Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 487: Lá gan thận tổn thương? Hoài nghi là có người hạ độc! (hai chương cùng một chỗ)

Chương 487: Lá gan thận tổn thương? Hoài nghi là có người hạ độc! (hai chương gộp lại)
Trương Dịch ngẩng đầu nhìn người phụ nữ này. Tướng mạo ngược lại rất đoan trang, nhưng không hiểu sao giữa đôi lông mày luôn có cảm giác toát ra một vẻ oán khí? Là Trương Dịch ảo giác sao? Người nhà bệnh nhân cũng kịp phản ứng mình dường như hơi kích động quá, lập tức thay đổi sắc mặt. Chỉ thấy nàng vội vàng nắm lấy tay người bệnh lo lắng hỏi: “Ông nhà, ý tôi là bệnh của ông nghiêm trọng đến vậy sao? Nghiêm trọng đến mức phải nhập viện rồi à? ”. Cảm xúc chuyển biến thật nhanh, trước sau chỉ một hai giây. Người bệnh thì không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Trương Dịch luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều rồi? “Không sai, tình huống trước mắt của ông ấy thực sự cần nhập viện, các người nhìn chỉ số kali trong máu của ông ấy là 5.7, bình thường là 3.5 - 5.5, của ông ấy cao hơn một chút. Nếu là do đồ ăn làm tăng kali máu thì tôi có thể cho ông ấy truyền lợi tiểu hoặc khuyên ông ấy không nên ăn nhiều đồ chứa kali nữa. Nhưng của ông là do chức năng thận không hoàn toàn dẫn đến kali máu cao, rất nguy hiểm. Nếu tự mình truyền dịch ở phòng khám rồi về nhà, nhỡ đâu nửa đêm bệnh tình chuyển biến xấu, chức năng thận suy yếu thêm, kali trong máu không đào thải được, ion kali tích tụ trong cơ thể sẽ rất nghiêm trọng. Vì vậy tôi khuyên ông nên nhập viện điều trị, sắp xếp cho ông giường ở khoa thận nội."
"A? Cái này... Cái này đã phải nhập viện rồi á?" Vợ bệnh nhân lẩm bẩm một câu. Người bệnh dường như cũng có chút lo lắng, hỏi: "Bác sĩ Trương, tôi rất bận, nếu tôi nhập viện có nhất định phải ở lì trong bệnh viện mỗi ngày không?" “Trong tình huống bình thường, tôi khuyên ông nên ở viện, như vậy chúng tôi có thể theo dõi bệnh tình của ông bất cứ lúc nào. Nhưng nếu có việc thật thì cũng có thể ra ngoài, nhưng trước khi xuất viện phải đến ký giấy xin phép, giống như kiểu giấy cam kết ấy. Chúng tôi chịu trách nhiệm về an toàn của ông trong bệnh viện, nhưng nếu ông cứ muốn ra ngoài, một khi ở ngoài xảy ra chuyện gì thì bệnh viện chúng tôi không chịu trách nhiệm.” “A~ vậy... vậy được, tôi nhập viện vậy, nếu có việc bận quá thì tôi xin phép ra ngoài vậy.” Cuối cùng, bệnh nhân vẫn quyết định nhập viện. Dù sao Trương Dịch cũng nói, nếu bệnh tình trở nặng, kali máu cao sẽ chết người. Nghe đến thôi cũng đã thấy sợ rồi. Một bên, vợ ông ta cũng gật nhẹ đầu theo. Trương Dịch cố ý nhìn biểu lộ trên mặt vợ ông, lúc này, mặt nàng ta đã đầy vẻ lo lắng. Đó là một cảm xúc rất bình thường giữa vợ chồng, người vợ lo lắng khi chồng bị bệnh. Chẳng lẽ, cái vẻ bực dọc thoáng qua kia, thật sự là do Trương Dịch nhìn lầm rồi? “Được, vậy tôi sẽ sắp xếp cho các anh chị nhập viện khoa thận nội.” Nói xong, Trương Dịch liền bắt đầu in giấy nhập viện. Giấy nhập viện chẩn đoán là: 1, Suy thận không hoàn toàn 2, Viêm thận mãn tính? Trước mắt Trương Dịch suy đoán nguyên nhân bệnh của bệnh nhân này là do viêm thận mãn tính dẫn đến suy thận. Nhưng kết hợp với việc tế bào hạt trung tính tăng cao, cũng có thể nghi ngờ là viêm thận do trúng độc. Tóm lại, vào khoa thận nội, bác sĩ ở đó sẽ kiểm tra kỹ hơn. Rất nhanh, người bệnh đã cầm giấy đi làm thủ tục nhập viện khoa thận nội.
Vốn cho rằng người này sẽ an ổn điều trị rồi xuất viện, không ngờ ba ngày sau, khoa thận nội lại đột nhiên gọi điện tới. "Bác sĩ Trương, ca bệnh Khương Nhất Mẫn nhập viện hôm đó là do anh khám ban đầu phải không?” Trương Dịch nhận điện thoại, mặt đầy vẻ ngơ ngác: "Đúng vậy, sao thế? Có chuyện gì sao?" "Không có gì, bệnh tình của ông ấy đột nhiên chuyển biến xấu, gọi điện thoại chỉ là muốn hỏi anh xem hôm đó ngoài các triệu chứng bệnh anh ghi thì có bỏ sót triệu chứng nào khác không?” Trương Dịch nghĩ mãi, thực sự không nhớ ra còn có gì sót. Những gì hắn ghi về triệu chứng bệnh chắc chắn không có vấn đề gì. Dứt khoát, Trương Dịch cúp điện thoại rồi đi thẳng tới khoa thận nội. Trong phòng bệnh giám hộ khoa thận nội, Trương Dịch vừa vào đã thấy Khương Nhất Mẫn nằm trên giường bệnh. Trên người cắm đầy ống và máy theo dõi, trên tay cũng cắm hai ống truyền dịch. Trương Dịch nhìn mà ngây người! Tình hình gì đây? Mới mấy ngày không gặp, người này đã thành ra như vậy rồi? Trương Dịch nhíu mày đi đến gần giường bệnh nhìn. Ôi chao, suy thận không hoàn toàn trong vòng ba ngày đã biến thành tổn thương thận cấp tính? Cũng may khoa thận nội cấp cứu kịp thời, chắc người vẫn cứu được. Đúng lúc này, Phó chủ nhiệm khoa thận nội Lý Tịch về nghe tin cũng chạy tới. Sau lưng chủ nhiệm Lý còn có người nhà đi theo, là vợ và một người con trai trẻ tuổi của Khương Nhất Mẫn. “Trương Dịch, tôi muốn hỏi anh, hôm nhập viện gan của bệnh nhân này có gì bất thường không?" “Chức năng gan? Hôm nhập viện gan không có vấn đề gì mà, tôi đã xem hết rồi." “Thật lạ, truyền dịch ba ngày đáng ra tình hình của ông ấy phải tốt lên chứ, ai ngờ hôm qua ông ấy xin phép nghỉ ra ngoài ba tiếng, đến sáng nay đã trở nặng. Sáng nay chúng tôi cho làm kiểm tra gấp thì phát hiện chỉ số gan cũng có vấn đề." Vừa nói, chủ nhiệm Lý vừa đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Trương Dịch xem.
Men gan GOT: 78U/L (9-50U/L) Men gan GPT: 58U/L (15-45U/L) Bilirubin toàn phần: 25umol/L (2-22umol/L) “Men gan tăng cao thế này rồi? Có thể cân nhắc đến tổn thương gan cấp tính và viêm gan do trúng độc.” Sau khi xem xong, Trương Dịch lập tức đưa ra khả năng chẩn đoán. Chức năng gan có thể đo năm, sáu hoặc mười ba hạng. Nhưng quan trọng là các chỉ số men gan, bilirubin toàn phần. Chỉ cần men gan tăng cao tức là tế bào gan đã bị tổn thương. Trị số bilirubin có thể phản ánh gan bài tiết và thải độc có bình thường không. Trên đây, mấy chỉ số này của Khương Nhất Mẫn đều có vấn đề. Đây không phải tổn thương gan cấp tính thì chính là viêm gan do trúng độc rồi. Kết hợp với việc tim phổi bệnh nhân vốn không có vấn đề gì, thậm chí có thể nói ngay từ đầu cơ thể người này không hề có vấn đề gì khác. Chỉ có mỗi suy giảm chức năng thận. Bây giờ, gan và thận cùng lúc gặp vấn đề. Phản ứng đầu tiên của Trương Dịch chính là thay đổi xảy ra vấn đề. Rất đơn giản, gan và thận đều là cơ quan bài tiết của cơ thể, một cái thải độc, một cái bài tiết nước tiểu. Bây giờ hai cơ quan thải độc này cùng gặp vấn đề thì nhất định là do trong người ông ta có thứ gì đó khiến chúng phải hoạt động quá tải. Cho nên, ông ta mới đầu tiên là suy giảm chức năng thận, bây giờ gan cũng bị tổn thương theo.
Trương Dịch ngẩng đầu nhìn bệnh nhân và người nhà của ông ta, cuối cùng lại nhìn vợ ông. Tuy nhiên, Trương Dịch chỉ nhìn một chút, trong lòng có nghi vấn, nhưng hắn không nói thẳng ra. Mà quay sang hỏi Lý Tịch về: “Chủ nhiệm Lý, bệnh nhân này là bị tổn thương chức năng gan thận cấp tính, ngay từ đầu nhập viện không hề có tình trạng này. Khi đến phòng khám, ông ta vẫn khỏe, vẫn cười được, chức năng gan cũng không bất thường, các bộ phận khác cũng không có vấn đề. Tôi nhìn vào kết quả xét nghiệm, các anh cũng đã cho siêu âm tim, tim cũng không sao. Vậy thì phải xem tối qua ông ta xin phép ra ngoài mấy tiếng, đã ăn uống những gì mà ra nông nỗi này?" Sau khi Trương Dịch nói, chủ nhiệm Lý cũng nhìn về phía người nhà bệnh nhân. Bệnh nhân đang trong trạng thái nửa hôn mê, hỏi ông ta cũng không có kết quả. Chỉ có thể hỏi người nhà. Con trai bệnh nhân trông còn rất trẻ, cảm giác chưa đến đôi mươi. Nghe Trương Dịch nói vậy, mặt anh ta đầy lo lắng hỏi: "Nhưng... nhưng mà hôm qua cha tôi không ăn không uống gì mà? Tôi nhớ hôm qua ông chỉ đi một bữa tiệc không thể từ chối được." "Bữa tiệc? Cha anh uống rượu sao?" "Cha tôi bình thường không uống rượu, không phải nghiện rượu, chỉ thích hút thuốc, nếu không phải đi xã giao thì cũng cố gắng uống ít thôi." Thế thì lạ. Rượu gây tổn hại cho gan là thật, nhưng bệnh nhân này không phải do cồn gây tổn thương gan thận cấp tính. Vậy thì là do nguyên nhân gì? Lúc này, vợ Khương Nhất Mẫn đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói: “À bác sĩ! Ông nhà tôi bình thường hay ăn dưa muối với rau muối! Cái này... cái này có phải ảnh hưởng gì không ạ?” “Dưa muối? Ừm… Đồ ăn quá mặn thì có ảnh hưởng đến gan thật, nhưng mà..."
“Hả? Cha thích ăn dưa muối sao?” Trương Dịch đang nói thì con trai ông kéo tay mẹ, nhỏ giọng hỏi. Động tác này khiến Trương Dịch nhíu mày. Người nhà này có chút kỳ quái, vợ nói chồng thích ăn dưa muối, mà con trai lại không biết cha mình thích ăn dưa muối? Vậy Khương Nhất Mẫn rốt cuộc có thích ăn dưa muối không? Xem ra, chuyện này chỉ có thể đợi Khương Nhất Mẫn tỉnh lại mới hỏi lại ông ta được. "Vậy đi, tình trạng của Khương Nhất Mẫn hiện giờ xem như ổn định nhưng nguyên nhân bệnh vẫn là một bí ẩn, không phải do cồn gây ra, cũng không phải do đồ ăn gì khác. Nên chúng tôi bác sĩ phải họp bàn lại đã. Chủ nhiệm Lý, chúng ta vào phòng làm việc bàn một chút đi." Vừa nói, Trương Dịch vừa kéo Lý Tịch về ra khỏi phòng giám hộ. Lúc đi ra, vợ bệnh nhân vẫn đầy lo lắng thúc giục bọn họ: "Bác sĩ Trương, y thuật của anh cao minh như vậy, nhất định phải giúp chúng tôi điều tra ra nguyên nhân bệnh nhé! Chứ tình hình này của chồng tôi sau này phải làm sao?" "Được, không có vấn đề gì, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức." Nói xong câu này, Trương Dịch liền xoay người vào phòng bác sĩ khoa thận nội. Sau lưng, chủ nhiệm Lý cũng nhíu mày, có vẻ suy tư. “Bệnh nhân này đúng là bị viêm gan do trúng độc, mà với kết quả gan mới có hôm nay, cũng có thể suy đoán ra là chức năng thận của ông ấy cũng bị ảnh hưởng do trúng độc.” Lý Tịch về suy tư nói. Trương Dịch gật đầu nhẹ: "Chủ nhiệm Lý, anh nghĩ giống tôi rồi." Trương Dịch kéo Lý Tịch về vào trong phòng làm việc, đóng cửa lại. Lý Tịch về thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc và cảnh giác thì vội hỏi: "Sao vậy bác sĩ Trương? Ca bệnh này phải đóng cửa riêng lại mới bàn bạc được à?” Đóng cửa lại rồi, Trương Dịch mới hỏi một câu không liên quan đến bệnh tình. “Chủ nhiệm Lý, ông thấy bà vợ của bệnh nhân đó như thế nào?” “Hả?!” Lý Tịch về trợn mắt nhìn Trương Dịch đầy vẻ khó tin! Ôi trời đất! Trương Dịch còn trẻ vậy mà lại hứng thú với một bà bác ngoài bốn mươi tuổi à? “Anh đừng hiểu lầm, ý tôi là mấy ngày nay anh có thấy bà ta có gì không đúng không?” “À nha… Tôi còn tưởng anh… Khụ khụ! Anh nói là người nhà của ông ấy hả?" "Đúng." Lý Tịch về suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: "Không có mà, vợ ông ấy tốt lắm, chúng tôi đi kiểm tra thường xuyên thấy bà ta chăm sóc chồng ăn uống, còn rất tốt với chúng tôi nữa, hôm qua buổi sáng còn đưa trái cây cho nhân viên y tế." Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Dịch, Lý Tịch về đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức phản ứng hỏi: “Chờ chút, ý anh là… bệnh tình của Khương Nhất Mẫn là do vợ ông ấy gây ra à? Anh nghi ngờ vợ ông ấy hạ độc ông ta?” Trương Dịch không gật đầu cũng không lắc đầu, vì hiện tại hắn không có bằng chứng. Nếu chỉ dựa vào một câu nói ở phòng khám ba ngày trước với ánh mắt thoáng qua kia mà kết luận là vợ ông ta muốn hại ông thì có vẻ hơi võ đoán. Cuối cùng, Trương Dịch vẫn thở dài nói: “Tôi cũng không chắc nữa, nhưng nguyên nhân gây bệnh của bệnh nhân này tôi cảm thấy có thể chẩn đoán chính xác là do trúng độc gây tổn thương gan thận, mặc dù vẫn chưa phát triển đến suy thận, nhưng bác sĩ trưởng và y tá nhất định phải theo dõi sát sao. Với cả, tôi đề nghị mỗi ngày bệnh nhân ăn gì y tá cũng phải đi xem. Xem có gì khác lạ không, có khi một số món ăn tương khắc cũng gây trúng độc. Tất nhiên, nếu người một nhà đều ăn thức ăn đó, mà con trai và vợ không sao, riêng ông ta bị sao thì tôi thật sự nghi ngờ có vấn đề. Dù sao... Tôi trước kia đã xem một ca bệnh, là một cậu bạn trai làm ngành hóa tự chế thuốc độc rồi lén bỏ cho bạn gái ăn, mỗi ngày một ít, cuối cùng người bạn gái đó bị suy thận mà không ai biết. Nên... tôi cảm thấy nên lưu ý thêm thì không sai đâu.”
Lý Tịch về càng nghe càng thấy có lý. "Bác sĩ Trương, anh nói đúng! Nếu thật là như lời anh thì rất có thể là người nhà bệnh nhân đã hạ độc! Vậy đi, sau khi bệnh nhân tỉnh lại, chúng ta sẽ hỏi lại, nếu phát hiện chỗ nào không đúng, tôi sẽ báo cảnh sát ngay.” "Ừm, được, lúc đó làm phiền anh gọi lại cho tôi. Với cả, trước mắt chúng ta chỉ mới nghi ngờ, tôi đề nghị không nên nói ra trước, tránh đánh rắn động cỏ. Nhỡ cuối cùng phát hiện người bệnh thật sự là ăn phải dưa muối hoặc đồ ăn tương khắc gì đó mà thành ra như vậy, chẳng phải là hiểu lầm người nhà sao? Nhưng nhỡ cuối cùng thật sự là người nhà lén lút đầu độc, mà bây giờ mình lại đi hỏi thì người ta sẽ cảnh giác ngay, đến lúc đó chạy mất thì làm sao." Cứ kín tiếng một chút sẽ tốt hơn, nếu cuối cùng kết quả như cái trước, thì sẽ không bị nghi ngờ và cũng không làm phiền đến người nhà. Nếu là kết quả sau, cũng tiện báo cảnh sát bắt người. Hành vi hạ độc lén lút thế này có thể nói là cố ý giết người, pháp luật sẽ không bao giờ bỏ qua.” “Được, không có vấn đề, lát nữa bệnh nhân tỉnh tôi sẽ gọi cho anh, ừm… Tôi sẽ cho y lệnh kiểm tra để bác sĩ y tá đi theo và tiện hỏi tình hình cụ thể.” Cứ như vậy, Trương Dịch và chủ nhiệm Lý đã bàn xong đối sách. Bệnh nhân này trước mắt không tìm ra nguyên nhân bệnh, nhưng lại chẩn đoán chính xác là tổn thương gan thận do trúng độc. Vậy thì độc này là độc gì? Độc từ đâu mà có? Những vấn đề này đều là mấu chốt để điều trị cho bệnh nhân. Nên phải tìm ra cái “độc” này thì bệnh nhân mới có thể khỏi hẳn và xuất viện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận