Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 404: Cực độ mập mạp người nước ngoài

"Chương 404: Người nước ngoài béo phì cực độ "Cho nên ta nghĩ, trong những danh y, người nổi danh nhất chính là ngươi. Ngươi xem có rảnh giúp xem qua cho không?"
"Ngươi đang ở đâu? Tại Đế Đô sao?"
Vương Tổng liền vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng! Lần này ta đến Đế Đô là để bàn chuyện làm ăn với bọn họ!"
Nghĩ nghĩ, Trương Dịch cũng đáp ứng: "Được thôi, vậy ngươi trực tiếp đến bệnh viện Hiệp Hòa đăng ký khám gấp, đến lúc đó gọi điện thoại cho ta."
"Được rồi được rồi! Cảm ơn bác sĩ Trương!"
"Không có gì."
"Bất quá..." Đột nhiên, Vương Tổng lại bổ sung một câu: "Bất quá người này có hơi mập..."
Trương Dịch không quan trọng: "Không sao, cứ mang người đến bệnh viện là được."
"Được, chúng tôi sẽ đến nhanh thôi!"
Vương Tổng rất cảm kích Trương Dịch đã nhận bệnh nhân này.
Thật ra Trương Dịch cũng rất cảm ơn Vương Tổng, lúc trước ông ta đã quyên một trăm vạn vào quỹ từ thiện của anh.
Giúp xem bệnh không tính là gì cả.
Nửa tiếng sau họ đến.
Nhận được điện thoại, Trương Dịch vội vàng đến phòng khám gấp.
Kết quả, cảnh tượng trước mắt khiến Trương Dịch giật mình kinh hãi!
Ngọa Tào!
Không chỉ có Trương Dịch, tất cả những người bệnh ở sảnh phòng khám gấp đều đổ dồn ánh mắt vào người bệnh mà Vương Tổng đã nói.
Đó là một người da trắng, tóc vàng mắt xanh.
Dáng người rất cao, còn cao hơn Trương Dịch nửa cái đầu.
Nhưng không phải là hơi béo!
Mà là vô cùng béo!
Béo đến mức nào?
Chính là khi đứng thì ở chân và lưng đều có thể thấy mấy ngấn thịt.
Thường gọi là lốp Michelin!
Đặc biệt là ở bụng càng nhiều mỡ!
Gã này làm sao có thể ăn thành ra như vậy?
Hay là bẩm sinh đã mập mạp?
Nhưng Trương Dịch nhìn mắt cá chân của người nước ngoài này, cũng không biến dạng nghiêm trọng lắm!
Vậy chứng tỏ là béo phì do hậu thiên.
Chậc chậc!
Nhìn thấy cảnh này, Trương Dịch lập tức nhíu chặt mày thành chữ XUYÊN (川).
Vương Tổng từ xa đã thấy Trương Dịch, vội vàng tiến lên chào: "Bác sĩ Trương, xin lỗi nhé, thật sự là làm phiền cậu!"
Trương Dịch bắt tay Vương Tổng nói: "Không sao, vậy... người bệnh mà anh nói là người này sao?"
Trương Dịch chỉ vào người nước ngoài béo phì cách đó không xa.
Vương Tổng cũng lộ vẻ lúng túng: "Không sai, chính là hắn, hắn là con trai của đối tác hợp tác lần này của tôi. Bọn họ một nhà đến Trung Quốc bàn chuyện làm ăn, con trai hắn vốn là muốn đến du lịch giải sầu, tiện thể ăn uống. Kết quả mới một tuần đã ăn đến mức cái bụng xấu xí như này. Nó nói bụng đau, còn đau dữ dội."
Trương Dịch nhìn người mập một chút, rồi nhanh chóng quét một lượt bụng dưới.
Là viêm tụy, nhưng sao ruột thừa cũng đang trong tình trạng sưng mủ?
Tụy và ruột thừa có một khoảng cách, làm sao có thể lây nhiễm nhau?
"Bọn họ là người nước nào?" Trương Dịch hỏi.
"Người Hà Lan, nhưng anh cứ yên tâm, tôi có phiên dịch, anh không cần lo vấn đề giao tiếp."
Vương Tổng chỉ vào một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh ông ta nói.
Chàng trai trẻ này đang chuẩn bị phiên dịch, giới thiệu Trương Dịch cho mấy người nước ngoài, thì thấy Trương Dịch vượt qua cậu ta, trực tiếp đi về phía mấy người nước ngoài kia.
Trương Dịch nói: "Tiếng Hà Lan phải không? Tôi vừa hay biết một chút."
Nói xong, Trương Dịch dùng tiếng Hà Lan vô cùng chuẩn trao đổi với mấy người nước ngoài.
"Xin chào, xin hỏi anh cảm thấy đau ở đâu?"
Tiếng Hà Lan chuẩn của Trương Dịch vừa thốt ra!
Khá lắm!
Vương Tổng, phiên dịch trẻ tuổi cùng mấy người nước ngoài đều ngạc nhiên đến ngây người!
Bác sĩ này lại biết tiếng Hà Lan? !
Trời ạ!
Thật là thân thiện!
So với tiếng Anh, tỉ lệ phổ cập của tiếng Hà Lan không rộng bằng.
Nhưng không ngờ vị bác sĩ này lại biết!
Hơn nữa còn nói giỏi như vậy!
Vương Tổng ngơ ngác nhìn Trương Dịch, thầm nghĩ anh nói cái này gọi là biết một chút thôi à?"
"Bác sĩ xin chào, con trai tôi bị đau bụng, chỗ này chỗ này đều đau, mấy ngày trước đã bắt đầu đau. Nhưng chúng tôi không biết điều kiện chữa bệnh ở Hoa Quốc như thế nào, nên nó đã cố chịu đựng. Đến hôm nay thực sự khó chịu mới nhờ Vương tiên sinh tìm bác sĩ giúp."
Một người đàn ông trung niên bên cạnh người béo đáp lời trước.
Trương Dịch xem tình hình của người béo một chút, thấy không thể chần chừ được nữa. Viêm tụy kèm theo ruột thừa sưng mủ đã khiến môi hắn tái nhợt, cộng thêm trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Chàng trai trẻ tuổi mà sao lại mập đến như vậy?
Nếu phải phẫu thuật, e là sẽ rất khó khăn cho cả bàn mổ!
Trương Dịch lập tức gọi một cô y tá đi ngang qua, nhờ cô ta hỗ trợ đẩy xe giường đến.
Phải nhanh chóng đưa người béo vào phòng cấp cứu để truyền dịch.
Nếu không ổn, còn phải làm phẫu thuật.
Y tá vừa thấy là Trương Dịch, lập tức gật đầu đi hỗ trợ.
Mấy người nước ngoài vốn đang chờ gọi tên ở bên ngoài sảnh cấp cứu. Lúc đầu, bọn họ đã gây chú ý với mọi người trong sảnh vì màu da và hình thể. Bây giờ lại có một chiếc xe đẩy đến, ánh mắt mọi người càng đổ dồn vào họ nhiều hơn.
Khá lắm, chiếc xe giường đơn sơ này có chịu nổi sức nặng này không?
"Anh có thể tự nằm lên đó được không?" Trương Dịch dùng tiếng Hà Lan hỏi.
Người mập gian nan gật đầu.
Đôi khi người quá béo sẽ rất hạn chế trong các hành động. Một thân hình to lớn như thế mà nằm trên chiếc giường chỉ có bốn chân cố định, giống như con kiến cõng voi vậy. Ai cũng sợ chiếc xe sẽ không chịu nổi mà sập ngay.
Nhìn người béo khó khăn ngồi lên xe, những người đi đường xung quanh đều muốn xông vào giúp một tay.
Uông Vũ Phi, người nghe tin liền chạy đến cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.
Ngọa Tào! Mập đến thế sao?!
Thật ra, dáng vóc này rất khó nhìn thấy ở Hoa Quốc.
Tuy rằng khẩu vị của một số vùng ở Hoa Quốc thích nặng dầu nặng muối, cũng có người bụng phệ béo phì.
Nhưng béo đến mức này thật là hiếm thấy.
Ngược lại, ở nước ngoài, những nơi thích đồ ngọt và hamburger mới có loại người bệnh béo phì cực độ này.
Uông Vũ Phi ước chừng, người này ít nhất phải ba trăm cân! Ít nhất!
Nghĩ ngợi, Uông Vũ Phi quyết định đi tìm Khang Ngạn Minh đến xem tình hình.
Trong phòng cấp cứu, Trương Dịch đẩy một "quái vật khổng lồ" đi vào.
Bác sĩ trực ban còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Trương Dịch bắt đầu chỉ huy.
"Lắp máy thở oxy trước, tình trạng của người này không đi được đến phòng siêu âm, tranh thủ gọi cho phòng siêu âm đến làm siêu âm tại giường. Còn nữa, lấy máu, làm một bộ xét nghiệm máu thông thường đầy đủ!"
Sau khi Trương Dịch phân phó xong, kết quả phát hiện mấy bác sĩ y tá đều đứng ngây ra không động đậy.
Trương Dịch hét một tiếng: "Ngẩn người ra đó làm gì? Người bệnh này vừa đau bụng vừa béo phì như vậy, các người tưởng bệnh nhẹ sao?! Mau lên!"
Bị Trương Dịch hét như vậy, mấy người quả nhiên mới hoàn hồn.
Vội vàng gọi điện thoại cho phòng siêu âm, sau đó ai nấy đều làm công việc của mình.
Lúc Khang Ngạn Minh đi vào vừa vặn nhìn thấy cảnh Trương Dịch đang quát người.
Khá lắm.
Tiểu tử này... Không phải không đến phòng khám gấp sao?
Sao còn đến phòng khám gấp chỉ đạo người ta làm việc vậy?
Đương nhiên, Khang Ngạn Minh cũng không giận.
Trong tình huống này, quả thật không thể coi thường loại bệnh nhân mập mạp này.
Người bệnh mập mạp thường dễ xảy ra chuyện nhất và cũng là người bệnh khó giải quyết nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận