Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 561: Thần kinh ngoại khoa vs khoa cấp cứu!

Chương 561: Khoa thần kinh ngoại vs khoa cấp cứu!Trước mặt bao nhiêu người, Trương Dịch cứ thế tay phải khoác hờ chiếc áo ngoài, vừa đi vừa thong thả đến."Vào đi."Trong cửa truyền ra giọng nói.Trương Dịch theo đó bước vào."Viện trưởng Văn, ngài tìm ta??"Vừa vào, Trương Dịch đứng ở cửa lễ phép hỏi.Đã 6h10 rồi, sao bọn họ vẫn chưa tan làm??Ngay cả viện trưởng Văn cũng chưa về sao?Văn Khang đang nằm nhắm mắt trên ghế, nghe Trương Dịch nói chuyện, ông mở mắt nhìn Trương Dịch rồi mới ngồi thẳng dậy."Ừ, ta có việc tìm ngươi, ngồi đi, ngồi nói."Trương Dịch liếc nhìn chiếc ghế làm việc bên phải: "Ngài có gì cứ nói thẳng ạ."Hả?Cậu nhóc này tính cách còn thẳng thắn như vậy.Văn Khang nhìn Trương Dịch từ trên xuống dưới, đúng là quá nổi bật!Tính cách ngược lại có chút giống mình lúc trẻ."Là thế này, ta biết lần này ngươi có cuộc tranh tài luận văn với Vương Tử Uy của khoa ta.Tiền cược hình như là... Là cái gì nhỉ??"Văn Khang nói được một nửa thì ngẩng đầu nhìn Trương Dịch.Trương Dịch biết, Văn Khang đang đợi anh nói ra tiền cược."Ai có luận văn được đăng trên tạp chí SCI hạng nhất trong vòng hai tháng thì người đó thắng.Đương nhiên, người thua phải chủ động từ chức rời khỏi Hiệp Hòa."Trương Dịch mặt không biến sắc nói ra.Văn Khang sững sờ một chút rồi cười nói: "Ha ha, ra là vụ cá cược này à, bọn người trẻ các cậu đúng là biết cách chơi, tiền cược cũng lớn đấy.Đương nhiên, bây giờ kết quả coi như đã rõ rồi.Ta nghe nói luận văn của ngươi được mười điểm đúng không?"Trương Dịch khẽ gật đầu: "Vâng.""A ~ vậy thì ngươi được mười điểm, còn Vương Tử Uy được 9.5 điểm, ván này coi như ngươi thắng rồi.Yên tâm, khoa thần kinh ngoại của chúng ta cũng không phải loại thua không nổi.Thắng là thắng, thua là thua.Ngày mai ta sẽ nói với Vương Tử Uy để cậu ta tự chủ động từ chức rời khỏi Hiệp Hòa.Thế này, ngươi hài lòng chứ??"Trong lòng Trương Dịch không khỏi cười lạnh một tiếng.Trả lời ta hài lòng ư?Lão già này thật biết lừa người ta.Trong bóng tối cứ như thể ông đang nói chính ông đã bảo Vương Tử Uy rời khỏi Hiệp Hòa vậy.Trương Dịch lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn nói: "Ha ha, viện trưởng Văn không nên nói như vậy, đâu thể nói là tôi hài lòng hay không.Trước đây, Vương Tử Uy thực sự không đồng ý so với tôi.Nhưng cũng không biết vì sao, anh ta về khoa thần kinh ngoại rồi lại chủ động tìm tôi nói muốn so.Lúc đó tôi còn thắc mắc, sao người này lúc thế này lúc thế khác?Lúc thì muốn so lúc lại không so được.Nhưng tôi nghĩ anh ta đã đồng ý thì cũng được thôi, luận văn là phải xem thực lực.Cho nên, dưới nỗ lực không ngừng của tôi, luận văn hiện tại của tôi đã được thẩm định lần hai với số điểm mười.Đợi thêm một tuần nữa chắc có thể công bố rồi.Bây giờ không phải vấn đề tôi có hài lòng hay không, mà là do chính Vương Tử Uy có hài lòng không.Dù sao... đây là việc do chính anh ta đồng ý tham gia mà.Tôi cũng đâu ép buộc anh ta đồng ý."Mấy chữ cuối cùng, Trương Dịch nói có chút nặng giọng.Tôi đâu ép buộc anh ta đồng ý...Nhưng chính Văn Khang đã ép đó nha!Việc này là do Văn Khang ép Vương Tử Uy phải đồng ý.Kết quả hiện tại...Thua rồi!Trong lúc nhất thời, Văn Khang lại cảm thấy sau khi Trương Dịch nói xong câu đó, như có mấy bàn tay vô hình liên tục vả vào mặt mình.Tê ~Đau thật!Văn Khang vô thức dời ánh mắt sang chỗ khác.Trầm mặc một lúc rồi nói: "Ha ha, cái này... thực sự là vấn đề của cậu ta.Biết thực lực không đủ thì không nên đồng ý chứ, ha ha...Được rồi, nói chuyện chính đi, ta tìm ngươi là có chuyện chính muốn nói."Văn Khang vội chuyển sang chuyện khác.Trương Dịch nhướng mày.Cái gì??Nói nãy giờ, hóa ra ông vẫn chưa đi vào vấn đề chính à??Trương Dịch nhìn ông ta, đợi ông ta mở miệng."Là thế này, từ khi ngươi đến bệnh viện chúng ta cũng đã hơn mấy tháng rồi.Tuy ta thường bận bịu, không quan tâm ngươi mấy, nhưng từ chuyện luận văn cũng có thể thấy, ngươi quả là nhân tài hiếm có.Khoa thần kinh ngoại của ta chắc ngươi cũng nghe qua rồi chứ?Mỗi năm đều được bình chọn là khoa ưu tú.Không chỉ có các bác sĩ, y tá chuyên nghiệp có trình độ cao mà là do mọi môi trường, không khí làm việc đều cực kỳ tuyệt vời.Quan trọng nhất là, kỹ thuật của chúng ta rất đỉnh.Ngươi làm ở khoa cấp cứu được một hai năm thì học được cái gì chứ?Chi bằng... ngươi đến khoa thần kinh ngoại của chúng ta xem sao?Ngươi cứ ngẫm mà xem, khoa cấp cứu thì có thể tích lũy kinh nghiệm, nhưng những người bệnh ở đó quá tạp nham.Nặng chút thì các ngươi phải chuyển sang các khoa liên quan.Nhẹ thì lại chẳng rèn luyện được kỹ thuật của các ngươi.Còn khoa thần kinh ngoại thì khác, lại tiếp xúc trực tiếp với đại não, nghiên cứu khoa học thần kinh bí ẩn nhất.So sánh xem, bác sĩ khoa thần kinh ngoại với bác sĩ khoa cấp cứu, một thời gian sau, khoa nào có bác sĩ nổi tiếng hơn??Chắc chắn là khoa thần kinh ngoại rồi!"Khi Văn Khang nói một tràng như thế, Trương Dịch trong lòng đã muốn cắt ngang ông rồi.Nhưng người ta là chủ nhiệm lại là viện trưởng.Hiểu lễ nghĩa, phải tôn trọng tiền bối.Cho nên Trương Dịch đè nén ý nghĩ đó xuống.Lúc này, Trương Dịch dừng một chút rồi hít sâu một hơi nói: "Viện trưởng Văn, thực sự cảm ơn ngài đã đánh giá cao tôi.Ngài nói đúng, kỹ thuật ở khoa thần kinh ngoại thực sự sâu sắc hơn khoa cấp cứu một chút, sau này các bác sĩ khoa thần kinh ngoại đúng là nổi tiếng hơn."Nghe tới đây, khóe miệng Văn Khang bắt đầu hơi nhếch lên.Xem đi ~Kim Chính Luân còn nói Trương Dịch sẽ không đồng ý sao??Hừ hừ ~Đâu có khó đối phó như hắn ta nói.Chỉ cần mình nói rõ quan hệ tốt xấu, Trương Dịch chẳng phải sẽ bị dao động ngay sao??Nhưng, khóe miệng vừa nhếch lên chưa được bao lâu thì một giây sau liền cụp xuống."Nhưng mà!""Nhưng mà, viện trưởng Văn, tôi vẫn quen với công việc ở khoa cấp cứu hơn.Ngài nói rất đúng, khoa cấp cứu đúng là không thể so được với khoa thần kinh ngoại, nhưng tôi vẫn có thể học được rất nhiều thứ ở khoa cấp cứu.Từ khi tốt nghiệp tới nay tôi đều làm ở khoa cấp cứu, gặp qua rất nhiều loại bệnh nhân.Họ có người đầu rơi máu chảy khi vừa tới, có người thì sắp chết phải đưa đến, còn có người chỉ bị trầy da tay tới khử độc.Nhưng mà... Tôi vẫn có thể chữa khỏi cho họ, để họ mạnh khỏe xuất viện.Tôi cảm thấy chỉ riêng điều này đã đủ sức hấp dẫn để tôi ở lại nơi đó.Làm bác sĩ, đâu nhất định phải so ai nổi tiếng hơn khi về già chứ.Mà phải so xem ai có y đức cao thượng hơn, ai chữa được nhiều bệnh nhân hơn, ai được người bệnh yêu quý hơn mới là.Cho nên...Viện trưởng Văn, cảm ơn ý tốt của ngài.Tôi cũng rất thích khoa thần kinh ngoại, tôi cũng từng làm giải phẫu ở lĩnh vực này rồi.Nhưng tôi cảm thấy khoa cấp cứu cũng không hề kém, những gì tôi học được ở khoa cấp cứu, thì chưa chắc đã học được ở khoa thần kinh ngoại.Xin lỗi, tôi không có ý định chuyển sang khoa thần kinh ngoại."Trương Dịch nói ra suy nghĩ của mình một cách rõ ràng và đầy khí thế.Trong phòng làm việc, Văn Khang cả người ngây người một hồi lâu.Ông ta ngẩng đầu nhìn Trương Dịch.Sau một lúc, ông lại nhẹ nhàng bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận