Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 354: Hiệp Hòa, chúng ta tới rồi

Chương 354: Hiệp Hòa, chúng ta tới rồi Đêm đó, Trương Dịch vẫn như cũ bị đồng nghiệp dìu về, trong cả căn phòng chỉ còn lại một giường chăn nệm, ngủ một đêm đến sáng hôm sau thì người đã đi nhà trống. Tiền cọc căn phòng này Trương Dịch cũng không cần, dù sao cũng là do hắn đơn phương không thuê nữa, tính là trái với thỏa thuận, chủ nhà chắc đang mừng thầm, không mất công mà có thêm hai tháng tiền thuê nhà...
Sáng sớm hôm sau Trương Dịch thu dọn xong liền đem chìa khóa đặt ở trên kệ để giày ngoài cửa. Sau đó xuống lầu thẳng đến sân bay.
Trần Phương cũng mang theo vợ mình sớm chờ ở đó. Hôm nay hai người bọn họ định sau khi đến Hiệp Hòa báo danh thì ở lại Đế Đô du lịch hai ngày. Trước khi lên máy bay Trương Dịch cũng gọi điện thoại cho cậu và mợ.
Để bọn họ đến Đế Đô chơi hai ngày. Cô em họ Phi Phi thì mừng quýnh lên, Trương Dịch nghe qua điện thoại cũng cảm nhận được tiếng thét chói tai vui sướng nhảy cẫng trong nhà của nàng.
"Vậy mọi người nhanh chóng mua vé máy bay đi, tốt nhất là hôm nay đến, ngày mai và ngày mốt ta sẽ đi cùng hai ngày, sau đó ta phải đi làm. Ngày mai cũng vừa hay cuối tuần, ta sẽ bảo Đình Đình tối nay cũng đến Đế Đô."
"Tốt tốt tốt, đều nghe theo con sắp xếp." Hứa Trường Nguyên mặt mày hớn hở gật đầu.
"Đúng rồi, nhớ mang thuốc theo nhé, đừng quên."
"Biết rồi biết rồi ~" Hứa Trường Nguyên ngoài miệng có vẻ như đang than phiền Trương Dịch dài dòng, nhưng thực chất trên mặt đã sớm lộ vẻ hưởng thụ.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hiểu Hà cũng phấn khởi đứng lên, vừa thu dọn đồ đạc vừa cười nhìn Hứa Trường Nguyên nói: "Ta thấy trong lòng ông vui lắm phải không, nhà ông Hứa cuối cùng cũng có người làm rạng danh tổ tông rồi đấy."
Hứa Trường Nguyên nhíu nhíu mày: "Hắc hắc ~ cái đó thì đúng rồi ~ may là chị tao sinh được đứa con trai tốt... Chỉ tiếc là chị ấy bạc mệnh, không ngờ là..." Nói đến đây sắc mặt Đường Hiểu Hà cũng hơi ảm đạm, nàng đi tới vỗ vai Hứa Trường Nguyên an ủi: "Không sao đâu, chuyện qua rồi, giờ chỉ cần Tiểu Dịch có thể thường xuyên đến thăm chúng ta là đã xứng đáng với những lời chị con dặn dò trước khi lâm chung rồi."
"Ai! Thôi được rồi!" Hứa Trường Nguyên khoát tay: "Không nói những chuyện này nữa, mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi Đế Đô thôi."
Vui mừng không được bao lâu lại nghĩ đến chuyện đau lòng. Hứa Trường Nguyên đứng lên, vẻ lo lắng trên mặt khẽ thoáng qua.
"Được, thu dọn đồ đạc đi Đế Đô ~!"
11 giờ sáng, Trương Dịch cùng Trần Phương đúng giờ xuất hiện tại cổng chính Bệnh viện Hiệp Hòa. Vợ Trần Phương thì đang ngồi đợi bọn họ ở sảnh phòng khám bệnh tầng một.
Trương Dịch cùng Trần Phương vừa quan sát cơ sở vật chất của Bệnh viện, vừa chuẩn bị vào thang máy.
"Oa, Trương Dịch, phải nói là diện tích Hiệp Hòa chỗ này thôi đã gấp mấy lần chỗ Thiên Hà chúng ta rồi?"
Trương Dịch không khỏi trợn trắng mắt: "Chả phải thừa lời sao thầy Trần, bệnh viện xếp thứ nhất thứ nhì cả nước lẽ nào lại nhỏ được?"
Vừa dứt lời, đã nghe thấy phía sau có tiếng gọi: "Này này, Trương Dịch! Trương Dịch? Tôi ở đây này!"
Quay lại thì thấy Kim Chính Luân vừa cầm điện thoại vừa chạy theo phía sau.
Âm thanh này còn lớn, người gọi lại là Kim Chính Luân, phó viện trưởng Hiệp Hòa. Trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của nhân viên công tác ở sảnh phòng khám bệnh tầng một. Ai lại có thể khiến viện trưởng Kim phải vội vàng đến đón tiếp như vậy?
Chậc, người kia chắc chắn không hề đơn giản!
Trương Dịch vội vàng đưa tay chào hỏi Kim Chính Luân đang đi nhanh tới: "Viện trưởng Kim, thật xin lỗi, để ngài đợi lâu! Vị này là trợ lý của tôi, Trần Phương."
Kim Chính Luân rất khách khí bắt tay hai người, sau đó liền dẫn bọn họ vào thang máy. Định dẫn họ đến chỗ Thường Vĩnh Huy trước.
Sau khi ba người vào thang máy. Một nữ dược sĩ ở hiệu thuốc mới đột nhiên sáng mắt lên, túm lấy người đồng nghiệp đang bào chế thuốc bên cạnh: "Này này! Tớ biết người vừa rồi viện trưởng Kim gọi là ai rồi!"
"Ui da ai mà làm cô kích động vậy, thuốc đừng có làm đổ đấy!"
Nữ dược sĩ nhìn cánh cửa thang máy đã đóng chặt, lắp bắp nói: "Là Trương Dịch đó! Chính là Trương Dịch trên tin tức trước đây đó! Sao anh ta lại đến Hiệp Hòa? Lẽ nào... Lẽ nào anh ta định đến Hiệp Hòa mình làm sao?"
Người đồng nghiệp bên cạnh mặt mày ngơ ngác, hắn chưa từng nghe qua cái tên Trương Dịch này.
"Trương Dịch? Ai vậy? Không biết."
Nữ dược sĩ trừng mắt nhìn hắn: "Thôi đi, nói cho anh cũng vô ích!"
Ngay lập tức, cô liền lấy điện thoại ra nhắn vào nhóm thảo luận của khoa dược: "Mọi người! Mọi người đoán xem tớ vừa thấy ai ở Hiệp Hòa? Trương Dịch! Chính là bác sĩ Trương Dịch đang nổi đó! Thế mà anh ta đến Hiệp Hòa mình rồi?"
Nhân viên pha chế thuốc Tiểu Du: "Hả?! Thật á? Không thể nào, tuy tớ thấy Trương Dịch đẹp trai đấy, nhưng mà... trình độ của anh ta hình như chỉ là đại học thôi mà?"
Nhân viên hiệu thuốc Tiền Lâm: "Mẹ ơi! Tin sốt dẻo quá, Trương Dịch đến bệnh viện mình làm á?"
Nhân viên hiệu thuốc Tuần Dã Như: "Tuy trình độ của anh ta hơi thấp, nhưng tớ thấy anh ta trâu bò lắm đấy, các cậu xem video phẫu thuật của anh ta là thấy thật sự lợi hại đó, bệnh viện mình sẽ không bị lỗ đâu."
Nhân viên hiệu thuốc Vương Phát Hải: "Cái đó... Cho hỏi Trương Dịch là ai?"
Trong nhóm hiệu thuốc, tin Trương Dịch đến đây đã lan truyền nhanh chóng.
Tuy đã tốn rất nhiều công sức mới mời được Trương Dịch đến, nhưng chuyện anh thật sự được mời đến Hiệp Hòa thì không có mấy ai biết. Cũng chỉ có mấy trưởng khoa biết, mà hầu hết bọn họ đều phản đối.
Thực tế, ở Hiệp Hòa, những bác sĩ từng nghe qua cái tên Trương Dịch không hề ít.
Nhưng đa số bọn họ đều là nhân tài cao cấp, dù có thấy Trương Dịch lợi hại, cũng không nghĩ anh ta có thể không qua xét duyệt mà vào Hiệp Hòa làm việc được.
Cho nên lúc này, ngoại trừ nhân viên hiệu thuốc, thì đa phần người Hiệp Hòa đều không biết Trương Dịch đã đến...
Văn phòng của Thường Vĩnh Huy. Nhìn hai người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt, Thường Vĩnh Huy và Kim Chính Luân bên cạnh đều không thể giấu được niềm vui sướng.
Kim Chính Luân: Trời ơi! Cuối cùng thì Đặc Miêu cũng mời được ông Phật này về rồi!
Thường Vĩnh Huy: Hừ, thằng nhóc này cuối cùng cũng đến... nhưng mà... sao lại còn mang theo trợ lý?
Thường Vĩnh Huy lập tức nhìn sang Kim Chính Luân.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không sao, Trương Dịch phẫu thuật lợi hại như vậy, có một trợ lý ở bên cạnh cũng rất bình thường.
Hơn nữa, có thể cùng Trương Dịch lên bàn mổ, chắc chắn tay nghề của người trợ lý này cũng không kém.
"Chào Trương Dịch, tôi họ Thường, cậu cứ gọi tôi là viện trưởng Thường."
Trương Dịch gật đầu với ông: "Chào viện trưởng Thường, tôi là Trương Dịch."
"Chào viện trưởng Thường, tôi tên Trần Phương, là trợ lý của Trương Dịch."
"Các cậu đến hôm nay chỉ là đến báo danh thôi đúng không?"
"Đúng vậy, định báo danh trước, sau đó xem qua cảnh quan xung quanh, hai hôm nữa thì bắt đầu đi làm."
Thường Vĩnh Huy lại nhìn Kim Chính Luân một chút, nhếch mép cười nói: "Ha ha... Được không vấn đề gì, dù sao các cậu mới đến Hiệp Hòa lần đầu, cũng nên làm quen một chút. Như là phòng chụp cộng hưởng từ ở đâu, phòng siêu âm ở lầu mấy và những phòng ban khác ở chỗ nào..."
Thường Vĩnh Huy đang nói thì nghe thấy cửa phòng làm việc bị gõ.
Thường Vĩnh Huy ngẩng đầu, không vui nhìn ra cửa: "Ai đấy, đang họp đây!"
Không ngờ bên ngoài lại vang lên một giọng nói ngập ngừng: "Viện trưởng Thường, tôi là Khang Ngạn Minh, muốn gặp ngài... bàn chút việc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận