Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 568: Nãi nãi , bác sĩ này thế mà đến thật !

"Chương 568: Bà ơi, bác sĩ này thế mà làm thật! Có cách đấy. Đi, đã ngươi nói Hiệp Hòa chúng ta là đồ bỏ đi. Vậy ngài giỏi giang thì đi chỗ khác mà tìm.” “Thôi được rồi gia đình bệnh nhân, kỹ thuật của Hiệp Hòa chúng tôi có hạn, tôi hiện tại sẽ lập tức sắp xếp xe cứu thương cho quý vị, quý vị xem thấy bệnh viện nào tốt thì đưa người nhà đến đó, thế nào?” Trương Dịch cũng không chiều theo gia đình bệnh nhân này. Nói chuyện tử tế không được cứ phải làm ầm lên, vậy thì tùy người thôi. Bác sĩ là người lấy tính mạng an toàn của bệnh nhân làm ưu tiên hàng đầu. Nhưng vết thương ở chân của Hồ Thuận cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Theo kế hoạch điều trị của bác sĩ, nếu phẫu thuật thì may mắn cũng có thể giữ lại được ngón chân, kém nhất cũng giữ lại được ba ngón chân. Như vậy về sau cũng có khả năng đi lại, chứ không phải toàn bộ chân phải cưa bỏ về sau sẽ không thể cử động. Ban đầu là một chuyện rất đơn giản, kết quả người nhà bệnh nhân lại nhất quyết yêu cầu nối liền chân cho hoàn hảo không chút tổn hại, đây không phải cố tình gây sự sao? Chân đã bị nghiền nát rồi, mắt thường cũng có thể thấy được xương cốt bị gãy, người bình thường thấy tình huống này đều sẽ mong bác sĩ có thể bảo đảm được gì thì bảo đảm, thực sự không đảm bảo được thì cũng phải lấy tính mạng làm trọng. Nhưng mấy người này lại không, cứ muốn 'Hoàn hảo không chút tổn hại', 'Nguyên hình nguyên dạng' chữa khỏi chân. Không hề nghĩ tới việc lúc này cách khi xảy ra chuyện đã gần ba tiếng đồng hồ rồi. Không chịu ký tên, kéo dài đúng là thời gian quý báu của bác sĩ và người bệnh. Nhưng lúc này thời gian của ai mới quý giá hơn đây? Chắc chắn là của người bệnh rồi! Còn 'Hoàn hảo không chút tổn hại', 'Nguyên hình nguyên dạng'? Xem bác sĩ là thần tiên à? Tùy tiện thổi một hơi tiên khí là có thể làm phép biến cái chân lành lặn? Chẳng quen biết ai hết. Chê bệnh viện Hiệp Hòa kỹ thuật không tốt thì đi bệnh viện khác đi! Vừa nói, Trương Dịch liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe cứu thương. Phía sau, các bác sĩ khác thấy Trương Dịch làm vậy cũng không ngăn cản. Trần Phương lúc nãy đã nói hết lời hay lẽ rồi. Cũng cảnh cáo người nhà là phải phẫu thuật nhanh lên, nếu không thì càng không thể đảm bảo được sự toàn vẹn của chân. Nhưng nhà này không nghe, nhất định không ký. Còn nói cái gì nếu như chân không giữ được thì đó là trách nhiệm của bệnh viện họ? Thật sự là hết nói. Thời buổi này sao cái kiểu người gì cũng có vậy! “Alo? Lái xe đến trước cửa kia chờ chúng tôi, chỗ này có bệnh nhân không thể phẫu thuật ở bệnh viện được, chúng tôi sẽ khiêng người ra ngoài đưa đến bệnh viện khác." Trương Dịch đi ra chỗ khác gọi điện thoại. Hai đứa con của Hồ Thuận còn tương đối trẻ tuổi, thấy Trương Dịch thực sự gọi điện thì trong lòng cũng có chút hoảng. Hiệp Hòa thật sự muốn chuyển viện cho họ sao? Chuyển đi đâu bây giờ? Lập tức, hai người này liền kéo tay bác gái xuống giọng hỏi: “Mẹ? Bây giờ phải làm sao? Hiệp Hòa hình như cũng chỉ có thể cắt thôi, cái này… Nếu thực sự chuyển viện thì mình chuyển đi đâu được ạ?” Bác gái chống nạnh nhìn Trương Dịch đang gọi điện thoại, mắt láo liên, dường như đang nghĩ cách đối phó. Lúc đầu bà cho rằng nhà mình mạnh mẽ một chút thì bác sĩ chắc chắn có thể trả lời chắc chắn về việc bảo toàn chân. Không ngờ bệnh viện Lục không được, Hiệp Hòa lại cũng không xong, ngay cả chủ nhiệm khoa cấp cứu kia cũng nói có thể phải cắt bỏ. Còn có cái cậu tên Trương Dịch này. Bảo hắn là bác sĩ giỏi? Giỏi lắm? Thật hay giả vậy? Mấy người xung quanh đang đứng xem cũng bắt đầu khuyên bác gái: “Ôi, các người biết vị bác sĩ đang gọi điện là ai không? Người ta là Trương Dịch đấy, bác sĩ Trương trẻ tuổi tài cao rất giỏi đấy, các người nghe lời anh ta đi. Bác sĩ Trương đã nói không được thì hơn phân nửa là không được đâu." “Đúng vậy, bác sĩ kia còn lên cả ti vi đấy, tôi đã thấy rồi, nghe nói y thuật giỏi lắm." Người xung quanh cứ thổi phồng lên như vậy, bác gái trong lòng lại càng dao động. Thầy thuốc còn trẻ như vậy thật sự lợi hại như họ nói sao? Chẳng phải vẫn còn chủ nhiệm đứng đấy sao? Chủ nhiệm còn chưa lên tiếng mà, lẽ nào cậu nhóc này còn giỏi hơn cả chủ nhiệm à? Ngay lúc bác gái vẫn đang lưỡng lự xem có nên chữa trị ở Hiệp Hòa, có nên ký vào giấy đồng ý phẫu thuật này không thì ở bên trong phòng cấp cứu. Hồ Thuận đã bị y tá và hộ công khiêng ra. Dây thở, máy theo dõi các thứ cũng đều mang theo. Hắn nằm trên giường, mắt nhìn xung quanh không ngừng la hét vì đau chân. Người nhà nhìn thấy cảnh đó, ngược lại thì lại càng hoảng hốt. Nãi nãi! Bác sĩ này thế mà làm thật?!! Mẹ nó thật sự khiêng bệnh nhân ra ngoài! “Này này! Chờ chút! Chờ chút! Mấy người làm gì đấy! Chúng tôi còn chưa đồng ý chuyển viện đâu! Mấy người làm cái gì vậy! Coi chừng tôi kiện mấy người đấy! Đừng tưởng các người là bác sĩ là chủ nhiệm thì tôi sợ! Tôi chân đất không sợ kẻ đi giày! Tôi…Tôi lập tức tìm truyền thông đến vạch trần sự độc ác của các người! Các người không quan tâm đến sự sống chết của bệnh nhân! Người nhà còn chưa đồng ý mà mấy người đã muốn chuyển viện rồi!” Bác gái hoảng hốt xông lên cản hộ công lại gào thét loạn xạ. Những người nhà khác cũng như ruồi không đầu, bác gái làm gì thì họ cũng làm theo. Thấy vậy, Khang Ngạn Minh mặt lạnh lùng đi đến hỏi lại bọn họ mấy người: “Kiện á? Cô cảm thấy kiện có thành công không? Bảo phẫu thuật thì các người chậm chạp không chịu ký tên, người nhà không ký thì chúng tôi cũng không dám đẩy bệnh nhân lên bàn mổ. Chính các người đã trì hoãn thời gian! Hiện tại, Hiệp Hòa tự nhận kỹ thuật không đủ, sắp xếp cho các người chuyển viện, các người lại bảo chúng tôi ác độc sao? Lời cô nói có mâu thuẫn không vậy? Còn tìm truyền thông nữa? Đừng nói truyền thông, cô cứ hỏi những người đứng xem ở đây đi, họ thấy cô có lý hay không." Quả nhiên, những người dân xung quanh đều là người có đầu óc biết nhìn sự việc. Khang Ngạn Minh vừa nói vậy mọi người liền khuyên bác gái, để cô ta phẫu thuật ở Hiệp Hòa đi là được. Toàn bộ Đế Đô, Hiệp Hòa cũng đã là bệnh viện tốt nhất rồi. Nếu không phải bệnh viện Lục chuyển gấp sang thì chưa chắc cô đã chen được vào đây đâu. Ở bên ngoài còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ khám bệnh kia kìa. Nếu như cô không nhanh chóng làm thì còn gây cản trở những bệnh nhân khác nữa, lãng phí thời gian của họ, để phòng mổ trống không thì còn có ích hơn. Lần này, một người khuyên, hai người khuyên, ba người khuyên. Cuối cùng, bác gái vẫn mang theo giọng không phục, hạ giọng xuống: "Hừ! Tôi chỉ có một yêu cầu mà Hiệp Hòa các người cũng không làm được? Tôi chỉ muốn đàn ông của tôi không bị cắt chân, giữ được toàn bộ chân, có được không?!” Lúc này, chủ nhiệm khoa ngoại xương mà Lam Khảng gọi tới cũng đến. Chủ nhiệm khoa ngoại xương vừa định tìm hiểu tình hình, thì đã nghe Trương Dịch nói chắc như đinh đóng cột: “Không được! Các người trì hoãn quá lâu, từ bệnh viện Lục trì hoãn đến bây giờ, có thể giữ được ba đến bốn ngón chân đã là may mắn lắm rồi. Muốn bảo toàn cả bàn chân khôi phục lại như ban đầu thì không có khả năng!” Lúc này, Trương Dịch đã phát hiện ra tĩnh mạch lưng đùi một nhánh nhỏ ở chân phải của Hồ Thuận không liền mạch, bắt đầu hoại tử. Hoại tử có nghĩa là đã xuất hiện chết mô. Lúc đầu bàn chân này đã bị ‘mất tay mất chân’, giờ lại xuất hiện hoại tử. Mất nhiều mạch máu như vậy thì lấy đâu mà bổ sung? Nếu như sớm phẫu thuật thì có lẽ đã không có nhiều vấn đề như vậy. Điều tệ hại là ở chỗ mất quá nhiều thời gian. Mạch máu cuối cùng bị thiếu thốn một lúc, không có huyết dịch bồi bổ thì cũng sẽ hoại tử giống như bị gãy chi. Bác gái nghe xong vừa tức vừa bực. Ngồi thụp xuống đất khóc lóc lăn lộn. Trong lòng cô ta chắc chắn là không muốn cho người đàn ông của mình bị cắt chân nhưng giống như bác sĩ nói, thời gian lại càng trễ nải thì số ngón chân có thể giữ được sẽ càng ít. Cho nên…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận