Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 567: Cố tình gây sự gia thuộc

"Để ta thử xem." Sau một hồi im lặng, Khang Ngạn Minh vẫn là người gật đầu trước tiên: "Được, vậy ca phẫu thuật này để ngươi làm." Đã Trương Dịch nói muốn thử xem, vậy cứ thử xem đi! Nếu đổi lại bác sĩ khác nói muốn thử làm phẫu thuật ngoại khoa xương, đừng nói Lam Khảng không đồng ý. Khang Ngạn Minh nghe thấy cũng sẽ đạp người đó ra ngoài cổng bệnh viện Hiệp Hòa. Nhưng mà... Người này không phải người khác! Là Trương Dịch! Là Trương Dịch muốn làm ca phẫu thuật này! Nếu là Trương Dịch... thì không sao ~ Khang Ngạn Minh nhanh chóng đáp ứng: "Như vậy đi, trực tiếp đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật cấp cứu, ca phẫu thuật này chúng ta làm gấp." Lam Khảng nghe xong, trong lòng bắt đầu rối bời! Trời ạ! Cấp cứu vậy mà bắt đầu cướp công trạng khoa ngoại xương của bọn họ rồi? ! ! Không được, ta phải đi báo với chủ nhiệm! Chuyện này sao có thể được? Cướp công trạng người khác chẳng khác nào g·iết cha g·iết mẹ a! "Vậy... thưa chủ nhiệm Khang, hay là, tôi để chủ nhiệm chúng tôi xuống xem sao? Hơn nữa gia quyến khó chiều như vậy, chẳng lẽ không phải nên trao đổi cẩn thận với họ sao?" Lam Khảng cẩn t·h·ậ·n từng ly từng tí nhìn Khang Ngạn Minh. Hết sức bảo vệ công trạng của khoa ngoại xương bọn họ. Khang Ngạn Minh không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Trương Dịch, tựa hồ đang chờ quyết định của Trương Dịch. Khá lắm! Khoa cấp cứu giờ ra làm sao thế? Tìm khoa ngoại xương đến hội chẩn còn phải nhìn thái độ của Trương Dịch? ? Không thể nào! Chủ nhiệm Khang... ông thay đổi rồi! ! Trước kia ông đâu có như vậy? Trước kia ông oai phong lẫm l·i·ệ·t, hung thần ác..."Được, gọi chủ nhiệm khoa ngoại xương cũng được, phương án phẫu thuật có thể cùng nhau bàn bạc lại. Bên phía gia quyến thì để tôi nói chuyện, dù sao mục tiêu chắc chắn là bảo toàn tối đa, nhưng nếu thực tế không được thì cũng chỉ có thể c·ắ·t." Trương Dịch gật đầu đáp ứng. Một bên, Trần Phương bất đắc dĩ nói: "Nhỡ gia quyến không đồng ý thì sao? Họ ở ngoài cổng một k·h·ó·c hai nháo ba thắt cổ thì làm sao?" Trương Dịch suy nghĩ một lát, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Vậy thì hết cách, bệnh viện Hiệp Hòa chúng ta không đủ khả năng, để bệnh nhân chuyển viện đi, họ thích chuyển đi đâu thì tùy." Có thể trị thì trị, trị không được thì để gia quyến chuyển đến bệnh viện tốt hơn. Bệnh viện Hiệp Hòa chúng ta đã hết lòng là được. Cũng không thể c·ã·i cọ với họ cả ngày, cuối cùng phẫu thuật xong gia quyến trở mặt không trả tiền, ăn vạ chứ. Ngoài phòng cấp cứu. Lam Khảng chạy đi gọi chủ nhiệm khoa ngoại xương. Trương Dịch thì cầm giấy đồng ý phẫu thuật tìm đến mấy người thân của người làm công tên Hồ Thuận này. Tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ còn trẻ, hai bà cô. "Người nhà của Hồ Thuận đúng không?" Trương Dịch hỏi. Hai người nam nữ trẻ tuổi lập tức đứng dậy gật đầu: "Vâng vâng vâng, đúng là chúng tôi!" Đằng sau, một bà cô mặc bộ đồ vải bông màu đỏ sẫm vênh mặt lên nói: "Ngươi cũng tới nói là không có cách nào bảo toàn cả bàn chân chứ gì? ? Bệnh viện Hiệp Hòa lớn như vậy mà ngay cả một cái chân cũng không chữa được hả? ? !" Thấy Trương Dịch cầm tờ giấy trên tay, lại giống y hệt bác sĩ vừa rồi ra ngoài thuyết phục, bà cô liền sầm mặt lại. Bà không ký! Bọn họ chỉ chấp nhận cái chân lành lặn được phẫu thuật xong! Những chuyện có khả năng phải c·ắ·t, chỉ giữ lại hai ngón chân, họ không chấp nhận! Bà cô lớn tiếng, hai ba câu đã thu hút sự chú ý của không ít người bệnh xung quanh. Đương nhiên, mấy người nhà này từ nãy tới giờ vẫn luôn làm ầm ĩ, người xung quanh cũng đại khái biết bà cô này là ai. Thậm chí bên cạnh có người đi đường tốt bụng còn khuyên bà cô: "Nghe bác sĩ Trương đi cô ơi, bác sĩ Trương tay nghề cao lắm đó, chỉ cần để anh ấy mổ chính là ca phẫu thuật thành công đến tám chín phần mười." "Đúng đấy, bệnh viện Hiệp Hòa Trương Dịch cô không biết sao? Anh ấy lợi hại lắm!" Không chỉ một người khen Trương Dịch. Mấy người nhà lúc này mới bán tín bán nghi nhìn Trương Dịch. Sau khi quan sát kỹ lưỡng một hồi, bà cô mới nghi hoặc hỏi: "Thật sao? ?" Bác sĩ trẻ như vậy thì tay nghề có thể giỏi à? ? Bên cạnh còn có cả chủ nhiệm khoa cấp cứu nữa kia! Chủ nhiệm không nói gì, vậy mà một bác sĩ trẻ này thật sự có thể mổ được? Kết quả, Trương Dịch lại mặt không cảm xúc nhìn mấy người thân này nói: "Giả." Mấy người nhà sững sờ."Hả? ?" "Mọi ca phẫu thuật đều không thể đảm bảo thành công một trăm phần trăm, mục đích tôi ra nói chuyện với gia đình các vị là muốn nói cho các vị biết, ca phẫu thuật này tôi có thể làm. Tôi cũng sẽ hết sức cố gắng đảm bảo không phải c·ắ·t bỏ chân của Hồ Thuận. Nhưng bác sĩ chúng tôi là người chứ không phải thần, rất nhiều ca phẫu thuật chỉ dựa vào bác sĩ thì không thể hoàn mỹ như vậy được. Cũng như Hồ Thuận đây, vừa rồi chúng tôi kiểm tra phát hiện, toàn bộ cơ bắp ở mu bàn chân Hồ Thuận bị thiếu hụt, còn có mấy dây thần kinh, mạch m·á·u, dây chằng ở lưng đùi, đều có mức độ tổn thương khác nhau. Mà những tổ chức này bị thiếu hụt thì rất khó tìm bộ phận nào trên cơ thể thay thế bù đắp vào được. Nên ca phẫu thuật này muốn bảo toàn toàn bộ ngón chân là vô cùng khó khăn. Tin là trước đây ở bệnh viện Lục các vị cũng thấy chân Hồ Thuận bị dập nát nghiêm trọng như thế nào rồi. Làm mỗi ca phẫu thuật này không chưa đủ, phía sau còn phải tùy tình hình mà cấy da hai lần nữa. Vậy nên tôi mong gia đình các vị hiểu rằng, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, đây là điều mà bác sĩ chúng tôi làm với tất cả bệnh nhân. Chỉ là cuối cùng có phải c·ắ·t bỏ hay không, cái này còn phải phẫu thuật làm sạch vết thương và kiểm tra kỹ lưỡng mới biết được." Trương Dịch nghiêm túc giải thích, cứ tưởng gia quyến sẽ hiểu. Không ngờ... Bà cô này lại thật sự ngang ngược không nói đạo lý. Hai tay chống nạnh bắt đầu hùng hổ: "Ta không cần biết ngươi là cái kiểu bác sĩ ghê gớm nào! Ta nói cho ngươi biết, chân của đàn ông nhà ta tuyệt đối không thể bị c·ắ·t bỏ! Nếu mà c·ắ·t rồi thì hắn làm sao kiếm tiền nữa? ? c·ắ·t chân thì chẳng phải thành tàn t·ậ·t sao? ? Một người tàn t·ậ·t thì còn làm được cái gì nữa! ! Mấy bác sĩ các ngươi ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, căn bản là không thể hiểu được nỗi khổ của bọn ta những dân làm công c·ù·l·y này! Bọn ta đòi hỏi có quá đáng không? ? Chẳng qua là yêu cầu không được c·ắ·t, nhất định phải bảo toàn cái chân thôi mà? ? Nói cho cùng thì vẫn là do các ngươi ở bệnh viện phế vật quá! Một ca tiểu phẫu trên chân mà cũng không làm được! Ôi... Trời ơi! Lão Hồ ơi! Chúng ta cật lực làm việc cả đời, đi công trường xây dựng thành phố, kết quả cuối cùng bọn họ cũng không chào đón chúng ta a! Một chút thể diện mà người ta cũng khinh rẻ dân c·ù·l·y chúng ta a! Ô ô... Lão Hồ ơi! Trời xanh ơi! Xin ông giúp con với a!" Vừa nói vừa dứt, người nhà này còn ngồi xổm xuống vừa k·h·ó·c vừa la. Thậm chí còn lôi cả chuyện kỳ thị người làm công ra. Thật sự hết cách với người này. Nói trắng ra là người nhà này không chấp nhận việc c·ắ·t chân. Nhưng vấn đề hiện tại là, vết thương quá nặng, ngay cả Trương Dịch luyện tập rất nhiều lần trong phòng mô phỏng phẫu thuật và đạt đến điểm tối đa 100, cũng thấy ca phẫu thuật này rất khó. Khó ở đâu? Chính là khó ở chỗ vết thương quá nhiều. Rất có thể cưỡng ép khâu lại rồi thì mấy ngón chân không có cảm giác đau sau mấy ngày sẽ bị hoại t·ử. Cuối cùng chẳng phải lại phải c·ắ·t đi sao? Vì vậy, Trương Dịch sẽ cố hết sức bảo toàn cái chân này. Nhưng nếu không được, thì chỉ còn cách c·ắ·t thôi. Ít nhất phải c·ắ·t bỏ hai ngón, ba ngón còn lại thì phải xem xét tình hình trong phòng phẫu thuật rồi tính tiếp. Trương Dịch đã dự tính như vậy. Thật không ngờ... Người nhà lại hoàn toàn không phối hợp. Thậm chí là cố tình gây sự. Người bệnh vây xem cũng khuyên can bà cô, thế nhưng bà này lại không nghe. Toàn bộ khoa cấp cứu lập tức bị bà ta làm ầm ĩ cả lên. Trương Dịch lạnh mặt, liếc nhìn một lượt xung quanh rồi nhìn ra phía xe cấp cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận