Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 492: Cái gì? ! Độc vậy mà hạ tại xx bên trong?

Chương 492: Cái gì? ! Độc vậy mà lại hạ vào bên trong quần lót? Người bệnh này nói chưa hết câu đã khóc òa. Một ông lão nằm trên giường không ngừng rơi nước mắt. Trông có vẻ rất đáng thương. Nhưng Trương Dịch chỉ cảm thấy hắn đáng đời. Ai bảo ngươi trong nhà một cô ngoài đường một cô? Mặc kệ là lão bà hay là tiểu tam hạ độc, đều chỉ có thể nói là nhân quả báo ứng. Đương nhiên, Trương Dịch mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng người này dù sao cũng là bệnh nhân do hắn tiếp nhận, chỉ có thể an ủi đôi chút: "Khương tiên sinh, ngươi đừng vội khóc, hàm lượng bách thảo khô trong cơ thể ngươi vô cùng vô cùng thấp, có khả năng ngay cả 0.1ml cũng chưa đến. Loại vi lượng độc tính này gây tổn hại cho cơ thể không nghiêm trọng lắm, có thể chữa khỏi, cứ yên tâm. Hiện tại cũng đã biết đó là loại độc gì rồi, cứ dựa theo kế hoạch chẩn đoán điều trị cho ngươi thải độc, bổ thận, bảo vệ gan bằng thuốc, rất nhanh ngươi sẽ không sao.”
"Hô… Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi! Cảm ơn các ngươi nha bác sĩ Trương. Nhìn xem chuyện này, thật là để cho các ngươi chê cười." Trương Dịch gượng cười hai tiếng. Ngươi cũng biết đây là để mọi người chúng ta chê cười đấy à? Ha ha, quả thực không chỉ chê cười. Mà là đang xem kịch, xem phim truyền hình đó! Về việc độc này cụ thể ra sao thì bên khoa nội thận tự nhiên sẽ có phương hướng giải quyết. Độc này nếu như thông qua đường tiểu không bài tiết hết được, còn có thể thử tiến hành thẩm tách. Bách thảo khô, loại thuốc trừ sâu này thật sự khiến người nghe thôi đã khiếp sợ rồi. 1ml thôi cũng đã có thể khiến người mất mạng, 5ml thì chắc chắn sẽ mất mạng. Nhưng nếu chỉ là vi lượng, thì việc cấp cứu kịp thời có lẽ còn cơ hội sống sót.
Khoa cấp cứu.
Thấy Trương Dịch lại vội vã chạy xuống, Lý Dũng liền hiếu kỳ hỏi: "Trương Dịch? Hôm nay ngươi làm gì thế, một lát lại chạy lên, một lát lại chạy xuống? Sao vậy? Khoa nào trên kia xảy ra chuyện gì rồi à? Tôi thấy giống như cả cảnh sát cũng đến rồi?"
Trương Dịch uống một ngụm nước rồi giải thích: "Đừng nhắc đến, quả thực như xem một bộ phim cung đấu lớn ấy."
"Sao thế? Thần thần bí bí?"
"Trên khoa nội thận vừa nhập viện một bệnh nhân nam hơn bốn mươi tuổi, hôm đó tôi là người kiểm tra sơ bộ, phát hiện thận của hắn bị suy yếu. Rất kỳ quái, không hiểu sao lại suy yếu chức năng thận. Kali trong máu có hơi cao nên tôi cho hắn nhập viện điều trị, đợi kali trong máu giảm xuống sẽ cho xuất viện. Kết quả sáng sớm hôm nay, bệnh tình trở nặng, kiểm tra thì thấy chức năng gan thận đều bị tổn thương. Xác định là trúng độc dẫn đến tổn thương chức năng gan thận, bên khoa họ liền gọi điện thoại cho tôi hỏi xem tôi có bỏ sót bước kiểm tra nào hoặc là không viết hết triệu chứng bệnh vào ngày bệnh nhân nhập viện hay không. Tôi nghĩ thầm, mình làm việc rất đáng tin mà, sao có thể bỏ sót được? Sau đó tôi lên trên xem thì thấy, người bệnh này mấy ngày trước còn đi đứng bình thường, hôm nay lại liệt giường, tình hình rất nghiêm trọng."
"Trúng độc? Năm nay còn có ai bị trúng độc sao? Lại không phải uống thuốc trừ sâu tự sát." Lý Dũng vừa nói vừa nhả rãnh.
"Ha ha, ngươi thật là đoán trúng rồi!" Các bác sĩ khác ở khoa cấp cứu nghe xong cũng nhao nhao chạy lại nghe Trương Dịch kể chuyện.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc khi nghe được chuyện lớn!
"Đậu xanh rau má? Tình nhân nuôi ở ngoài hạ độc mình?! Còn là bách thảo khô?!"
"Chậc chậc chậc! Loại đàn ông này đúng là đáng tởm, đáng đời hắn!"
"Không nhất định là tiểu tam hạ độc chứ? Cũng có thể là bà vợ hạ mà."
"Ôi! Đàn bà à, bất kể là ai hạ độc thì tôi cũng chỉ muốn nói một câu, các chị cần gì phải vậy chứ? Vì một gã đàn ông cặn bã, lại tự hủy hoại nửa đời còn lại của mình? Chờ cảnh sát tìm ra hung thủ, chưa chừng ngồi mười mấy năm tù chứ chẳng ít đâu."
"Đúng vậy, cái này gọi là âm mưu giết người, khẳng định phải phán rất nặng."
Đám người không ngừng thở dài. Cả hai người đều là người kề cận gối ấp... Thế giới rộng lớn thật là không thiếu chuyện lạ!
...Buổi chiều, gần lúc tan làm, Trương Dịch nhận được tin nhắn Wechat của bác sĩ khoa thận. Nói là hung thủ đã tìm được. Cảnh sát thẩm vấn hơn ba tiếng, người đó mới khai.
Trương Dịch hiếu kỳ trả lời: "Là ai? Là cô tiểu tam kia sao?"
"Không phải, là bà vợ hắn."
Trương Dịch thở dài lắc đầu. Quả nhiên là bà vợ, ngày đến phòng khám xem bệnh hắn đã thấy bà ta có điểm gì đó không bình thường!
"Vậy bà vợ hắn đã hạ độc bằng cách nào? Bách thảo khô khó khống chế liều lượng lắm, chỉ cần uống chút xíu là chết người, sao mà bà ta làm cho Khương Nhất Mẫn bị suy thận trước được?" Nghe nói bà vợ là người hạ độc thì Trương Dịch cũng không kinh ngạc lắm. Bởi vì dù là tiểu tam hay bà vợ, cuối cùng thì kết quả đều nằm trong dự đoán. Duy chỉ có phương thức hạ độc lần này là bất ngờ. Bách thảo khô đâu phải là loại thuốc trừ sâu bình thường. Tính nguy hại của nó có thể khiến cho các nhà máy phải ngừng sản xuất luôn.
Rất nhanh, bác sĩ khoa thận lại gửi tin nhắn: "Đồ lót!"
"Hả?!?! Cái gì??!" Trương Dịch trực tiếp nhíu mày lại thành chữ bát!
Chuyện gì thế này?? Đồ lót? Hạ độc từ đồ lót? Trương Dịch thật sự tò mò, dứt khoát đi thẳng đến phòng bác sĩ khoa thận. Vừa hay lúc này các bác sĩ khoa thận đều đang bàn tán về sự việc của bệnh nhân này.
"Ý là sao hả bác sĩ Hoàng? Vừa rồi anh nói là hạ độc từ đồ lót à?"
"Đúng vậy, cảnh sát nói bà vợ của hắn đã động tay chân lên quần lót. Lúc đầu bà ta định trực tiếp bỏ thuốc vào thức ăn, nhưng biết rõ thuốc này có độc tính rất mạnh. Ăn vào là chết ngay lập tức, cảnh sát sẽ rất dễ dàng nghi ngờ bà ta. Cho nên bà ta mới nghĩ ra một biện pháp hòa hoãn hơn, là khi giặt đồ, sẽ đổ bách thảo khô vào. Như vậy thì quần áo của Khương Nhất Mẫn sẽ đều dính đầy bách thảo khô. Không để cho hắn chết ngay lập tức mà sẽ từ từ trúng độc. Bà ta muốn dùng phương thức luộc ếch bằng nước ấm để giết người. Nhưng sau này bà ta lại lo lắng thuốc độc sẽ lưu lại trong máy giặt, sợ sẽ hại cả bản thân và con mình nên bà ta lại đổi cách. Đổi sang đồ lót! Đồ lót thì được giặt riêng, nên khi giặt quần lót cho Khương Nhất Mẫn, bà ta sẽ đổ một ít bách thảo khô vào! Như vậy trên quần lót sẽ dính thuốc trừ sâu! Hoặc là còn trực tiếp nhỏ vài giọt vào bên trong quần hoặc vào quần áo mà Khương Nhất Mẫn đã phơi khô. Thời gian hạ độc chắc kéo dài hơn một năm, khoảng từ lúc bà vợ phát hiện hắn nuôi tiểu tam ở bên ngoài còn mua nhà cho tiểu tam thì bắt đầu hạ độc để giết người.”
“Trời! Thật đáng sợ! Nhỏ thuốc lên quần áo và quần lót? Đúng là thua thiệt, bà ta nghĩ ra được hay thật! Chả trách sao kiểm tra thấy hàm lượng bách thảo khô lại ít như vậy, hóa ra không phải uống vào mà là ngấm vào da từ quần áo?" Không thể không nói, cái kiểu hạ độc này thật sự là hiếm thấy! Trương Dịch đây là lần đầu tiên nghe được cách giết người kiểu này. Cứ liên tục như vậy, kéo dài hơn một năm Khương Nhất Mẫn mới đến bệnh viện khám bệnh! Nếu là cứ tiếp tục nữa... chậc chậc, người này chắc chắn không còn sống.
Trương Dịch chợt nghĩ ra gì đó lại hỏi: “Vậy tại sao tối qua Khương Nhất Mẫn ra ngoài một chuyến về thì bệnh tình lại nghiêm trọng hơn? Là tại sao?"
"Bà vợ của hắn sợ, sợ chúng ta sẽ điều tra ra gì đó, liền đem chỗ bách thảo khô còn sót lại đổ hết vào quần lót. Nghĩ tranh thủ dùng hết rồi sẽ tiêu hủy cái chai. Vừa hay tối qua hắn đòi ra ngoài, bà ta liền đưa cho hắn cái quần lót đã thấm thuốc đó mà mặc. Đoán chừng liều lượng hơi nhiều nên người mới đột nhiên chuyển nặng. Cũng may vào bệnh viện kịp thời, hơn nữa thuốc cũng không phải một lần uống hết vào miệng. Cho nên người mới cứu được, đợi quan sát thêm vài ngày rồi tính tiếp, trước mắt thì thấy là không cần phải chạy thận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận