Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 74: 93 tuổi cao tuổi xuất ngũ lão binh, khó giải quyết giải phẫu

Chương 74: Lão binh 93 tuổi xuất ngũ, ca phẫu thuật khó giải quyết
"Khụ khụ, ta muốn cà phê, thêm đá." Trương Dịch cười nói.
Lục Cao hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Trương Dịch: "Ngươi chờ một lát!!"
Chờ Lục Cao đi rồi, Lữ Tĩnh thấy hai người có chút vấn đề liền hỏi: "Sao thế? Hai người quen biết nhau?"
"Đúng vậy, bạn học đại học của ta, hắn là Quy Bồi Sinh ở đây."
Lữ Tĩnh nhẹ gật đầu, thì ra là vậy.
Lục Cao bên này, đi đến phòng pha trà.
Vừa pha trà vừa làm mấy cái chén trà rơi xuống loảng xoảng.
Lưu Tử Phi đi tới hỏi hắn: "Cậu làm sao vậy? Sao lại tức giận thế?"
"Còn không phải cái tên Trương Dịch kia, hắn thế mà thật đến! Cũng không biết hắn có phải cố ý đến đúng chỗ tôi phụ trách không! Mẹ nó, tôi còn phải pha cà phê đá cho hắn!"
Lưu Tử Phi nhếch môi, nhìn bộ dạng tức tối của Lục Cao, cô muốn cười nhưng lại không dám.
Chỉ nói: "Nếu cậu không muốn... vậy tôi đổi khu vực cho cậu."
Tay pha trà của Lục Cao dừng lại, anh nheo mắt nhìn cô: "Sao? Tôi thấy cô là muốn đi pha cà phê cho Trương Dịch đấy!"
Lưu Tử Phi vội vàng lắc đầu: "Không có không có! Tôi chỉ thấy cậu có vẻ rất tức giận nên mới muốn giúp cậu thôi."
Lục Cao nhìn cô một cái: "Không cần, tự tôi làm!"
Thật ra hôm nay Lục Cao thật sự không muốn đến phòng họp này hỗ trợ.
Chính là vì không muốn gặp Trương Dịch!
Vì thế tối hôm qua sau khi kết thúc tụ tập còn gọi điện thoại cho đại bá của hắn.
Muốn nhờ nói là hắn không muốn đi rót trà bưng nước cho hội thảo.
Kết quả đại bá lại mắng cho một trận.
Nói là chính hắn muốn chọn con đường học y này, vậy phải bắt đầu từ tầng dưới chót nhất từ từ tích lũy kinh nghiệm.
Bây giờ vừa mới bắt đầu liền không chịu được khổ, về sau càng khó mà có thành tựu hơn.
Bị đại bá nói không thể nào phản bác.
Lục Cao đành phải kiên trì đến.
Vừa nghĩ tới Trương Dịch ngồi kia nghe hội thảo, còn mình lại ở đây pha trà.
Lục Cao trong lòng rất không cân bằng!
Hắn cũng nghĩ không ra.
Trương Dịch sao lại đến được loại hội thảo cấp bậc này?
Những chủ nhiệm khác dẫn đến đều là chủ trị hoặc là người thừa kế phòng ban.
Sao cái chủ nhiệm kia lại cứ muốn dẫn hắn đến vậy?
Một Quy Bồi Sinh nhỏ bé mà thôi!
Lục Cao thật sự càng nghĩ càng không hiểu.
Rất nhanh, Lục Cao mang cà phê đá và trà ra ngoài.
Vừa mới đến gần đã thấy Phó chủ nhiệm khoa Ngoại Tổng quát của bệnh viện Điền Mính đang ngồi bên cạnh Trương Dịch cười nói.
Xem ra còn rất quen à?!
Lục Cao mở to mắt, nghi hoặc đi đến chỗ mấy người.
"Chủ nhiệm, trà Đại Hồng Bào của các vị cùng cà phê đá đây ạ."
Lục Cao đặt nước trà lên bàn.
"Cảm ơn, Lục đồng học." Trương Dịch nhìn Lục Cao một cái, cười nói.
Điền Mính sững sờ hỏi: "Sao? Bác sĩ Trương quen bác sĩ bệnh viện chúng ta à?"
Trương Dịch gật đầu: "Đúng vậy, đây là Lục Cao, là bạn học thời đại học của tôi."
Điền Mính kinh ngạc nhìn Lục Cao.
Cùng một trường ra mà chênh lệch vẫn còn lớn.
Lục Cao: "..."
Đúng lúc này, trong phòng họp người hầu như đã đến đông đủ.
Ngoài cửa, một lão giả mặc áo sơ mi trắng, được mấy vị lãnh đạo bệnh viện vây quanh đi vào.
Điền Mính nhỏ giọng giới thiệu: "Bác sĩ Trương, vị này là phó hội trưởng hiệp hội tim mạch ngoài lồng ngực, hôm nay là người giảng chính, một vị lão sư có uy tín đức độ rất cao, nghe một chút sẽ rất có ích đấy."
Trương Dịch quay đầu nhìn lại.
Vị phó hội trưởng này dáng người khoảng 1m75, một gương mặt chữ quốc ngay ngắn cùng mái tóc bạc trắng.
Xem ra ít nhất cũng hơn sáu mươi tuổi.
Nhưng dáng đi mạnh mẽ cùng đôi mắt sáng ngời có thần lại cho người ta một cảm giác càng già càng khỏe.
Đứng lên bục giảng, cái khí chất tiên phong đạo cốt kia cũng toát ra.
"Các vị đồng nghiệp, các vị lão sư kính mến, chào mọi người, tôi tên là Kim Chính Luân."
Giọng nói đầy nội lực thông qua micro truyền đến mọi ngóc ngách phòng họp.
"Hôm nay đến đây chủ yếu là muốn cùng mọi người trao đổi một chút về phương án điều trị mới nhất cho chứng xơ cứng động mạch vành, làm sao để phân chia và tối ưu hóa kỹ thuật điều trị can thiệp và phẫu thuật…"
Giáo sư Kim một chút cũng không dài dòng.
Sau khi lên bục giảng khách khí vài câu liền đi thẳng vào vấn đề.
Dưới giảng đài, Điền Mính lại không ngừng giới thiệu cho Trương Dịch.
"Cậu có biết giáo sư Kim Chính Luân này làm việc ở đâu không?"
Trương Dịch lắc đầu: "Không biết."
"Ở Hiệp Hòa, chủ nhiệm khoa Tim mạch ngoài lồng ngực của Hiệp Hòa chính là ông ấy, còn là chủ nhiệm khoa ngoại kiêm Phó viện trưởng của Hiệp Hòa."
Nghe là Hiệp Hòa, trong lòng Trương Dịch lại càng thêm kính trọng lão giả này.
Hiệp Hòa là nơi nào.
Đó thật sự là bệnh viện xếp thứ nhất cả nước.
Toàn bộ Hoa Quốc có hai bệnh viện hàng đầu là Bắc Hiệp Hòa, Tây Hoa Tây.
Hai bệnh viện này lâu năm tranh vị trí thứ nhất.
Đương nhiên đều là bệnh viện vô cùng tốt, đều có nguồn tài nguyên và kỹ thuật y tế tốt nhất cả nước.
Ngoài hai bệnh viện này, những bệnh viện khác ở Đế Đô như Thiên Đàn, Địa Đàn, Hữu Nghị, và Thụy Kim ở Ma Đô, những bệnh viện thuộc đại học Quảng Đô cũng rất lợi hại.
Về cơ bản đều có thể lọt vào top 10 toàn quốc.
Bệnh viện Bình An mặc dù cũng rất tốt, nhưng hàng năm trên bảng xếp hạng sẽ hơi thấp hơn mấy bệnh viện này một chút.
Nhưng dù sao vẫn rất lợi hại.
"Hôm nay đến đây có rất nhiều chủ nhiệm không phải bác sĩ tim mạch, chủ yếu là vì đến nghe ông ấy giảng bài. Đúng rồi, mời giáo sư Kim đến bệnh viện lần này thật ra còn một nguyên nhân khác."
"Nguyên nhân gì?"
"Bệnh viện chúng ta có một cụ ông 93 tuổi, bị xơ cứng động mạch vành. Tắc nghẽn mạch máu nghiêm trọng, đồng thời thành mạch máu bị dày lên, còn xuất hiện phình vách tâm thất, nhất định phải phẫu thuật bắc cầu. Thế nhưng tuổi quá cao, mạch máu quanh tim gần như mất tính đàn hồi, còn phải mở ngực. Tuổi bệnh nhân khiến bác sĩ căn bản không dám tùy tiện phẫu thuật. Nghe nói ông cụ là lính đánh trận, mấy người con trai cũng là sĩ quan trong quân đội. Năm nay kỷ niệm 77 năm chiến thắng, trong lễ duyệt binh vốn chọn ông cụ đi diễu hành. Nhưng thời gian trước kiểm tra ra bệnh này, ông cụ đang nằm viện điều trị, tình hình không tốt lắm. Nếu vấn đề phình vách tim không được giải quyết nhanh chóng, rất dễ gây loạn nhịp tim thậm chí suy tim. Lãnh đạo thành phố nói, cụ là một trong số ít những lão binh thuộc trung đoàn sáu, mong bệnh viện có thể chữa khỏi cho cụ, để cụ có thể tham gia duyệt binh."
"Cậu không biết đấy chứ, nghe bác sĩ tim mạch nói, ngày ông cụ mới nhập viện đã phải tham gia điều trị tan cục máu đông khẩn cấp. Đến lúc chọc kim cho cụ, hỡi ơi là khổ. Tay, cẳng tay, đùi chỗ nào cũng không được. Trước sau đâm bảy tám mũi, mạch máu đều vỡ hết, giòn không chịu nổi. Các bác sĩ và y tá đều phát hoảng. Bệnh ở động mạch vành ban đầu nếu không cẩn thận còn dễ bị nhồi máu. Sau đó phải nhờ chủ nhiệm Vương của bệnh viện tự ra tay, tìm mãi mới chọn được tĩnh mạch trung tâm, một mũi mới vào, cứ vậy một đường truyền hai công dụng tan máu đông và truyền dịch."
"Cho nên hôm nay mời giáo sư Kim đến mục đích chính là muốn mời ông ấy xem ca bệnh này, xem liệu ông ấy có thể phẫu thuật thành công hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận