Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 368: Ai, tuyển ai đi huấn luyện đâu?

"Chương 368: Ai, chọn ai đi huấn luyện đây?"
"Hay là cứ viết Dương Thải Ny của tổ 2 vào đi?" Uông Vũ Phi nhìn tờ danh sách kia, cẩn thận từng li từng tí nói.
Còn thiếu hai suất nữa chưa chọn ra, chi bằng để khoa hoa Dương Thải Ny đi, cũng vừa hay... Khụ khụ!
Khang Ngạn Minh ngẩng đầu nhìn Uông Vũ Phi một chút: "Ha ha, tiểu tử ngươi có tâm tư gì, ta còn lạ gì?"
Uông Vũ Phi gãi gãi đầu, cười hì hì hai tiếng: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà~"
Khang Ngạn Minh thở dài nói: "Được thôi, Dương Thải Ny tuy là bác sĩ tổ 2, nhưng bình thường làm việc cũng rất tận tâm, có thể cùng các ngươi đi huấn luyện rèn luyện cũng tốt."
"Cảm ơn Khang chủ nhiệm!" Uông Vũ Phi mặt mày hớn hở, cho thấy trong lòng hắn đang cao hứng đến mức nào.
Dương Thải Ny vừa xinh đẹp, chuyên môn lại giỏi. Uông Vũ Phi thầm mến nàng đã lâu, có điều là một tên 'mẫu thai solo' suốt hai mươi chín năm.
Cảm xúc rung động này khiến hắn từ đầu đến cuối không biết làm sao bày tỏ.
Vừa hay lần này bọn họ cùng đi trung tâm cấp cứu huấn luyện, có thể tiến triển tình cảm hơn.
Sự nghiệp thì rất quan trọng. Nhưng hắn cũng đã hai mươi chín, sắp sang ba mươi rồi, tình yêu cũng phải nắm bắt chứ.
"Vậy còn suất cuối cùng để ai đi đây?" Nhìn danh sách, Uông Vũ Phi tò mò hỏi.
Khang Ngạn Minh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tất cả các bác sĩ khám gấp.
Ai! Còn ai nữa đây?
Nói thật, bác sĩ được chọn đi trung tâm cấp cứu huấn luyện cơ bản có thể nói đều là những người có năng lực tương đối nổi bật trong khoa khám gấp.
Nói thẳng ra là chọn người có năng lực, sau này nói không chừng có thể được thăng chức.
Về điểm này, Khang Ngạn Minh lựa chọn tương đối nghiêm khắc.
Nhất định phải là loại có thể chính, có khả năng phán đoán chính xác, phân biệt rõ ràng trình tự cấp cứu và áp dụng nhanh chóng.
Nhìn ô trống cuối cùng, không hiểu sao... Trong đầu Khang Ngạn Minh lại hiện lên gương mặt Trương Dịch!
Má! ! Trương Dịch? !
Khang Ngạn Minh đột ngột lắc đầu!
Hô ~ hô ~
Không được không được!
Cái tên Trương Dịch này... Tuy rằng... Nhưng mà... Ừm...
Không được không được! Không chọn Trương Dịch!
Tuy rằng năng lực của hắn cũng không tệ lắm...
Nhưng mà...
Khang Ngạn Minh tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình không dám xuống nước đi nói với Kim Chính Luân chuyện này, nên mới không muốn viết tên Trương Dịch vào.
Ừm! Không thừa nhận! Tuyệt đối không thừa nhận!
"Khang chủ nhiệm? Ngài thấy Đặng Tuấn thế nào?" Uông Vũ Phi ở bên cạnh gợi ý.
Khang Ngạn Minh nghe xong thì suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Đặng Tuấn à? Không được, thôi được rồi, để ta suy nghĩ lại một chút, dù sao danh sách còn vài ngày nữa mới nộp, còn thời gian cân nhắc."
Nói xong, Khang Ngạn Minh lại cất danh sách đi.
Cũng không phải khoa khám gấp không có nhân tài.
Chỉ là Khang Ngạn Minh yêu cầu quá nghiêm khắc, cùng... Ai!
Khoa tim mạch.
Sáng sớm, Kim Chính Luân có một ca phẫu thuật bắc cầu mạch vành. Trương Dịch chủ động xin đi mổ chính.
Kim Chính Luân đồng ý, nhưng các bác sĩ lão làng khác trong khoa tim mạch không đồng ý.
Nguyên nhân là vì họ vẫn cảm thấy Trương Dịch còn trẻ, sợ phẫu thuật xảy ra chuyện gì.
Trương Dịch tỏ ra thông cảm với lo lắng của những bác sĩ lão làng này.
Dù sao thì, bọn họ ở cái tuổi này cũng ít khi đọc tin tức, chỉ là nghe nói mình là một thiên tài y học.
Nhưng có phải vậy không thì bọn họ cũng chưa từng tận mắt chứng kiến.
Cho nên lo lắng cũng là chuyện bình thường.
"Viện trưởng Kim, hay là như vậy đi, hôm nay tôi làm phụ mổ, các vị tiền bối có thể xem tôi thao tác như thế nào. Nếu như thấy được, vậy lần sau hãy cho tôi cơ hội mổ chính. Nếu như cảm thấy không được, vậy sau này tôi cứ từ trợ lý mổ thứ hai làm lên, thế nào?"
Kim Chính Luân nghe xong gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Thật ra, ông rất đồng ý cho Trương Dịch mổ chính.
Dù sao thì, tên này đến tim ngừng đập còn làm được phẫu thuật bắc cầu mạch vành, thì mấy ca mổ hở ngực thông thường có đáng gì chứ?
Ai.
Nhưng đôi khi thể diện của mấy vị già làng trong khoa này cũng không thể bỏ qua được.
Vì Hiệp Hòa phấn đấu dốc sức cả nửa đời người, nói sao thì cũng là 'công thần'.
Cho nên ý kiến này của Trương Dịch, ông hết sức đồng ý.
Sau đó, các bác sĩ khác cũng gật đầu đồng ý theo.
"Được, vậy thì cứ từ phụ mổ thứ nhất xem một chút đi."
Phụ mổ thứ nhất, đặc biệt là trong loại phẫu thuật bắc cầu mạch vành này, có tương đối nhiều cơ hội động dao, treo xâu, khâu lại.
Có thể nhìn rõ thao tác hơn.
Như vậy, thể hiện tài năng trước mặt mấy vị già làng, hẳn là họ sẽ hiểu rõ mình có trình độ như thế nào.
Rất nhanh, người bệnh được đưa lên phòng phẫu thuật.
Là một người dì sáu mươi tuổi.
Nhồi máu cơ tim, sau khi kiểm tra phát hiện mạch vành bị tắc nghẽn nghiêm trọng, nhất định phải phẫu thuật bắc cầu mạch vành mới có thể giữ được mạng sống.
Gia đình cũng đã phải nhờ quan hệ, tốn không ít tiền mới tìm được Kim Chính Luân đến làm ca phẫu thuật này.
Trước khi tan việc ngày hôm qua, Trương Dịch còn xem lịch làm việc, trung bình mỗi tháng Kim Chính Luân khám bệnh từ ba đến bốn lần.
Thế nhưng mà, người muốn hẹn lịch khám của ông đã phải chờ đến nửa năm sau rồi...
Mấy ca phẫu thuật khẩn cấp kiểu này, hoặc là phải có mối quan hệ thật 'cứng', hoặc là gia đình người bệnh phải rất chịu chi.
Nhìn người bệnh đang nằm trên bàn phẫu thuật. Trương Dịch lặng lẽ thở dài, ai, phẫu thuật bắc cầu mạch vành có gì khó đâu, đâu đến mức phải tốn công tốn sức đi tìm Kim Chính Luân thế chứ.
Đương nhiên, nếu đứng trên góc độ người nhà, có lẽ họ sẽ thấy viện trưởng Hiệp Hòa làm ca này thì sẽ yên tâm hơn nhiều.
Cũng coi như mua sự an tâm thôi.
"Thời gian 8:56 phút, bắt đầu phẫu thuật."
Trước gây tê, gây mê toàn thân, gây mê dẫn đường hô hấp.
Dùng bút đánh dấu vị trí vết rạch.
Tiêu độc, toàn bộ phần ngực diện tích lớn, từ cổ đến vùng hội âm bên trên, đều được tiêu độc, trải khăn phẫu thuật.
"Dao mổ."
"Băng gạc thấm máu."
Khi Kim Chính Luân vừa nói xong, Trương Dịch đã đang lau máu rồi.
Động tác rất nhanh, rất nhanh nhẹn.
"Kẹp."
"Cong..."
"Mô..."
Hầu như mỗi khi Kim Chính Luân muốn cái gì, khi ông còn chưa kịp mở miệng hoặc nói được nửa câu thì đã thấy Trương Dịch đưa đồ lên rồi.
Đồng thời, còn chưa đợi Kim Chính Luân nói phải làm thế nào, Trương Dịch sẽ chủ động dùng kìm kẹp mô kéo da xung quanh ra.
Để mổ chính có đủ tầm nhìn.
Thậm chí!
Khi Kim Chính Luân còn chưa mở miệng nói muốn hút dịch, Trương Dịch sẽ sớm nhắc nhở trợ mổ thứ hai phải hút dịch!
Điểm này khiến mấy vị già làng ở đây phải sáng mắt lên.
Phản ứng đầu tiên là Trương Dịch rất chuyên nghiệp.
Phản ứng thứ hai là anh còn đặc biệt nhanh nhẹn.
Biết rõ người mổ chính cần gì, và cần phải thao tác như thế nào.
Không tệ không tệ.
Mấy vị lão ngoan cố mặc dù sắp về hưu nhưng nếu như Trương Dịch có thể nhận được sự tán thành của bọn họ, trong lòng Kim Chính Luân vẫn rất vui vẻ.
Dù sao Trương Dịch cũng là người do ông mời đến.
Trương Dịch được người khác khen ngợi hay tán thành, thì mặt mũi của Kim Chính Luân cũng được nở mày nở mặt chứ.
Ba tiếng sau, phẫu thuật kết thúc.
Một nhóm bác sĩ mang vẻ mặt tươi cười bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vừa đi vừa không quên nói với Trương Dịch:
"Trương Dịch này, xem ra Kim viện trưởng nói cậu là thiên tài y học không sai. Năm nay cậu mới 25 tuổi? Mới tốt nghiệp hả?"
Một vị già làng trong số đó vẫn không muốn tin.
Trương Dịch cười nói: "Hoàng lão sư, hay là chiều tôi mang bằng tốt nghiệp đến cho thầy xem thử?"
Hoàng lão sư nghe vậy lập tức bật cười: "Ha ha, không cần không cần, cậu đã nói vậy thì còn có thể là giả được sao?"
Một đám người vừa về phòng, khoa khám gấp liền gọi điện thoại tới.
"Bên khoa khám gấp gọi đến nói có một bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim, hình như cần phẫu thuật, bảo chúng ta nhanh chóng cử bác sĩ đến hội chẩn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận