Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 121: Thật có lỗi, trận đấu này... Ta vứt bỏ thi đấu đi

Chương 121: Thật có lỗi, trận đấu này... Ta xin bỏ thi đấu.
Thế là, Trương Dịch ngẩng đầu, thật ngại ngùng nhìn mấy vị lãnh đạo đang có mặt tại đó nói: "Xin lỗi mọi người, người nhà gọi điện đến, sợ có chuyện gì nên con xin phép ra ngoài nghe điện thoại một chút."
Lời vừa nói ra, Thư Hồng, người ban đầu còn muốn cho Trương Dịch một cơ hội nhỏ nhoi, lập tức trầm mặt xuống!
Thằng nhóc này!
Lãnh đạo hỏi đến mà nó coi như không có gì?
Thậm chí còn to gan đi ra ngoài nghe điện thoại? !
Ngươi tưởng mình là cái đại lão ghê gớm lắm chắc? !
Nhìn vẻ mặt âm trầm của Thư Hồng, Lôi Thần Quang và Dương Bình Vĩ trong lòng lạnh toát.
Ai.
Trương Dịch e là hết cơ hội rồi...
... Nửa tiếng trước.
Bệnh viện Nhân dân số Một thành phố Vân Đô.
Hứa Trường Nguyên đêm qua đột ngột lên cơn đau ngực, được Đường Hiểu Hà vội vàng đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Sau một đêm điều trị, cơn đau ngực đã dịu đi, các chỉ số sinh tồn cũng ổn định.
Tuy nhiên, kết quả kiểm tra lại không mấy khả quan.
Bác sĩ nội trú cầm báo cáo kiểm tra, hỏi mẹ con Đường Hiểu Hà:
"Cô nói hai mươi mấy ngày trước các cô đến đây khám, đã chẩn đoán chính x·á·c là bệnh mạch vành rồi đúng không?"
Đường Hiểu Hà gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó là cùng cháu trai tôi đi khám, đúng là bệnh mạch vành, sau đó kê đơn thuốc, uống khoảng mười ngày thì hết thuốc."
Bác sĩ lắc đầu nói: "Bệnh mạch vành là bệnh mãn tính, phải kiên trì uống thuốc chứ không rất dễ tái phát! Hôm qua chúng tôi đã cho ông ấy dùng thuốc chống đông máu, cả thuốc giãn mạch máu như nitrat cam du để làm dịu triệu chứng. Thế này đi, hôm nay chúng tôi sẽ cho làm thêm một cái chụp mạch máu, nếu phát hiện tắc nghẽn nghiêm trọng, tôi sẽ trực tiếp cho làm tiêu sợi huyết."
Đường Hiểu Hà không có kiến thức y khoa, cũng không đọc nhiều sách.
Bác sĩ nói những lời này, một nửa bà nghe không hiểu.
Một bên, con gái lớn Hứa Đình Đình hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, anh họ tôi cũng học y, tôi có thể gọi điện thoại cho anh ấy, bác sĩ trao đổi với anh ấy một chút được không ạ?"
Bác sĩ liên tục gật đầu: "Được, trong nhà có người làm trong ngành y như vậy thì tôi trao đổi cũng dễ hơn. Cô cứ nói với anh ấy là bệnh mạch vành đột ngột gây đau ngực phải nhập viện thì anh ấy sẽ hiểu."
Không ngờ Đường Hiểu Hà lại ngăn Đình Đình chuẩn bị gọi điện thoại lại.
"Đình Đình, Tiểu Dịch nhà con bận rộn như vậy, chúng ta đừng làm phiền nó. Nó mới về nhà một lần, lần này mới đi làm lại được bao lâu? Tiểu Dịch dù hiếu thảo, nhưng nếu con nói việc này với nó, nó chắc chắn sẽ bỏ việc chạy tới thăm cha con thôi. Chúng ta đừng trì hoãn công việc của Tiểu Dịch con. Cứ nghe bác sĩ nói sao thì làm như thế."
Đình Đình khẽ nhíu mày nói: "Nhưng mà mẹ... Chuyện này thật sự nên nói với anh Tiểu Dịch một tiếng chứ ạ..."
"Nghe lời mẹ, Tiểu Dịch giờ là trợ lý chủ nhiệm, còn bận hơn trước kia nhiều, chúng ta ở đây có bác sĩ khám rồi thì đừng làm phiền nó, với lại mẹ đoán là cha con cũng nghĩ vậy thôi."
Đường Hiểu Hà vừa dứt lời, bác sĩ bên cạnh liền phản bác bà: "Người nhà à, lời này của cô không thể nói như vậy được. Đã là người một nhà thì có chuyện gì chắc chắn phải thông báo cho nhau biết chứ. Làm gì có chuyện làm phiền hay không làm phiền? Hơn nữa cháu trai của cô lại là trợ lý chủ nhiệm... Cháu trai cô bao nhiêu tuổi rồi mà đã làm trợ lý chủ nhiệm? Chức vị này thế mà gần như là thứ hai sau phó chủ nhiệm phòng đấy."
Đường Hiểu Hà ngẫm nghĩ: "Năm nay 25."
"25... Cái gì?! 25 tuổi?! Đã làm trợ lý chủ nhiệm rồi?!"
Bác sĩ nội trú suýt chút nữa thì trợn cả mắt.
25 tuổi làm trợ lý chủ nhiệm?! Thật sự là chuyện mà anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới...
"Vậy cháu trai của cô ghê gớm đấy, nó có thể lên làm trợ lý chủ nhiệm vậy thì có nghĩa là nó giỏi hơn cả tôi rồi. Các cô có đại lão trong nhà mà không hỏi ý kiến, đúng là lãng phí tài nguyên mà. Với lại, bệnh mạch vành của Hứa Trường Nguyên đột ngột gây đau ngực thế này thì hơi nghiêm trọng đấy. Tôi đề nghị cô báo cho cháu trai cô một tiếng, anh ấy là người trong ngành, chắc chắn sẽ rõ tình hình."
Qua lời khuyên của bác sĩ, Đường Hiểu Hà cũng bắt đầu do dự. Bà chủ yếu cân nhắc đến việc Trương Dịch bận rộn, không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của cậu. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã khổ, nay vất vả mới có được công việc tốt, chẳng lẽ lại không lo làm việc cho tốt?
Một bên, Hứa Đình Đình không nghĩ nhiều như vậy, vừa lấy điện thoại ra vừa nói: "Trước đây anh Tiểu Dịch còn nhắn tin bảo con thường xuyên để ý cha, có tình huống gì phải báo với anh ấy ngay, vậy được rồi, con cứ báo cho anh ấy thôi!"
Dứt lời, cô gọi điện thoại ngay.
Thế là có cuộc điện thoại của Trương Dịch trong phòng họp....
"Alo? Đình Đình? Có chuyện gì vậy?"
"Anh... Cha em nửa đêm hôm qua... Ông ấy..."
Ngoài phòng họp, Trương Dịch khựng lại, hỏi: "Sao? Em nói rõ xem, cậu bị làm sao?"
Trong đầu Trương Dịch phản ứng đầu tiên là việc Hứa Trường Nguyên tái phát bệnh mạch vành! Hay là đột ngột bị nhồi máu cơ tim rồi?! Nghĩ đến đây, Trương Dịch cảm thấy nhịp tim của mình như tăng nhanh thêm vài nhịp!
"Cha em tối qua đột nhiên đau ngực, sau đó phải đưa đến bệnh viện. Nhưng anh đừng lo lắng, giờ ông ấy không sao rồi, chỉ là bác sĩ vừa bảo muốn làm kiểm tra gì đó, muốn xem tình trạng tắc nghẽn mạch máu đến đâu, rồi còn bảo phải làm phẫu thuật tiêu sợi huyết. Mẹ ban đầu còn không cho em báo anh biết, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh. Nhưng em thấy vẫn nên báo anh một tiếng, dù sao nhà mình chỉ có anh là người làm trong ngành y."
Phù... Nghe đến nửa câu sau, Trương Dịch mới thở phào nhẹ nhõm. Con bé em họ này nói chuyện thật đúng là dọa người! Nói có nửa chừng, làm hại hắn còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì nữa chứ.
"Đau ngực? Sao lại đột ngột đau ngực? Chẳng phải đang uống thuốc sao?"
"Em không biết nữa, tối qua rạng sáng hơn bốn giờ cha rời giường kêu đau ngực, sau đó mẹ lo lắng xảy ra chuyện nên đã đưa cha đến bệnh viện. Em với Phi Phi đều là sáng nay tỉnh dậy mới biết chuyện. Hay là anh hỏi bác sĩ ở đó xem sao?"
"Được, em đưa điện thoại cho bác sĩ đi."
Không bao lâu sau, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nam.
"Xin chào, tôi là bác sĩ Hồ, bác sĩ trưởng của Hứa Trường Nguyên."
"Chào bác sĩ Hồ, xin anh hãy nói qua cho tôi về tình hình của Hứa Trường Nguyên hiện tại được không."
Bác sĩ Hồ không dài dòng, vì đều là bác sĩ cả nên liền đi thẳng vào vấn đề:
"Sau khi ngừng thuốc hơn mười ngày thì xuất hiện đau ngực, không loại trừ khả năng tắc nghẽn thêm, nhưng bên tôi đang định tranh thủ cho ông ấy làm CTA để xem tình hình cụ thể. Nếu không nghiêm trọng thì tiếp tục dùng thuốc điều trị, còn nếu đạt chỉ tiêu phải làm tiêu sợi huyết thì chúng tôi sẽ đề nghị làm phẫu thuật."
"Vậy không xuất hiện nhồi máu cơ tim chứ? Chỉ số troponin của tim là bao nhiêu?"
"Chỉ số của bệnh viện chúng tôi là từ 5~40 U/L thì xem là bình thường, của ông ấy là 38 U/L. Trước mắt thì vẫn chưa phát triển đến giai đoạn nhồi máu, nhưng vẫn phải cẩn thận quan sát thêm mới được."
Nghe đến đây thì Trương Dịch mới xem như thật sự yên tâm. Chưa bị nhồi máu cơ tim thì coi như vạn hạnh rồi. Nhưng Trương Dịch cũng không hiểu, lần trước trước khi đi còn dặn phải uống thuốc đầy đủ. Đồng thời cũng nói hết thuốc này thì tiếp tục dùng thêm. Không ngờ Hứa Trường Nguyên vậy mà không có tiếp tục uống thuốc.
"Được rồi! Vậy thì làm CTA trước đi, buổi chiều tôi sẽ nhanh chóng đến Vân Đô, làm phiền bác sĩ Hồ vậy."
"Không có gì."
Sau khi cúp điện thoại, Trương Dịch quay đầu nhìn căn phòng họp nhỏ kia. Hôm nay mấy viện trưởng cùng lãnh đạo Cục Vệ sinh đều ở đó. Nếu lúc này rời đi chắc chắn sẽ rất bất lịch sự. Nhưng mà... Thi đấu thì rất quan trọng. Nhưng so với sự an nguy của cậu ruột, Trương Dịch chắc chắn sẽ chọn cái sau. Hơn nữa, cuộc thi đấu này nói thật thì Trương Dịch tham gia cũng thuần túy chỉ là kiểu đè bẹp người ta. Chẳng lẽ còn có ai so được với một tuyển thủ hack game như mình sao?
Cho nên, Trương Dịch suy nghĩ kỹ rồi, một lần nữa đi vào phòng họp.
"Các vị lãnh đạo, người nhà của con bị bệnh nằm viện, con phải chạy về thăm! Vậy nên con rất xin lỗi, trận đấu này... Con xin bỏ thi đấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận