Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 352: Như thế to con soái ca lập tức liền muốn không nhìn thấy

Rất nhanh, một tràng tiếng chửi rủa quỷ khóc sói gào liền từ trong phòng truyền ra.
"Cái gì? ! Không thể đến Hiệp Hòa nữa rồi? ! Tại sao hả Đại bá! Không phải đã bàn xong rồi sao?"
Đầu bên kia điện thoại, đại bá của Lục Cao cũng hơi khó chịu.
Nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Đừng hỏi, bên Hiệp Hòa nói là đủ người rồi, chỉ có thể hạ trình độ của những người không đủ xuống thôi."
"Nhưng mà không phải hôm trước mới đồng ý sao? Sao lại lật lọng rồi?"
"Thôi đi, không đi được thì thôi đi, ngươi cứ ở lại Bệnh viện Bình An cho tốt! Hiệp Hòa có gì hơn người chứ? Bệnh viện Bình An của chúng ta cũng không kém hơn bao nhiêu!"
"Hả? Nhưng mà Đại bá, con muốn đi mà..."
"Đi!" Vừa nói được một nửa, Lục Cao liền bị đánh gãy: "Đừng nói nữa ta đang bận đây, ngày mai ngươi quay lại khoa tim mạch làm việc, ta sẽ dặn dò với Vương chủ nhiệm."
"Nhưng mà con... Alo? Alo Đại bá?"
"Thảo, lại cúp máy!"
"Nha ! Cái tình huống gì thế này? Đã nói rõ là được đi rồi tại sao lại không cho đi nữa đây?"
"Đại bá ở vòng chữa bệnh tại Đế Đô cũng coi là lão chuyên gia có tiếng tăm, không chỉ là cổ đông kiêm viện trưởng của Bệnh viện Bình An mà còn là phó giáo sư viện y học Hoa Long. Mặt mũi lớn như vậy mà ở Hiệp Hòa cũng không có tác dụng? ! Mẹ nó! Tại sao vậy chứ! Thảo!"
Lúc này Lục Cao đương nhiên không biết tại sao mình không thể đến Hiệp Hòa.
Hắn chỉ có thể ở nhà cuồng nộ một cách bất lực, sau đó ngày mai vẫn phải ngoan ngoãn trở về khoa tim mạch Bệnh viện Bình An làm việc.
Trong lúc nhất thời hắn có chút hối hận vì khi đó đã chọn học y.
Mẹ nó, còn không bằng về nhà kinh doanh, hoặc là học quản lý kinh tế!
Để rồi đến bây giờ luôn bị bạn học cùng lớp đè một đầu!…
Giữa trưa lúc ăn cơm Trương Dịch mở điện thoại lên xem.
Kim Chính Luân nói là sự việc đã được giải quyết rồi?
Nhanh như vậy sao?
"Cám ơn Kim viện trưởng, đầu tháng tôi sẽ đến Hiệp Hòa nhận việc."
Ô hô ~
Sự việc giải quyết tốt đẹp rồi.
Không có con sâu đáng ghét ở trước mặt mình lắc lư, nghĩ đến thôi đã thấy vui vẻ.
"Trợ lý Trương, có phải anh làm đến hết tháng này là không làm nữa không?"
Giữa trưa nhà ăn khá đông người.
Không ít đồng nghiệp Bệnh viện nhìn thấy Trương Dịch đều cẩn thận đến chào hỏi hắn.
Ô ô, soái ca cao to như vậy sắp không còn được nhìn thấy nữa rồi!
Thật là khó chịu mà..."
"Đúng vậy, cuối tháng là kết thúc."
"A? Ai nha, sau này sẽ không còn gặp được bác sĩ Trương nữa..."
"Đúng vậy đúng vậy, thật đáng tiếc quá! Lúc đầu chúng tôi nghe tin anh muốn từ chức còn không thể tin được..."
Đúng lúc này Triệu Xá bưng khay cơm tới ngồi xuống một bên, vừa nói: "Ôi chao mọi người đừng buồn, bác sĩ Trương nói là trước khi đi muốn mời chúng ta một bữa tiệc đấy!"
Mọi người xung quanh lập tức ồn ào lên: "Thật hả? Chúng ta cũng được đi sao? !"
"Triệu Xá cậu nói là Trương Dịch muốn mời toàn viện đi ăn cơm?"
"Oa mọi người nghe tôi nói này, bác sĩ Trương muốn mời cả viện đi ăn ở Hoa Nguyệt Lâu trước khi từ chức!"
Trương Dịch: ... Ngã Đặc Miêu, ta lúc nào nói là muốn... mời... toàn... viện... ...! !
Trương Dịch quay đầu trừng mắt Triệu Xá một cái!
Triệu Xá vội vàng cúi đầu vào bàn ăn, từng ngụm từng ngụm gắp cơm trắng.
Đại ca, ta không cố ý đâu~! Vừa rồi ta thật sự lỡ miệng!
Đều tại những người này cả, Trương Dịch còn chưa kịp mở miệng mà Hoa Nguyệt Lâu đã đi ra rồi!
Thật đúng là lòng dạ ác độc mà!
Hoa Nguyệt Lâu là một quán cơm mới mở theo phong cách Mân Nam.
Mùi vị không tệ, kinh doanh cũng rất tốt, chính là giá cả có hơi đắt.
"Thật sự là đi Hoa Nguyệt Lâu hả? !"
"Oa! Trương Dịch anh đúng là người tốt! Chẳng trách ở Bệnh viện có người đồn anh là Kim cương Vương lão ngũ, xem ra đúng thật rồi!"
"Khi nào thì đi ăn vậy? Vừa vặn mấy ngày nay em không phải trực đêm."
"Vậy em cảm ơn trước nha bác sĩ Trương, bác sĩ Trương quả thực là người tốt bụng!"
"Ta..." Trương Dịch há hốc mồm.
Mẹ nó cái này còn sao cự tuyệt được nữa chứ?
Thôi được rồi, vậy thì mời cả viện ăn một bữa đi.
Đồng nghiệp các khoa thất khác có đôi khi cũng rất giúp mình.
Có đôi khi Trương Dịch thường hay đi đến các phòng xem bệnh nhân, các bác sĩ ở đó cũng đều không nói gì.
Coi như là trước khi chia tay mời mọi người một bữa cũng không có gì.
Hắn cũng không thiếu chút tiền đó.
"Được thôi, vậy thì cuối tháng, tối ngày 30 đi, bất quá ta không chắc Hoa Nguyệt Lâu có nhiều chỗ ngồi như vậy không nữa."
Tổng cả viện cũng phải bốn năm trăm người.
Không biết phòng có đủ hay không.
"Trương Dịch anh cũng hào phóng thật! Xem ra là kiếm không ít tiền từ cái phi đao kiếm rồi hả? ?"
"Oa! Ha ha ha, cảm ơn bác sĩ Trương nha!"
"Ôi uy, cảm ơn nha cảm ơn!"
"Sao càng nhìn bác sĩ Trương càng thấy anh soái nha ~!"
Nghe xong Trương Dịch muốn mời khách, những đồng nghiệp nữ có chút bi thương ly biệt đều lập tức xua tan.
Thật đúng là ứng với câu của những kẻ ham ăn: Không có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng mỹ thực, nếu có thì hãy ăn hai bữa~...
Thời gian trôi qua rất nhanh đến cuối tháng.
Hôm nay Trương Dịch không đi làm, là ngày cuối cùng hắn nghỉ ngơi, cũng tiện thể thu dọn đồ đạc ở nhà.
Kim Chính Luân lo lắng Trương Dịch lâm thời lật lọng, ngay cả địa chỉ chung cư cũng đã gửi cho Trương Dịch.
Không xa Bệnh viện lắm, gần vị trí đường vành đai 3.
Chậc chậc, đất ở đây quả là đắt đỏ mà.
Không hổ là Hiệp Hòa, đúng là giàu có.
Trương Dịch thu dọn xong đồ đạc sau đó liền dựa vào tin nhắn hệ thống đến địa chỉ chung cư đó.
Trần Phương không có đãi ngộ tốt như vậy.
Ở ký túc xá tập thể của Bệnh viện, sợ là tin nhắn hệ thống gửi tới sau đó đồ đạc sẽ bị thất lạc nên dứt khoát gửi thẳng đến chỗ chung cư của Trương Dịch.
Đến lúc đó đi lấy cũng không muộn.
Trong thời gian này, Trương Dịch cũng phải nói chuyện mình đi Hiệp Hòa cho người nhà biết.
Vừa nghe tin Trương Dịch muốn đi làm ở Đế Đô, cậu cùng mợ của hắn cũng vui mừng khôn xiết.
Nói rằng tiền đồ của Trương Dịch rộng mở.
Lại còn đến Đế Đô đi làm mà còn là ở Bệnh viện Hiệp Hòa nữa chứ!
Nói ra thì mặt hai người họ đều nở mày nở mặt.
Hai cô em họ thậm chí cũng nhao nhao muốn lên Đế Đô chơi vài ngày.
Trước đây khi Trương Dịch học đại học ở Đế Đô, điều kiện gia đình không tốt.
Cậu mợ cũng không dẫn hai cô em đến Đế Đô chơi bao giờ.
Trương Dịch nghĩ bụng hay là trước khi đi làm, mình sẽ dẫn người nhà đến Đế Đô chơi cho vui, đưa họ đi tham quan một vòng, sau đó lại đi Hiệp Hòa chính thức làm việc.
Đi làm lúc nào mà chẳng được.
Nhưng những khoảng thời gian nên ở bên gia đình thì vẫn nên trân trọng thôi.
Vừa mới chuyển đồ ra hết khỏi phòng thì đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Dịch vừa mở cửa ra thì phát hiện là Trần Phương, phía sau hắn còn có Thẩm Linh Nguyệt đi cùng.
"Dọn dẹp xong chưa? Dọn xong rồi thì đi thôi? Hoa Nguyệt Lâu đang đợi đấy."
Trần Phương vội vàng thúc giục.
"Dọn xong rồi, ngược lại là đồ đạc của các ngươi mang đủ chưa đó?"
Trần Phương dang tay ra nói: "Ta một người đàn ông thì có thể mang cái gì chứ? Ngoại trừ lão bà ra thì ta mang gần hết rồi."
"Vậy thì được, đi thôi."
Ba người xuống lầu, Trần Phương lái xe, Trương Dịch ngồi ghế phụ lái, Thẩm Linh Nguyệt ngồi phía sau.
Trên đường đi, Trương Dịch nói với Trần Phương: "Này, ta dự định ngày mai đến Hiệp Hòa nhận việc thôi chứ không làm luôn, ta muốn dẫn người nhà lên Đế Đô chơi hai ngày, dẫn bọn họ đi dạo một chút, rồi mới quay lại làm việc."
Lúc này Trần Phương sững sờ: "Hả? Sao không nói sớm! Vậy hay là ta cũng đưa vợ ta đi Đế Đô chơi một chút đi, cô ấy chưa từng lên Đế Đô lần nào cả, cả Thiên An Môn, Trường Thành cũng chưa từng được đi nữa."
"Được, vậy ta sẽ nói với Kim viện trưởng một tiếng, chúng ta cứ lên báo danh đã, rồi hai ngày nữa hãy đi làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận