga lăng?
Sau đó, trong cơn tức giận đã quát lên: "Chia tay thì chia tay! Ai mà thèm chứ!"
Không ngờ mấy năm sau, hai người này vậy mà lại liên lạc lại.
Trương Dịch nhìn Vương Hải Thanh hỏi với giọng thấm thía: "Cậu nói thật lòng đi, cậu thích Trình Thiến không?"
Vương Hải Thanh gật đầu như gà mổ thóc: "Thích chứ! Không thì tôi phí tâm tư ở lại Đế Đô làm gì!"
"Vậy là được rồi, vậy tôi đây mách cho cậu nhé, lần sau Trình Thiến mà lại bảo với cậu là hoa hồng đẹp mắt, thì cậu đừng nói gì kiểu 'Ừ, thật sự rất đẹp' nữa. Cậu cứ trực tiếp mua xong tặng cô ấy, sau đó nói một câu là hoa có đẹp đến đâu cũng không bằng em đẹp, xem cô ấy có hài lòng không thì thôi."
Vương Hải Thanh nhíu mày, lộ ra ánh mắt sùng bái nhìn Trương Dịch: "Không hổ là đại ca, tôi nghe theo cậu!"
Buổi tối, Trương Dịch bị Vương Hải Thanh kéo đi liên hoan cùng mọi người.
Địa điểm nhà hàng là do Lục Cao đặt.
Ban đầu mọi người nói là góp tiền chung kiểu AA.
Nhưng Lục Cao tranh thủ thể hiện.
Nói là buổi tụ họp cuối cùng của mọi người.
Sau này khi thật sự đi làm rồi sẽ càng ít cơ hội gặp mặt, nên bỗng dưng hắn muốn mời khách.
Các bạn học lập tức bắt đầu hò hét, nịnh hót Lục Cao.
Lục Cao cũng vô cùng thích thú loại được người ta tung hô này.
Trương Dịch ngồi một bên nghe.
Lục Cao muốn mời khách?
Được thôi!
Vậy thì hắn cứ không khách khí!
Địa điểm nhà hàng là loại cao cấp xa hoa.
Ở Đế Đô, giá cả nhà hàng cao cấp xa hoa đều không rẻ.
Trương Dịch cầm thực đơn, xoẹt xoẹt xoẹt chọn mấy món đắt nhất.
Thịt kho tàu bào ngư cực phẩm, một suất là 699 tệ, Trương Dịch gọi hơn bốn mươi suất.
Trong lớp học cộng thêm giáo viên chủ nhiệm thì chắc chắn phải một người một suất rồi.
Vịt quay da giòn, một con 488 tệ, Trương Dịch gọi mười con.
Đến lượt món vịt nướng, một con 599 tệ, Trương Dịch lại gọi mười con.
Còn có Phật nhảy tường đắt nhất, 1998 tệ một phần, Trương Dịch gọi bốn phần.
Tụ họp thì đương nhiên không thể thiếu rượu.
Trương Dịch lại gọi năm chai Mao Đài 2900 tệ, thêm năm chai rượu vang đỏ nhập khẩu 1999 tệ.
Ngoài ra còn gọi thêm nước ép trái cây cho các bạn nữ.
"Được rồi, tôi gọi nhiêu đây thôi, mọi người xem có muốn gọi thêm gì nữa không?"
Trương Dịch gọi xong, đưa thực đơn cho các bạn học khác.
Lục Cao vốn dĩ đang đắc ý hưởng thụ việc được các bạn học nịnh nọt.
Nhưng khóe mắt vô tình liếc thấy menu.
Lúc này, mặt hắn đã biến thành màu xanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận