Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 280: Quý hiếm thuật, ngươi nói có tức hay không người?

Chương 280: Kỹ thuật hiếm có, ngươi nói có tức người không?
Két! Két!
Tiền Chính Cương giờ phút này đang ở văn phòng chỉnh lý lại những hóa đơn chi phí thiết bị trước đó. Đột nhiên chỉ nghe thấy cửa vang lên một tràng tiếng gõ cửa dồn dập.
"Mời vào?"
Tiền Chính Cương cau mày nhìn về phía cửa. Đã thấy Uông Vệ Binh một mặt tức giận đùng đùng đi đến.
"Uông chủ nhiệm? Sao ngươi đột nhiên lại tới tìm ta vậy? Có chuyện gì gấp sao?"
"Thật sự có việc gấp!"
Uông Vệ Binh nhìn Tiền Chính Cương, muốn nói rồi lại thôi mà nói: "Viện trưởng Tiền, khoa chúng tôi có một bé bị hở hàm ếch, ban đầu ca phẫu thuật này khoa chúng tôi hoàn toàn có thể tự mình làm, kết quả Trương Dịch thế mà lại muốn tới đoạt ca phẫu thuật của chúng tôi! Ngươi nói cái này có hợp lý không? Khoa chúng tôi không phải không làm được! Đây không phải rõ ràng cướp công của phòng chúng tôi sao!"
Tiền Chính Cương nhíu mày lại: "Cái gì? Trương Dịch cướp công của khoa ngũ quan các ngươi?"
"Đúng vậy! Khoa chúng tôi mấy tháng mới có một ca hở hàm ếch, tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Trương Dịch liền đem ca phẫu thuật này cướp mất, vậy thì lợi ích của ca phẫu thuật này của khoa chúng tôi không phải đều tính lên đầu hắn sao?"
Tiền Chính Cương có chút hoài nghi. Tiền lương của Trương Dịch đã cao như vậy, lại đứng đầu toàn viện. Sao lại đi cướp công của khoa ngũ quan làm gì? Hơn nữa quỹ ngân sách công ích của Trương Dịch vẫn còn rất nhiều tiền mà. Chắc là không đến mức như vậy chứ?
Tiền Chính Cương suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi chờ một chút, ta gọi điện thoại cho Trương Dịch hỏi thử."
Uông Vệ Binh chờ ở một bên. Nói thật, ban đầu công trạng của khoa ngũ quan trong toàn bộ y viện, nhất là so với các khoa lớn như khoa ngoại xương, khoa ngoại tổng hợp và ICU thì còn kém gần một nửa. Khoa ngũ quan thường ngày rất nhàn nhã, công trạng đương nhiên thường xuyên đội sổ. Khó khăn lắm mới có một ca hở hàm ếch, Trương Dịch thế mà còn muốn đoạt! Ngươi nói có tức người không cơ chứ?
Rất nhanh, điện thoại của Tiền Chính Cương kết nối.
"Trương Dịch à? Anh đang bận thong thả đấy chứ?"
"À, thong thả là tốt rồi, tôi hỏi anh chuyện này."
"Chuyện là như vầy, tôi nghe nói anh muốn phẫu thuật cho một bệnh nhân hở hàm ếch mới nhập khoa ngũ quan? Có đúng không?"
"À, thật hả? Sao vậy? Ca phẫu thuật này khoa ngũ quan cũng làm được mà? Sao anh lại muốn tự mình làm?"
"À ~ nha! Thì ra là vậy, à ~ được được, tôi biết rồi, được rồi, vậy không có gì thì anh cứ bận tiếp đi."
Tiền Chính Cương cẩn thận từng li từng tí cúp điện thoại xong mới quay sang nói với Uông Vệ Binh: "Trương Dịch là định cùng lúc làm luôn phần xương ổ răng, một lần phẫu thuật là xong luôn, đứa trẻ không cần phải lên bàn mổ lần thứ hai."
Uông Vệ Binh sững sờ: "Hả? Một... một lần làm xong luôn sao?"
"Đúng vậy, kỹ thuật của Trương Dịch thì tôi không cần phải nói nhiều đúng không, cho dù ngươi chưa từng cùng hắn lên chung bàn mổ, cũng đã nghe nói tới rồi chứ? Không cần phải lo lắng, Trương Dịch làm được mà."
"Thế nhưng là... thế nhưng đây là bệnh nhân của khoa chúng tôi mà!"
Trong lòng Uông Vệ Binh rất khó hiểu, sao Tiền Chính Cương lại bênh Trương Dịch như vậy chứ! Chuyện lớn như vậy là đoạt công mà cũng không chịu giúp phân xử thử một chút?
"Ôi, Uông chủ nhiệm, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm người ta rồi, tôi nói thẳng với anh luôn nhé, Trương Dịch là nhân tài đặc biệt của y viện chúng ta, tiền lương cũng là cao nhất toàn y viện, hắn chắc là không đến mức vì đoạt công mà phải đi làm phẫu thuật ở chỗ các người. Chắc chắn là hắn có suy nghĩ của riêng hắn mới làm vậy. Còn nữa, quỹ ngân sách của Trương Dịch trong bệnh viện anh chắc cũng đã nghe qua rồi chứ? Chín mươi phần trăm số tiền trong đó đều là người thân của bệnh nhân mà Trương Dịch đã điều trị quyên vào đó. Nên tôi đoán, bệnh nhân hở hàm ếch mới nhập khoa các người, tiền nằm viện chắc cũng là do Trương Dịch lấy từ quỹ đó ra đấy nhỉ? Tiền lương của Trương Dịch cao như vậy, chắc là không tới mức phải đoạt chút công trạng nhỏ bé của khoa ngũ quan các người đâu."
Uông Vệ Binh nghe xong thì im lặng hồi lâu. Chuyện quỹ ngân sách thì hắn cũng có nghe qua rồi. Lúc mới đầu còn kêu gọi toàn thể nhân viên y viện quyên góp, lúc đó Uông Vệ Binh hình như đã quyên một trăm tệ vào. Nói rồi, Uông Vệ Binh lấy điện thoại di động ra nhìn vào quỹ ngân sách của Trương Dịch trong tài khoản chính thức của y viện.
"Cái gì? Quỹ ngân sách này lại có gần ba trăm vạn rồi?!"
Uông Vệ Binh kinh hãi nói.
"Đúng vậy, mà khoản tiền đầu tiên của quỹ này chính là do người nhà bệnh nhân của Trương Dịch quyên, người ta ban đầu muốn trực tiếp cho Trương Dịch nhưng Trương Dịch không muốn, nên mới quyên vào quỹ ngân sách đấy."
Chậc chậc! Uông Vệ Binh không nhịn được mà tặc lưỡi. Nếu Trương Dịch thật sự nhận những cái hồng bao đó, chẳng khác nào gần ba trăm vạn đã chui vào túi hắn rồi! Nhất thời, Uông Vệ Binh kinh ngạc há hốc mồm, không biết phải nói gì cho phải.
Vẫn là Tiền Chính Cương giơ tay lên nói: "Đi Uông chủ nhiệm, lần này chắc anh đã hiểu rõ rồi chứ? Tiền lương của Trương Dịch không thấp, người ta nếu muốn tiền thì đã lập cơ hội bằng vàng như thế làm gì? Nên đừng nghĩ hẹp hòi như vậy, Trương Dịch muốn làm thì cứ để hắn làm đi, tôi đoán chừng hắn căn bản không muốn lấy phần trăm của các ngươi, chỉ đơn thuần muốn phẫu thuật cho đứa bé đó mà thôi."
Nghe Tiền Chính Cương nói vậy Uông Vệ Binh mới nghi ngờ đi ra khỏi văn phòng.
Kết quả vừa mới về khoa ngũ quan, đã thấy Trương Dịch đang ở trong phòng của họ. Còn đang cùng mấy bác sĩ khác ngồi thảo luận gì đó.
"Khụ khụ!" Uông Vệ Binh tiến đến ho khan hai tiếng. Mọi người lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Trương Dịch liếc nhìn Uông Vệ Binh, cười nói: "Uông chủ nhiệm, tôi nói thẳng với ông luôn nhé, ca phẫu thuật này tôi không lấy tiền. Tiền phẫu thuật phần trăm gì đó thì khoa các anh cứ cầm hết, tôi chỉ đơn thuần muốn phẫu thuật cho đứa nhỏ này thôi."
Uông Vệ Binh đầy ẩn ý liếc nhìn Trương Dịch. Thằng nhóc này thật không muốn tiền à? Thật làm không à? Hơn nữa hắn nói như vậy mà còn không gọi là không làm thì là gọi lấy lại ấy chứ. Được rồi được rồi, Trương Dịch đã nói như vậy rồi thì khoa ngũ quan bọn họ cũng sẽ không chịu thiệt.
"Được, nếu anh đã nói như vậy thì ca phẫu thuật này anh cứ làm đi." Uông Vệ Binh gật đầu, xem như ngầm chấp nhận. Hắn cũng muốn xem thử, chẳng phải chỉ là ca phẫu thuật hở hàm ếch thôi sao? Cho dù có làm tốt ca phẫu thuật hở hàm ếch thì cũng phải có miệng vết thương. Hắn không tin phẫu thuật của Trương Dịch sẽ không để lại sẹo?
Trương Dịch ở khoa ngũ quan cùng các bác sĩ bàn bạc phương án phẫu thuật một hồi rồi liền trở về phòng khám gấp. Trước khi đi còn qua nhìn một chút hai ông cháu kia. Chắc Tiểu Hoa ít khi xem tivi nên bây giờ đang ở trong phòng bệnh, ông cụ thì đang ngồi bên cạnh Tiểu Hoa xem phim hoạt hình. Nhìn một màn này Trương Dịch cũng không nhẫn tâm quấy rầy. Quay người rời khỏi khoa ngũ quan.
Vào ban đêm, Trương Dịch vừa về đến nhà liền nằm lên giường ép mình phải đi vào giấc ngủ, rồi tiến vào phòng phẫu thuật mô phỏng. Hắn phải nhanh chóng kéo toàn bộ điểm kỹ năng phẫu thuật hở hàm ếch đến mức tối đa. Như vậy sáng mai mười giờ phẫu thuật mới có tự tin trăm phần trăm được. Ca phẫu thuật này thật sự rất đơn giản, nhưng khó ở chỗ làm sao để khâu lại vết thương, cố gắng giảm thiểu tăng sinh sẹo nhất có thể. Tiểu Hoa đáng yêu như vậy. Trương Dịch đương nhiên hy vọng vết sẹo trên mặt cô bé có thể nhỏ một chút, nhẹ một chút....
Một đêm khổ luyện, Trương Dịch quả nhiên toàn bộ đều max điểm!
10 giờ sáng, Tiểu Hoa đã thay xong y phục phẫu thuật, ngồi ở trong phòng bệnh chờ y tá đến đưa lên phòng phẫu thuật trên lầu. Tiểu Hoa trên đường đi đều rất hưng phấn. Thậm chí một chút cũng không có vẻ hồi hộp sợ hãi như mấy bạn nhỏ khác. Trương Dịch hỏi cô bé: "Tiểu Hoa, cháu có sợ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận