Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 83: Trăm vạn phú ông chính là ta, ta chính là trăm vạn phú ông

Chương 83: Trăm vạn phú ông chính là ta, ta chính là trăm vạn phú ông
Giữa trưa đang ăn cơm tại nhà ăn, Trương Dịch suýt chút nữa làm rơi cả đũa!
Olli cho nha!
Đợi hai ngày cuối cùng cũng đến rồi!
Lại còn được thưởng thêm một trăm vạn nữa! !
Ha ha!
Vậy bây giờ tài khoản của Trương Dịch đã xấp xỉ bốn trăm vạn rồi ~
Ai nha nha!
Trăm vạn phú ông chính là ta, ta chính là trăm vạn phú ông ~!
Thoải mái ~!
"Trương Dịch? Sao ngươi cứ ngây ngốc cười vậy? Yêu đương rồi à?"
Trần Phương thấy Trương Dịch đang ăn thì ngẩn người ra, liền dùng cùi chỏ huých nhẹ vào người hắn.
Trương Dịch lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười: "Yêu đương á? Ha ha, yêu đương thì không làm ta cười lớn tiếng như vậy đâu."
Nghe đến hai chữ yêu đương.
Mấy cô đồng nghiệp đang cùng nhau ăn cơm đều dựng tai lên.
Cô y tá Tô Lẳng lặng đưa sô cô la, cả gan hỏi: "Bác sĩ Trương ~ anh đến bệnh viện cũng được một thời gian rồi sao chưa thấy anh quen ai vậy?"
"Đúng đó nha, nếu anh muốn quen ai, em rất vui lòng đó nha!"
Một cô y tá khác bên cạnh cũng ồn ào nói theo.
Trương Dịch vội vàng cúi đầu ăn cơm: "Ta không hứng thú với phụ nữ."
Mọi người: ...
Cái gì? !
Chẳng lẽ... ? ?
Bên cạnh, mấy bác sĩ nam lập tức dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Trương Dịch.
Thậm chí cả người và tay trên bàn ăn đều lặng lẽ dịch ra ngoài một chút.
Không thể nào không thể nào...
Chẳng lẽ Trương Dịch thích...
Mấy người đừng có suy nghĩ nhiều nha!
Bọn ta là trai thẳng 100% nha!
Trương Dịch liếc mấy bác sĩ nam một cái, nói: "Các ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta cũng không hứng thú với đàn ông!"
Giai đoạn hiện tại, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với tiền thôi.
Tình cảm yêu đương gì đó cũng không bằng nhìn tiền trong túi của mình, như vậy mới yên tâm.
"Phù ~"
Nghe Trương Dịch nói vậy, đám đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Ăn cơm trưa xong, Trương Dịch và Trần Phương đi làm ở phòng khám cấp cứu.
Vừa mới ngồi xuống, Trương Dịch liền nhận được tin nhắn WeChat của Triệu Vũ Đình: "Bác sĩ Trương, còn hai mươi ngày nữa em phải t·h·i đại học rồi... Em có chút hồi hộp..."
Trương Dịch trả lời: "Cứ thả lỏng đi, thành tích của em tốt như vậy chắc chắn sẽ thi được vào trường tốt thôi."
"Nhưng mà em vẫn cứ lo lắng, bác sĩ Trương có thể khích lệ em một chút không ạ?"
Trương Dịch vừa định nhắn một câu động viên đơn giản thì cửa phòng bệnh có người đến.
Trương Dịch đành đặt điện thoại xuống.
Đó là một nam sinh mặc đồng phục cấp ba được đẩy vào bằng xe lăn.
Đằng sau cậu ta là một cặp vợ chồng trung niên, chắc là cha mẹ của cậu ta.
Trương Dịch nhìn kỹ, thấy đùi phải của cậu ta bị sưng.
Thế mà là hội chứng tiêu cơ vân!
Trong nháy mắt, Trương Dịch trở nên nghiêm túc.
"Chân bị đau à?" Trương Dịch hỏi.
Nam sinh chỉ vào đùi phải của mình, nói: "Đúng vậy, chân đau... Đau lắm..."
Trương Dịch: "Bắt đầu đau từ khi nào?"
Nam sinh: "Hôm qua."
Trương Dịch: "Thử xem có nâng chân lên được không? Có thể dùng sức ở trên chân không?"
Nam sinh cắn răng nhấc chân, nhưng mãi mới gian nan nhấc lên được một chút.
Đồng thời, vẻ mặt cậu ta vô cùng đ·au đ·ớn.
Trương Dịch vội bảo cậu ta thả lỏng, hỏi tiếp: "Chân này có phải bị vận động mạnh hay bị thương gì không?"
Nam sinh vẻ mặt c·ầ·u x·i·n: "Ta không biết, chỉ là hôm trước buổi chiều ta cùng các bạn cùng trường chơi bóng rổ, sau đó sáng hôm qua đã thấy không được khỏe. Lúc đầu, ta cũng không để ý, còn tưởng do lâu không đá bóng chân bị mỏi... Nhưng đến sáng nay thì cơn đau này hoàn toàn không giống đau nhức do vận động... Đau quá trời luôn! Mà lại... Mà lại... Ta..."
Nam sinh đột nhiên có chút ngại ngùng.
"Có vấn đề gì thì cứ nói, chúng ta là bác sĩ, nhất định sẽ giúp em giải quyết."
"Ta... Ta thấy nước tiểu có màu đặc biệt đậm."
Trương Dịch khẽ gật đầu, lần này thì đã rõ.
Đau cơ, yếu cơ, nước tiểu đậm màu ba triệu chứng liên tiếp.
Cơ bản có thể chẩn đoán chính x·á·c là hội chứng tiêu cơ vân.
Một bên, Trần Phương nhíu mày hỏi: "Màu sắc đậm đến mức nào? Có đậm như nước tương không?"
"Thật không đậm đến thế, chỉ... Chỉ hơi hơi đậm hơn thôi."
Nam sinh có chút ngại ngùng.
Cha cậu nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nói: "Con đã đến bệnh viện rồi thì đừng ngại ngùng, có chỗ nào không thoải mái phải nói với bác sĩ, biết chưa?"
Nam sinh gật đầu: "Chỉ đau chân và nước tiểu đậm màu, người thì thấy không được khỏe, ngoài ra không có gì."
Trần Phương lúc này mới hiểu.
Anh liếc nhìn Trương Dịch, hỏi: "Có phải là do cơ bắp bị tổn thương sau vận động gây tiêu cơ vân không?"
"Đúng."
Người nhà một mặt lo lắng hỏi: "Bác sĩ, con trai tôi bị sao vậy? Tiêu cơ vân là cái gì? Có nặng không? Sau này có ảnh hưởng gì không?"
"Mọi người đừng lo lắng, để tôi giải t·h·í·c·h cho mọi người một chút. Vấn đề của con trai mọi người, trước mắt chúng tôi nghi ngờ là hội chứng tiêu cơ vân. Vậy hội chứng tiêu cơ vân này có nghĩa là gì? Chính là khi vận động quá sức hoặc là bị n·hi·ễm tr·ù·ng thì cơ bắp sẽ bị tổn thương và tiêu đi, sau khi tiêu thì một lượng lớn chất cơ protein sẽ đi vào trong máu. Mà máu trong cơ thể chúng ta thì lại cần tuần hoàn, cho nên khi chất cơ protein này theo tuần hoàn máu đến thận, mọi người cứ tưởng tượng xem, trong thận người ta, mấy cái tiểu quản thận, cầu thận nhỏ như vậy. Chỉ có thể duy trì bài tiết bình thường thôi, bây giờ chất cơ protein lại quá nhiều, thận chắc chắn là không thải được rồi. Mà đã không thải được thì đương nhiên nó sẽ bị tắc lại trong thận, làm tăng gánh nặng cho thận. Vì vậy, màu nước tiểu sẽ bị đậm lên. Cũng may mọi người đến sớm, vẫn chưa thành nước tiểu màu xì dầu. Chậm thêm chút nữa, chất protein ứ đọng trong thận càng nhiều thì thận không chịu nổi nữa, rất dễ dẫn đến suy thận cấp, đến lúc đó sẽ nguy hiểm lắm."
"A? !"
Người nhà nghe xong vô cùng kinh hãi.
Mấy lời giải t·h·í·c·h vừa rồi bọn họ thực ra không hiểu lắm.
Nhưng câu cuối thì bọn họ hiểu.
Nếu đến chậm một chút nữa, có khi con trai đã bị suy thận cấp.
Suy thận là gì thì bọn họ biết.
Cho nên họ vô cùng sợ hãi.
"Bác sĩ! Vậy con tôi phải làm sao để trị? Có trị được không? Cái này... Có cần phẫu thuật không?"
Người nhà yêu con vô cùng.
Hễ thấy có gì đó không ổn thì hỏi không ngớt.
Trương Dịch cũng không giận, kiên nhẫn kê xong phiếu xét nghiệm rồi đưa cho họ, nói: "Trước cứ đi lấy m·á·u xét nghiệm nước tiểu, xem men cơ creatine kinase có cao không. Mọi người yên tâm đi, chỉ cần chữa trị kịp thời thì đều có thể khỏi."
Người nhà lúc này mới yên tâm cầm phiếu xét nghiệm rồi đưa con trai đi xét nghiệm.
Nửa tiếng sau.
Người nhà cầm mấy tờ phiếu xét nghiệm trở về.
Trương Dịch nhìn qua một lượt.
Bạch cầu, bạch cầu đa nhân trung tính thì vẫn bình thường.
Nhưng men cơ creatine kinase lại cao đến hơn ba mươi vạn!
Men cơ creatine kinase: 321946 (bình thường 25-200U/L)
Men cơ aspartate transaminase: 2866 (bình thường 0-20U/L)
Lactate dehydrogenase: 13281 (bình thường 109-245U/L)
Myoglobin: 4003 (bình thường 28-72U/L)
Men cơ creatine kinase, men cơ aspartate transaminase, lactate dehydrogenase đều là một loại enzyme tồn tại trong cơ bắp.
Trong tình huống bình thường sẽ không tăng cao.
Chỉ khi cơ bắp bị tổn thương, viêm nhiễm hoặc phản ứng với thuốc thì mới tăng.
Đây là những hạng mục kiểm tra bắt buộc khi nghi ngờ bị tiêu cơ vân và viêm cơ tim.
Myoglobin chỉ tồn tại trong cơ vân và cơ tim.
Bình thường chỉ khi cơ bắp hoại t·ử mới phóng thích myoglobin vào m·á·u.
Xem xong phiếu xét nghiệm, Trương Dịch cũng không cảm thấy đau đầu gì cả.
Anh lập tức mở phiếu chỉ định truyền dịch liều cao.
Bệnh này phải bù dịch nhiều, để rửa trôi những chất protein bị ứ đọng trong thận và bài xuất ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận