Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 585: Đột phát tình huống, cứu người trước!

"Không thể đóng studio này! Vừa hay chuyện này đang hot trên mạng, chúng ta cứ mở ra! Có thể còn kéo thêm nhiều hội viên vào xem!" Tiền bạc đấy! Có mà không kiếm thì ngu sao? Dù sao lúc này các bác sĩ trong phòng họp vẫn còn chưa về. Mà dân mạng thích hóng chuyện sẽ chỉ ào ào kéo vào studio. Ha ha~ Đến lúc đó không chừng số người trong studio sẽ tăng lên bao nhiêu đây~ Cùng lúc đó. Trong phòng họp của bệnh viện.
Sau khi tuyên bố kết thúc hội nghị, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán. Mức độ thảo luận kịch liệt không hề thua kém gì "mưa đạn" trên studio. Người phụ trách Bối pháp Khoa Kỹ đứng ở hàng ghế đầu chỉ có thể kiên trì xin lỗi mọi người. Đồng thời hứa hẹn rằng hội nghị này chắc chắn sẽ được tổ chức lại vào lần sau, và mời mọi người có mặt hôm nay đến tham dự. Còn về người bệnh đang được phẫu thuật dang dở thì sao? Công ty Bối pháp Khoa Kỹ chẳng có ý định muốn quản. Ca phẫu thuật này có độ khó cao, mà Phi Phổ Tư lại chọn mổ mở. Riêng chi phí cho ca phẫu thuật này đã lên đến cả mười vạn tệ. Sau đó, mấy người nước ngoài túm tụm lại nói gì đó, rồi ngoài cửa có mấy bác sĩ nước ngoài mặc áo blouse trắng đi vào, chuẩn bị khâu vết mổ lại cho người bệnh này. Đúng vậy, là khâu lại đấy. Bởi vì bọn họ vừa vào đã chọn chỉ khâu và kim cong rồi! Một ca bệnh nhân bị phình động mạch chủ nặng như vậy, chưa làm gì để chữa trị mà đã vội vàng mở ra rồi khép lại làm hư hại đầu óc người ta rồi? Kết quả chắc chắn là lành ít dữ nhiều!
Trương Dịch nhìn cảnh này, trong lòng nghĩ thầm, có lẽ người bệnh này có thể sống thêm vài tháng nữa. Kết quả là do một nhát dao này mà nửa tháng cũng không sống nổi!
Nhưng mà, đúng vào lúc này! Tai nạn bất ngờ xảy ra!
Chỉ nghe thấy tiếng "Tít tít tít" phát ra từ các thiết bị đo điện não và điện tâm đồ đang kết nối với cơ thể người bệnh! Mặc dù trong phòng họp mọi người đang bàn tán rất ồn ào, nhưng tiếng cảnh báo từ máy móc này lại là một âm thanh nhắc nhở, khiến tất cả các thầy thuốc tại chỗ lập tức trở nên cảnh giác!
"Hỏng bét rồi! Mọi người xem kìa! Sóng điện não không bình thường rồi!"
"Huyết áp đang tụt xuống!"
"Chết rồi người này không xong rồi! Sao vậy? Người này vừa phẫu thuật xong sao? !"
"Nhanh! Nhanh cứu người!"
"Không phải... Ca phẫu thuật này tôi không làm được đâu! Không chỉ tôi không làm được, anh, hắn, nàng và cả ông ta chắc cũng không làm được! Chúng ta cứ chờ xem mấy vị đại lão ở Hiệp Hòa tới cứu người thôi!"
Trong phòng họp, các thầy thuốc trẻ tuổi đều nhao nhao hoảng hốt. Các vị đại lão ở hàng ghế đầu cũng cau mày đứng dậy, nhìn người này, nhìn người kia. Văn Khang thật sự muốn vào xem người bệnh. Nếu người này không được phẫu thuật tiếp thì chắc chắn không tránh khỏi cái chết. Cho nên, dù cảm thấy ca phẫu thuật có độ khó cao, Văn Khang cũng muốn thử một lần. Kết quả người của công ty Bối pháp Khoa Kỹ lại đưa tay ngăn Văn Khang lại:
"Xin lỗi, ngài không thể vào trong!"
Văn Khang nghi hoặc hỏi: "Tại sao? Tình trạng bệnh nhân bây giờ rất nguy hiểm, tôi là viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa, là chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh Văn Khang, tôi có thể vào xem."
Người nước ngoài kia vẫn không cho vào, dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng từ chối: "Không cần, người ở bên trong chỉ là vật thí nghiệm của chúng tôi, trước khi người máy sửa xong thì không cần phải hoàn thành ca phẫu thuật, chỉ cần khâu lại là được."
"Cái gì?"
Nghe thấy câu này, Văn Khang vô cùng kinh ngạc. Các bác sĩ ở đây cũng lộ vẻ kinh ngạc. Cái này... Tiếng báo động của thiết bị kêu lớn như vậy, mà cũng không quan tâm sao? Chẳng lẽ cứ để mặc cho người này chết sao?
Ai! Dù người bệnh này đúng là do bọn họ bỏ ra một ngàn vạn mua được. Vốn dĩ là người sắp chết, giờ có thêm một ngàn vạn để lại cho người nhà cũng coi như không tệ… Nhưng mà… "Tít tít tít" !
Tiếng còi báo động chói tai không ngừng vang lên trong phòng họp. Khiến trong lòng tất cả các thầy thuốc tại chỗ đều không thể bình tĩnh.
Văn Khang do dự mấy giây rồi nói tiếp: "Nhưng mà người này không cứu thì sẽ chết, vật thí nghiệm cũng không thể chết chứ? Tôi có thể vào xem, tôi có thể giúp!"
Người nước ngoài kia vẫn lạnh lùng nói: "Không cần, chết thì chúng tôi còn có vật thí nghiệm khác."
Lời này khiến tất cả các bác sĩ trong phòng họp đều á khẩu không trả lời được.
Quả thật là nhà tư bản! Không... Không có chút tình người nào sao? Cho dù các người đã bỏ tiền ra mua mạng của người ta, nhưng mà… Dù sao thì hắn cũng là một mạng người mà! Cứ như vậy trơ mắt nhìn người bệnh chết ở đây sao? Cảnh tượng này khiến trong lòng rất nhiều bác sĩ có mặt tại đó đều cảm thấy khó chịu.
Đột nhiên, người nhà bệnh nhân, chính là cô con gái mười tuổi của người bệnh, chạy tới. Cô bé quỳ gối xuống trước mặt Văn Khang, ôm chặt lấy tay Văn Khang, dùng giọng nói non nớt: "Ô ô... Van cầu các bác mau cứu ba của con, van cầu các bác! Jesus và Thượng Đế nhất định sẽ phù hộ cho các bác bình an! Van cầu các bác! van cầu các bác! Ô ô..." Cô bé nói không ngừng, Văn Khang cũng không hiểu cô bé đang nói gì. Nhưng mà, nhìn cô bé khóc thảm thiết như vậy, Văn Khang cũng đại khái đoán được ý cô bé. Cô bé muốn ông mau cứu cha của cô bé.
Ai! Thế nhưng mà người của công ty Bối pháp Khoa Kỹ lại không cho phép! Vậy phải làm sao bây giờ?
Ở đằng xa, Trương Dịch vẫn ngồi tại chỗ, yên lặng quan sát tất cả. Với tư cách là một bác sĩ! Không cần biết người mắc bệnh này có phải là vật thí nghiệm do họ mua bằng tiền hay không. Nhưng làm một bác sĩ không thể thấy chết mà không cứu được!
Nghĩ đến đây, Trương Dịch đứng dậy, từ vị trí thứ sáu bước nhanh lên phía trước. Đồng thời còn dùng tiếng nho nha rất chuẩn, nói với cô bé và hai người thân khác: "Chúng ta đều là bác sĩ, các cháu yên tâm, chúng ta sẽ cố hết sức cứu cha các cháu."
Sau đó, Trương Dịch lại quay đầu nhìn người của công ty Bối pháp Khoa Kỹ, dùng tiếng Hoa nghiến răng nói: "Công ty Bối pháp Khoa Kỹ các người! Quả thật rất lợi hại, những phát minh nghiên cứu khoa học kỹ thuật đều đi đầu thế giới! Nhưng các người có một vấn đề chí mạng! Ta tin rằng vấn đề này tuyệt đối sẽ dẫn đến công ty các người trong tương lai gần sẽ gặp phải khó khăn rất lớn! Vị phụ trách này, anh có muốn biết là gì không?"
Trương Dịch nhìn người phụ trách người nước ngoài kia hỏi.
Trên mặt người nước ngoài kia thoáng hiện một tia khinh thường không dễ phát hiện. Khó khăn? Công ty Bối pháp Khoa Kỹ chúng ta mà gặp khó khăn sao? Ha ha, người này thật là buồn cười.
"Tốt, nói xem, công ty Bối pháp Khoa Kỹ của chúng tôi sẽ gặp phải những khó khăn nào?"
Khinh miệt, trào phúng, khinh thường. Tất cả những cảm xúc không mấy thân thiện đều hiện rõ trong ánh mắt hắn, Trương Dịch đều đọc được.
Trương Dịch cũng không tức giận, lấy điện thoại di động ra, mở phòng họp studio ở trong nước, nói:
"Bởi vì sinh mạng! Mặc kệ khoa học kỹ thuật có phát triển đến đâu, thì cũng phải dùng để phục vụ và làm cho con người được tiện lợi. Tuyệt đối không thể đặt nó cao hơn sinh mạng được! Nếu không thì khác gì cầm thú chứ? Studio bên Boston của các người đóng cửa rồi nhưng ở Hoa Quốc của chúng tôi vẫn chưa đóng. Lời vừa rồi của anh đã bị năm mươi sáu vạn người trong studio nghe thấy rõ ràng rồi. Hiện giờ người xem ở trong và ngoài nước đều đã biết công ty Bối pháp Khoa Kỹ các người là một công ty vô cùng lãnh huyết vô tình, chỉ biết chú trọng nghiên cứu khoa học mà hoàn toàn không quan tâm đến sinh mạng con người. Anh cảm thấy danh tiếng của công ty mình có còn được như trước không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận