Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 197: Nhiều nhất hai mươi lăm vạn

Trương Dịch bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy đau cả đầu. Đây là hù đi một cái lại tới một cái? Người nhà không thể nói chuyện phải đạo, giao tiếp tử tế sao? Nhất định phải làm những cái trò không hiểu thấu này? Trương Dịch ra hiệu cho Bảo An mau kéo người ra. Những nhân viên y tế xung quanh cũng giống như Trương Dịch, cứ thế lẳng lặng nhìn người nhà đang quỳ một chân trên đất. Mặc cho người phụ nữ này khóc lóc om sòm, lăn lộn thế nào, Trương Dịch và những nhân viên y tế khác đều không có nửa điểm biểu cảm trên mặt. Rất lâu sau, có lẽ là do làm trò mệt rồi, người nhà này mới từ từ dừng lại. Trương Dịch hỏi nàng: "Xin hỏi cô làm ồn đủ chưa? Nếu chưa đủ thì cứ tiếp tục, đủ rồi thì nói chuyện. Dù sao hiện tại mấy tên lưu manh kia cũng không có ở đây, cô tùy tiện làm ầm ĩ cũng không ai giúp được cô đâu. Hơn nữa, người qua đường cũng bị dọa chạy hết rồi, tôi khuyên cô tốt nhất là đừng diễn kịch nữa." Người nhà kia nghe xong thì hơi sững sờ, sau đó mím môi đứng dậy. Còn tiện thể phủi phủi bụi trên ống quần. Nàng nhìn Trương Dịch nói: "Tôi nói thật đi, hai mươi vạn ít quá, bồi thêm chút nữa đi! Không thì tôi không bỏ qua chuyện này đâu!" "Ba trăm vạn không có khả năng." Người phụ nữ nhìn Trương Dịch một cái: "Vậy thì... vậy thì hai trăm năm mươi vạn!" "Cũng không có khả năng!" Bệnh viện là cái chợ hay sao mà còn cò kè mặc cả? Cơ quan vệ sinh giám định ra bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu. Người nhà nghiến răng trừng mắt nhìn Trương Dịch: "Này anh! Tính tôi không nói chuyện với anh, tôi đi tìm lãnh đạo của các anh nhé? Tôi nhớ anh giống như là Quy Bồi Sinh thì phải? Anh là một tên Quy Bồi Sinh mà ở đây làm ra vẻ gì? Anh lui ra, để lãnh đạo các anh ra nói chuyện với tôi!" "Lãnh đạo của chúng tôi không cần tới, ông ấy đã nói rõ ràng rồi, trải qua giám định của cơ quan vệ sinh là mười vạn, cộng thêm mười vạn nữa. Tổng cộng là hai mươi vạn, lại ngoài ra còn gánh vác chi phí khám sức khỏe cho con của cô từ bây giờ đến lúc mười tám tuổi. Chúng tôi sẽ chỉ bồi thường như vậy thôi, cơ quan vệ sinh là đơn vị chính phủ, không có chuyện thông đồng với chúng tôi. Với lại kết quả giám định của cơ quan vệ sinh còn có thể dùng làm bằng chứng trước tòa, người ta không dại gì mà tự hủy tiền đồ cả." Người nhà kia nghe xong thì ngó nghiêng xung quanh, sau đó nhìn lại một lượt những nhân viên y tế trước mắt. Suy nghĩ một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Vậy thì một trăm vạn đi! Một trăm vạn là được chứ gì? Dù sao đây cũng là sự cố y tế mà! Con tôi bị thương nặng như vậy, bây giờ tuy đã khỏe nhưng lỡ sau này để lại di chứng gì thì sao? Nhỡ đâu còn bị tàn tật thì sao? Hoặc là... hoặc là não bộ không phát triển tốt thì sao? Những cái đó đều phải bồi thường chứ! Tôi làm vậy là vì tương lai của con tôi!" Trương Dịch bình thản nhìn nàng: "Người nhà, tôi phổ cập kiến thức cho cô chút nhé, penicilin và cephalosporin là hai loại kháng sinh mà phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh đều có thể dùng được. Không có chuyện ảnh hưởng đến phát triển, càng không thể gây tàn tật. Con cô là bị dị ứng penicilin, sau này nhớ kỹ đừng dùng penicilin nữa là được. Cũng không có di chứng gì nghiêm trọng. Nếu không thì kết quả giám định cuối cùng của cơ quan vệ sinh cũng không thể chỉ bồi thường có mười vạn được. Việc tiêm sai thuốc là do bệnh viện chúng tôi sai, chúng tôi không trốn tránh trách nhiệm, càng không nói không bồi thường cho cô. Chỉ là tiền bồi thường cô muốn đòi vượt quá phạm vi ảnh hưởng của vụ việc này. Nếu cô không phục kết quả giám định của cơ quan vệ sinh thì cũng có thể khởi kiện." "Anh, người trẻ tuổi sao lại không biết lý lẽ như thế hả! Bệnh viện lớn như vậy mà lại chuyên ức hiếp chúng tôi, có đúng không?!" Người nhà bị Trương Dịch phản bác đến không còn lời nào để nói. Giờ khóc lóc, lăn lộn không có tác dụng, tìm mấy tên lưu manh kia thì cũng bị anh ta dọa chạy mất rồi. Duy nhất mấy cô bác hay hóng chuyện, phát tán dư luận cũng đều đứng cách xa ra! Đến bệnh viện đòi tiền sao mà khó thế này?!" "Tôi không phải là không biết lý lẽ, những lời tôi nói đều có lý cả." "Anh... !" Người nhà kia bị đối đáp làm cho nhất thời không biết nói gì để phản bác. Đột nhiên, từ phía xa vọng lại một giọng nói mạnh mẽ: "Tôi nói lại lần cuối, nhiều nhất là hai mươi lăm vạn! Không thì cô cứ khởi kiện đi, đến lúc đó giám định lại xem được bồi thường bao nhiêu thì bấy nhiêu, chúng tôi sẽ không cho thêm một đồng nào đâu!" Mọi người nghe tiếng thì nhìn lại, phát hiện người này chính là Tiền Chính Cương. Người nhà kia đương nhiên đã từng gặp Tiền Chính Cương. Mấy ngày trước đến làm ầm ĩ, Tiền Chính Cương cũng đã ra khuyên can, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được, phải chi thêm cho họ mười vạn. Không ngờ người một nhà này vẫn cảm thấy không đủ, còn đòi đến ba trăm vạn! Vì chuyện này mà mấy ngày nay Tiền Chính Cương cũng đau đầu. Kết quả hôm nay vừa đến đã thấy mấy tên lưu manh kia bị Trương Dịch dọa cho chạy mất rồi. Sau đó, người nhà cũng bị Trương Dịch ép cho xuống còn có một trăm vạn? Ha ha! Thật là giỏi quá đi! Cho nên vào thời khắc mấu chốt này, Tiền Chính Cương mới bước ra. Hai mươi lăm vạn là giới hạn cuối cùng, không muốn thì thôi. Người nhà kia nghe viện trưởng nói vậy, vội vàng kéo nhau ra một bên nhỏ giọng bàn bạc: "Tiểu Nga, tao thấy ba trăm vạn là không lấy được rồi, hai mươi lăm vạn này không lấy thì phí? Như vậy chẳng hơn mười mấy vạn sao? Có tiền nhà mày cũng có thể lắp thang máy rồi." "Đúng đó Tiểu Nga, vị viện trưởng kia nói hai mươi lăm vạn, nếu không thì để đó sau này giám định lại còn không được như vậy nữa đâu." "Đúng đúng đúng, hay là... số tiền này tao lấy nhé, lỡ đâu lúc đó lại chỉ được bồi thường có mười vạn thì có phải lỗ không?" Mẹ của đứa bé tên Tiểu Nga. Lúc này nàng cũng bị mấy bà cô, bà dì thuyết phục. Nhỡ đâu sau khi kiện tụng, giám định lại vẫn chỉ bồi thường mười vạn thì có phải lỗ không? Tiểu Nga lại liếc nhìn đám bác sĩ, y tá ở phía xa. Sau khi xoắn xuýt nửa ngày, nàng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Trương Dịch: "Được, hai mươi lăm vạn thì hai mươi lăm vạn! Chốt!" Thấy người nhà đã đồng ý, Tiền Chính Cương trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng giải quyết xong mấy người này. Thật sự là mệt mỏi quá! "Được, thứ hai 10 giờ sáng các người đến bệnh viện, nhớ mang theo chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng." Tiền Chính Cương nói. Chỉ thấy người nhà kia trực tiếp lấy chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng trong ví ra: "Đợi đến thứ hai làm gì, tôi mang hết rồi đây, giờ có thể chuyển khoản luôn!" Tiền Chính Cương bất đắc dĩ trợn mắt: "Người nhà, hai mươi lăm vạn này không phải tôi tự ý chuyển cho cô được, mà là từ tài khoản của bệnh viện. Chúng tôi còn có quy trình phê duyệt, còn phải có viện trưởng ký nữa. Cho nên thứ hai 10 giờ sáng, cô đến quầy lễ tân tìm y tá, họ sẽ dẫn cô đến văn phòng làm việc của tôi." "Chắc chắn nha, không gạt người nha? Tôi ghi âm đó." Tiền Chính Cương không kiên nhẫn gật đầu: "Chắc chắn chắc chắn, đi đi, các người cũng làm ầm ĩ đủ rồi, mau đi đi." Tiền Chính Cương xua tay, mấy người nhà kia mới cầm tấm băng rôn, cẩn thận từng bước một rời khỏi cổng bệnh viện. "Hô... trời ạ, bọn họ làm ầm ĩ mấy ngày trời, cuối cùng cũng xong!" "Đúng vậy, còn đòi đến ba trăm vạn, coi bệnh viện là ngân hàng cướp sao?" "Không phải sao? Tiêm có một mũi penicilin mà đòi bồi thường hai mươi lăm vạn, ai! Tiền thưởng thành tích tháng này của bác sĩ, y tá phòng khám chắc ngâm nước hết rồi." Tiền Chính Cương tức tối, quát lớn: "Còn không phải sao, tiền thưởng thành tích của phòng khám tháng này trừ hết! Còn nữa, thông báo cho toàn thể mọi người biết, chiều hôm nay 5 giờ mở đại hội toàn bệnh viện, không ai được đến trễ! Có nghỉ cũng phải đến! Nếu không trừ tiền!" Nói xong, Tiền Chính Cương tức giận đùng đùng bỏ đi. Kết quả đi chưa được mấy bước lại quay trở lại. Nhẹ nhàng nói: "Cái kia... Trương Dịch, cậu đi theo tôi một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận