Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 571: Ai, đều là vì bệnh nhân a!

Chương 571: Ai, đều là vì bệnh nhân cả thôi!
Sau khi vẩy ngón giữa thì xuất hiện chút ít chảy máu, Trần Phương cầm băng gạc không ngừng ấn lau. Tiếp theo là khâu lại. Đem phần da hở hai bên chỗ cắt của ngón giữa khâu lại, xung quanh đều là kim cố định xương ngón tay, bác sĩ mỗi một bước đều phải cẩn thận từng li từng tí. Không cẩn thận sai sót một chút thôi là có đại phiền toái ngay.
Sau khi cắt bỏ ngón giữa, Trương Dịch ngẩng đầu nhìn cô y tá bên cạnh: "Đi nói với người nhà ở bên ngoài một tiếng, ngón giữa vẩy ra không giữ nổi."
Cô y tá đầu tiên là khẽ gật đầu, kịp phản ứng sau lập tức làm ra một bộ mặt khó xử: "A? Tôi... Tôi đi nói sao?"
Rất hiển nhiên, cô y tá này cũng biết đám người nhà kia bên ngoài khó chơi thế nào. Nghe nói là để phân phó cô đi thuyết phục, lập tức bị hoảng sợ lùi liên tiếp mấy bước. Nhìn kỹ còn có thể thấy vẻ mặt khó xử của cô còn mang theo vài phần hoảng sợ.
Khang Ngạn Minh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô y tá một cái. Bất quá cũng không thể trách cô ấy, loại chuyện này tốt nhất là bác sĩ đi nói thì hơn. Vốn dĩ người nhà đã khó chơi, tìm y tá đi nói thì không có uy, không chừng lại ầm ĩ lên.
Nghĩ một hồi, chính Khang Ngạn Minh cởi găng tay đi ra ngoài: "Để tôi đi."
Cô y tá lập tức cảm kích nhìn Khang Ngạn Minh. Chủ nhiệm Khang! Ngài chính là Bồ Tát sống của khoa cấp cứu đó a~!
Trong phòng phẫu thuật, cuộc phẫu thuật tiếp tục. Bên ngoài phòng phẫu thuật, Khang Ngạn Minh mặt không chút biểu cảm đi ra. Người nhà thấy Khang Ngạn Minh ra thì lập tức vây quanh hỏi những vấn đề mà họ quan tâm nhất.
"Sao rồi chủ nhiệm? Hồ Thuận không có bị cắt phải không? Chân vẫn giữ được chứ?"
Bác gái kia hai tay nắm chặt vạt áo, các khớp ngón tay đều có chút trắng bệch. Mở to đôi mắt có chút phiếm hồng và hơi mỏi mệt hỏi thăm Khang Ngạn Minh.
"Trước mắt thì ngón giữa đã bị cắt rồi, tôi ra đây nói cho các vị biết một tiếng. Ngón giữa chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng, kết hợp với tình huống khuyết tổn của cả cánh tay mà xem, bắt buộc phải cắt, nếu không cố ghép thì mấy ngày sau sẽ hoại tử. Đến lúc đó phần hoại tử ở ngón có khi còn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ chân phải, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng."
"Cái gì?? Thật sự phải cắt bỏ sao? !"
Bác gái kia lộ vẻ mặt không thể tin được. Sau lưng, hai người nam nữ trẻ tuổi cùng một bác gái khác cũng cau mày, rất không tình nguyện.
Khang Ngạn Minh nói: "Các vị đã ký vào giấy đồng ý phẫu thuật rồi, mong có thể thông cảm cho quyết định của các bác sĩ chúng tôi. Chúng tôi cũng muốn bảo toàn chân phải, nhưng cân nhắc về sau vẫn thấy cắt bỏ ngón giữa thì an toàn hơn. Điều này cũng là vì an toàn tính mạng của Hồ Thuận, hơn nữa bác sĩ mổ chính cũng là Trương Dịch, mọi người cứ yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu."
Thấy Khang Ngạn Minh nói vậy, mấy người nhà muốn nói gì đó lại thôi, cũng không tiện nói thêm gì. Kết quả là náo loạn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải cắt bỏ! !Ai!
"Bác sĩ kia! Cắt bỏ xong thì có ảnh hưởng đến công việc của Hồ Thuận không??"
"Nếu như chỉ là mất một ngón giữa thì kỳ thực cũng không ảnh hưởng gì nhiều, vì chức năng của các ngón chân, khả năng nắm giữ còn có mấy ngón chân khác duy trì được."
"Vậy... Vậy thì được..."
Bác gái nhẹ nhàng thở ra. Mấy người nhà ở sau cũng thở phào theo.
Mắt thấy Khang Ngạn Minh chuẩn bị quay người đi vào thì bác gái mở miệng lần nữa cầu khẩn: "Chủ nhiệm à, chúng tôi là từ nông thôn ra... Xin ngài giúp đỡ nhiều hơn ạ, hoàn cảnh nhà chúng tôi cũng không tốt, xin ngài giúp chút, cái chân của Hồ Thuận tuyệt đối không thể có vấn đề gì, không thì cả nhà chúng tôi..."
Khang Ngạn Minh quay đầu nhìn cả nhà này. Từ trang phục mà xem đúng là rất giản dị, là kiểu người dân thường sống dựa vào sức lao động ở tầng lớp dưới đáy xã hội.
Nghĩ đến những điều này, cơn tức của Khang Ngạn Minh ban nãy do thái độ ngang ngược của người nhà này đã không còn nữa. Ai, tất cả đều là vì bệnh nhân mà thôi.
"Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hết sức."
Nói xong, Khang Ngạn Minh liền quay vào trong. Bên ngoài phòng phẫu thuật, con gái của Hồ Thuận nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật bóng dáng biến mất nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh à, vừa nãy anh đã tìm thông tin về vị bác sĩ tên Trương Dịch kia chưa? Kết quả tìm thế nào rồi?"
Chàng trai bị gọi là anh xem ra tuổi cũng không lớn, khoảng hơn hai mươi tuổi, lại còn để một mái tóc ngắn hơi vàng."Tra rồi, vừa nhìn được một nửa thì chủ nhiệm Khang này đã đi ra rồi. Trên Baidu thì không nói rõ là bác sĩ Trương kia có giỏi hay không, nhưng mà em thấy các tài khoản mạng xã hội của anh ta tổng cộng có đến hơn bốn ngàn vạn người hâm mộ! Thật sự còn nhiều hơn cả fan của một số minh tinh ấy, mà hình như bác sĩ này còn làm từ thiện nữa. Anh ta còn có một cái quỹ gì mà quỹ ngân sách từ thiện Trương Dịch gì đó nữa, anh tìm hiểu chút thì thấy trong quỹ đó có bao nhiêu tiền?"
Cả nhà lập tức tò mò nhìn: "Bao nhiêu?"
"Gần một trăm triệu!! Toàn bộ số tiền này là do các nhà doanh nghiệp cùng với người dùng mạng quyên góp đấy. Trời ạ, tóm lại là trình độ y thuật của bác sĩ này thế nào thì em không biết, nhưng về phương diện kiếm tiền thì đúng là rất lợi hại."
Bác gái đứng bên cạnh sau khi chấn kinh mới chậm rãi mở miệng nói: "Thảo nào, thảo nào lúc nãy ở sảnh cấp cứu, nhiều người đi đường vây xem như vậy cũng đứng ra giúp bác sĩ Trương này nói chuyện, chắc hẳn là danh tiếng của bác sĩ này phải rất tốt. Nếu không thì sao nhiều người không quen biết lại đi giúp đỡ anh ta chứ? Mà đã danh tiếng tốt... thì chắc chắn là tay nghề của bác sĩ này cũng không kém!"
Một giây sau, bác gái này đột nhiên chắp tay trước ngực nhắm mắt lại nhìn về phía trần nhà: "Lạy trời phù hộ! Hồ Thuận cả một đời cần cù chăm chỉ thật thà, ông nhất định phải phù hộ Hồ Thuận đừng có bị tàn tật nhé! Quay về con sẽ đến miếu thắp cho ông trăm tám mươi nén nhang cũng được! Ông trời ơi, xin ông hiển linh đi! Con cầu xin ông đấy!"
Trong phòng phẫu thuật. Ngay lúc đang lắp ghép phần bắp cơ của Asakami thì Trương Dịch đang cầm kim khâu bỗng nhiên thấy mũi hơi ngứa?
Trương Dịch dừng động tác lại, cảm thấy hơi muốn hắt hơi. Ai vậy? Ai đang nói mình sao?"
"Sao thế?" Trần Phương hỏi.
"Không sao, tiếp tục thôi."
Lúc này thì Khang Ngạn Minh đi vào, đem chuyện vừa rồi nói với người nhà thuật lại một lần. Trương Dịch cũng tỏ vẻ đã hiểu tâm trạng của người nhà.
"Dù sao bên ta cũng cố gắng hết sức bảo toàn tứ chi, phần thần kinh thì ta đã ghép rồi nhưng cơ bắp ở đùi bị thiếu quá nhiều, không nhất định có thể bảo đảm bốn ngón chân còn lại có thể sống được."
"Được, cố gắng hết sức là được."
Ghép thần kinh, khâu lại mạch máu, bởi vì phần khuyết tổn quá nhiều nên không có cách nào khâu hết tất cả những chỗ hở ở phần đùi cùng một lúc, cho nên chỉ có thể chia ra từng lần phẫu thuật.
Rất nhanh, việc khâu vá kết thúc, chuẩn bị lắp đặt vsD. VsD là từ viết tắt tên tiếng Anh của kỹ thuật dẫn lưu kín áp lực âm. Chủ yếu dùng màng mỏng tự dính (màng bán thấm sinh học) cùng bọt biển cồn Polyethylene và muối tảo biển (băng gạc vsD), thông qua miệng vết thương liên tục nén dẫn lưu, những chất chảy ra từ vết thương thông qua các lỗ nhỏ và ống dẫn lưu ở trong băng gạc vsD được bài tiết kịp thời. Có tác dụng hiệu quả trên bề mặt vết thương khép lại, trang bị vsD này cũng giúp giảm đáng kể nỗi thống khổ cho những bệnh nhân mà miệng vết thương lâu lành trước đây, thậm chí là việc thay thuốc nhiều lần.
Nửa tiếng sau, Hồ Thuận được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật cấp cứu. Vừa ra đến nơi, Trương Dịch đã thấy ngoài cửa người nhà và không ít công nhân ở công trường đã đứng đợi. Có vẻ như cũng đang chờ Hồ Thuận.
"Sao rồi? Bác sĩ, chân của Hồ Thuận... không sao chứ?"
Người hỏi câu này không phải là người nhà, mà là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da bụng phệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận