Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 258: Cao Hãn: Từng ngày , toàn làm cùng phân có quan hệ sống

Chương 258: Cao Hãn: Mỗi ngày, toàn làm chuyện liên quan tới phân s·ố·n·g.
Trương Dịch liếc hắn một cái: "Đồ ngốc! Đến nước này rồi còn cần cảm nhận sao? Hai người bọn họ chính là như vậy!"
Cao Hãn nhún vai: "Ờ... Ta chỉ đang nghĩ, ngoài tình nhân ra thì ai làm được chuyện này chứ."
Trương Dịch nhìn giường c·ấ·p c·ứu phía sau, thở dài nói: "Ta thật không hiểu nổi, hai người này ở với nhau thì có ai nói gì đâu, cứ phải chơi mấy trò không đâu vào đâu này làm gì? Đưa mình vào viện không nói, còn suýt chút nữa mất m·ạng!"
Trong mắt Trương Dịch, Hoàng Phiến kia đã c·hết rồi.
Chỗ chui p·h·á tràng đạo ngoài chảy m·á·u ra thì còn không ít phân và nước tiểu tích tụ.
Gây ra một loạt các chứng viêm đã là chuyện không nguy cấp nhất rồi.
Chỉ sợ phân và nước tiểu tích tụ xung quanh sẽ có một phần nhỏ đi vào mạch m·á·u tràng đạo, từ đó gây ra tắc mạch m·á·u.
Đến lúc đó ngay cả Trương Dịch cũng chưa chắc đảm bảo có thể cứu sống được!
Cũng giống như tắc mạch ối vậy, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh.
Có thể bác sĩ còn chưa kịp phản ứng thì người đã không còn.
Cho nên đây cũng là điều mà Trương Dịch cảm thấy tức giận.
Lũ trẻ đúng là trẻ a, quá coi thường m·ạ·n·g sống.
Ước chừng tám phút sau.
Người nhà cuối cùng cũng đến.
Trương Dịch liền vội vàng đưa người nhà vào phòng c·ấ·p c·ứu.
Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của con trai mình, ban đầu hai người còn đau lòng.
Nhưng nghe xong ngọn ngành sự việc, cha của cậu ta ngay lập tức giáng một cái tát vào mặt cậu ta!
Mọi người căn bản không kịp phản ứng!
"Bốp!"
"Đồ mất mặt! Mày lại đi cùng cái... mày... Mày là cố tình muốn chọc tức c·hết tao đấy à cái đồ hỗn trướng! Mặt mũi của tao đều bị mày làm mất hết rồi! Không cứu nổi! Tùy mày c·hết đi!"
Người nhà mắng lớn một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng c·ấ·p c·ứu.
Trương Dịch bọn họ cũng không kịp ngăn cản, chỉ nghe thấy tiếng bạt tai vang lên.
Sau đó trên mặt cậu ta xuất hiện một dấu tay năm ngón đỏ ửng.
Cũng may là sau khi bị đ·á·n·h thì cậu ta không bị ngất, chỉ vừa khóc vừa nhắm mắt lại, dường như không dám nhìn cha mẹ mình.
Nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của cha cậu ta.
Sau lưng, mẹ cậu ta ngược lại không cùng rời đi mà đứng tại chỗ.
Chỉ thấy hai mắt nàng đỏ hoe, trong mắt toàn là trách móc và không hiểu con trai mình.
Có lẽ còn có một phần lớn là không nghĩ ra.
Tại sao chứ?
Tại sao đứa con mình khổ cực nuôi lớn lại có thể làm ra cái chuyện như vậy?
Lúc này, nàng thậm chí cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu rõ con mình cả...
Nhưng mà, nhìn đứa con ruột của mình yếu ớt như vậy, chung quy vẫn là mềm lòng.
Chỉ thấy nàng thở dài bất lực một tiếng rồi quay đầu nói với Trương Dịch:
"Bác sĩ, đừng nghe bố nó nói, chúng tôi muốn chữa, hết bao nhiêu tiền cũng sẽ chữa, xin các anh nhất định phải mau chóng cứu con tôi..."
Nghe được lời này của người nhà, Trương Dịch cũng yên tâm.
Chỉ sợ còn chưa phẫu thuật mà người nhà đã lựa chọn từ bỏ.
"Được, xin cô ký vào đây, ca phẫu thuật này rất rủi ro nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức."
"Hả? Rủi ro lớn sao... Vậy... Tình hình trong bụng con tôi rốt cuộc là thế nào?" Người nhà vừa hỏi vừa run run tay ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Trương Dịch giải thích: "B·ị thủng ruột, rất nguy hiểm, hiện tại thì huyết áp không tiếp tục giảm, chứng tỏ là đã không còn chảy m·á·u. Nhưng tình hình cụ thể thế nào thì vẫn phải chờ khi lên bàn mổ, mở bụng ra thì mới biết được."
Người nhà liên tục gật đầu: "Được, xin nhờ các anh giúp đỡ bác sĩ!"
"Yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức!"
Sau khi mọi sự chuẩn bị xong xuôi, cậu ta được đưa vào phòng phẫu thuật.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Trương Dịch dường như nghe thấy bên ngoài phòng c·ấ·p c·ứu có tiếng ồn ào rất lớn.
Nhưng mà trong tay hắn còn có ca phẫu thuật nên cũng không qua đó xem tình hình thế nào.
Trong phòng phẫu thuật.
Cạo lông, sát trùng bằng iodophor.
Rạch một đường ở bụng dưới, vì phân và nước tiểu có khả năng l·ây n·hi·ễm toàn bộ màng bụng gây ra viêm màng bụng, cho nên nhất định phải mở ổ bụng ra dọn dẹp sạch sẽ từng chỗ.
Ai!
Trương Dịch cũng không khỏi cảm khái một câu.
Vì sao gần đây mình toàn gặp phải những bệnh nhân liên quan đến phân vậy.
Một người thì táo bón, Kết Quả đi hơn nửa bồn.
Một người thì bị thủng ruột, khiến toàn bộ trong bụng đều là phân!
Ai!
Đúng là nghiệp chướng a!
Trước tiên lấy "Hoàng Phiến" kẻ cầm đầu ra.
Cái "Hoàng Phiến" này đã hoàn toàn c·hết rồi, xung quanh còn không ít v·ế·t m·áu.
Nhìn mà buồn n·ô·n quá.
Trương Dịch dùng kẹp gắp cái đồ chơi này đặt vào túi nhựa kín trong suốt.
Chờ lát nữa sẽ mang ra cho người nhà.
Khi phẫu thuật, những thứ như sỏi thận hoặc là các khối u bệnh biến bị cắt bỏ đều phải đưa cho người nhà.
Người nhà muốn hay không là tùy, muốn thì họ sẽ cầm về, không thì để bệnh viện tiêu hủy.
Sau khi lấy dị vật ra, Trương Dịch nói với Cao Hãn: "Ngẩn người ra đấy làm gì, mau hút đi."
Độ khó của phẫu thuật thủng ruột không cao, cho nên Trương Dịch để Cao Hãn và Thẩm Linh Nguyệt phụ giúp mình.
Lúc này Cao Hãn cầm máy hút liên tục gật đầu.
Trước tiên hút hết phân và nước tiểu lỏng, sau đó lại rửa, lại hút cho sạch.
Cao Hãn cau mày trong suốt quá trình, thầm nghĩ: "Một ngày của ta toàn sống cùng với phân!"
Sau khi rửa nhiều lần, Trương Dịch lại cẩn thận kiểm tra toàn bộ ổ bụng một lượt nữa.
Xem có sót chỗ nào bẩn chưa rửa sạch hay không.
Sau đó mới bắt đầu khâu lại chỗ ruột bị thủng.
Cũng may thành ruột xung quanh không bị phù nề, nếu không khâu lại sẽ không dễ dàng như vậy.
Gặp những người bệnh thành ruột xung quanh bị phù nề nghiêm trọng, phải làm kiểu cắt nối ruột hồi gần, tạo miệng ra ngoài.
Nếu gặp người bệnh thành ruột mỏng, thì phải khâu lại lớp cơ, để phòng bị thủng lại.
Tổn thương tràng đạo không nhiều, Trương Dịch nhanh chóng khâu xong.
Sau khi khâu lại xong, lại rửa sạch và kiểm tra lại toàn bộ ổ bụng, xem có sót d·ụ·n·g c·ụ không.
Sau đó mới đến bước cuối cùng là đóng bụng, đồng thời đặt ống dẫn lưu.
Nhìn Trương Dịch thao tác, Thẩm Linh Nguyệt ở bên cạnh không nhịn được nói: "Trương lão sư..."
Trương Dịch nhìn cô: "Ừ?"
"Em có thể thao tác thử một chút được không? Em muốn thử khâu lại."
Trương Dịch không từ chối, đóng bụng cũng không phải thao tác gì quan trọng.
"Được, cô làm đi, tôi xem cô làm, coi như là bài kiểm tra thao tác trước khi cô chuyển khoa. Tôi nói trước đấy nhé, nếu tôi thấy thao tác của cô không đạt tiêu chuẩn thì môn c·ấ·p c·ứu này tôi sẽ không cho cô điểm cao đâu."
Thẩm Linh Nguyệt lập tức khẩn trương lên!
Đại ca! Tôi chỉ muốn khâu thử thôi mà, có phải muốn thi cử gì đâu đại ca...
Huhu...
Trương lão sư thật quá nghiêm khắc...
Đóng bụng cũng xem như thi kiểm tra...
Một bên, Cao Hãn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may vừa rồi mình chậm một bước mở miệng, nếu không bây giờ người bị kiểm tra chính là mình rồi!
Hai mươi phút sau.
Đóng bụng thành c·ô·ng.
Vẻ mặt Trương Dịch không thất vọng cũng không cao hứng.
"Tàm tạm thôi, nhớ kỹ lúc nào rảnh thì phải luyện tập nhiều hơn, có thể mua đại tràng lợn, chân giò lợn, thậm chí là chân gà về thử, nếu muốn thử thách mình thì có thể mua mấy quả trứng ngỗng to một chút, thử khâu lại lớp màng bên trong."
"Cái gì??!"
"Trứng ngỗng... lớp màng?!"
Hai thực tập sinh nhao nhao lộ ra biểu cảm 'Đây chẳng phải làm khó hổ béo sao!'
Bạn cần đăng nhập để bình luận