Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 104: Không muốn chết? Hối hận? Đã muộn nha

Chương 104: Không muốn c·h·ế·t? Hối h·ậ·n? Đã muộn rồi!
Tình huống này chỉ có thể là có thể cứu thì cứu, cuối cùng không cứu được thì bọn họ cũng hết cách. Nghe Trần Phương nói vậy, Hồ Khải chậm rãi gật đầu. Sau khi hôn mê một lần, thái độ của hắn rõ ràng có chuyển biến, thế mà lại chịu phối hợp điều trị, bác sĩ nói gì hắn cũng đáp ứng.
"Được, vậy ngươi đừng lộn xộn, ngoan ngoãn phối hợp, lập tức cho ngươi làm lọc m·á·u." Lúc này, thiết bị lọc m·á·u cũng được đẩy đến. Kéo tấm chắn lên, kết nối hai đầu ống dẫn, đưa m·á·u từ động mạch ra, loại bỏ chất độc rồi lại truyền về tĩnh mạch. Đây là phương pháp duy nhất có khả năng cứu chữa tính mạng người b·ệ·n·h bị ngộ độc cấp tính...
Sau hai giờ, lọc m·á·u kết thúc. Tình trạng của Hồ Khải có chút khởi sắc, nhưng Trương Dịch vẫn cau mày lo lắng. Vì trong tầm mắt của Trương Dịch, ngoài việc Hồ Khải bị suy t·h·ậ·n, toàn bộ phổi của hắn cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng, bắt đầu xơ hóa cục bộ. Nguyên nhân chủ yếu gây t·ử v·ong do bách thảo khô chính là xơ hóa phổi, gây khó khăn trong hô hấp rồi cuối cùng suy hô hấp. Xơ hóa phổi là một dạng biến đổi bệnh lý không thể đảo ngược. Một khi các mô đã bắt đầu xơ hóa, thì chứng tỏ người này không sống được nữa. Về phần ngộ độc bách thảo khô, ngay từ đầu Trương Dịch đã nghĩ, nếu có thể thải độc tố sớm một chút để thay đổi m·á·u thì có lẽ còn một tia hy vọng sống sót, nhưng độc tính lan quá nhanh. Lúc làm thẩm tách thì đã không kịp nữa rồi.
Trêи giường b·ệ·n·h, tần suất hô hấp của Hồ Khải dần tăng nhanh. Trần Phương lập tức sắp xếp cho b·ệ·n·h nhân đi chụp HRCT, tức là chụp CT độ phân giải cao lồng ngực. HRCT là thủ thuật bắt buộc để chẩn đoán phổi có bị xơ hóa hay không. Đêm hôm khuya khoắt ít bệnh nhân, chưa đến mười mấy phút đã có kết quả. Trần Phương xem xong lắc đầu, rồi lại đưa cho Trương Dịch xem. Trương Dịch cũng tỏ vẻ tiếc nuối. Người nhà chạy tới hỏi họ: "Bác sĩ, tình trạng Hồ Khải nhà tôi rốt cuộc thế nào rồi? Khả năng cứu sống cao không?"
Trương Dịch và Trần Phương nhìn nhau, trong mắt đều chung một ý. Trương Dịch thở dài nói: "Lọc m·á·u thực sự có khả năng tìm lại một chút hy vọng sống, nhưng bây giờ chúng tôi phát hiện phổi của hắn đã bắt đầu xơ hóa, mà cái này không thể đảo ngược. Chất độc trong m·á·u thì chúng tôi đã cố gắng loại bỏ hết mức có thể, nhưng những chất độc đã lan đến cơ thể và các cơ quan thì chúng tôi thực sự hết cách. Hiện tại chỉ có thể nói đi từng bước mà xem. Nhưng hi vọng các người chuẩn bị tâm lý thật tốt. Liều lượng gây c·h·ế·t của bách thảo khô là 5ml, tức là uống một ngụm nhỏ là cơ bản c·h·ế·t rồi, còn Hồ Khải lại uống cả một bình! Hiện tại... việc cần làm chúng tôi đều đã làm rồi. Mong các người cuối cùng đừng quá đau buồn."
Bách thảo khô, vậy thì còn biết làm sao nữa đây. Hơn nữa ban đầu người b·ệ·n·h còn không chịu hợp tác c·ấp c·ứu, giờ thì đã muộn mất rồi. Lọc m·á·u cũng chỉ có thể làm dịu bớt tốc độ lan tràn của độc tố mà thôi. Ai! Trương Dịch nghĩ, đây là người b·ệ·n·h t·ử v·ong đầu tiên trong tay hắn rồi...
Nghe Trương Dịch nói như vậy, người nhà rơi vào im lặng. Cuối cùng vẫn là vợ của Hồ Khải khóc rồi lại hỏi một lần: "Bác sĩ... thật không còn cách nào sao? Làm thêm một lần lọc m·á·u nữa có được không? Chúng tôi còn tiền, có thể làm mà..."
"Phổi đã xơ hóa, làm thêm lần nữa thì kết quả cũng vậy thôi. Hiện tại thì bách thảo khô không có t·h·u·ố·c đặc trị, độc tính của nó một khi lan ra toàn thân thì cơ bản không thể đảo ngược, chắc chắn sẽ c·h·ế·t. Rất nhiều tin tức trên TV báo cáo những ca uống bách thảo khô mà sống sót đều là do lượng uống quá ít hoặc được cứu chữa kịp thời, hoặc cũng có thể là mua phải bách thảo khô giả nên độc tính không quá mạnh. Nhưng Hồ Khải thì không giống, hắn trăm phương ngàn kế mua được loại bách thảo khô đã ngưng sản xuất rồi lại còn uống cả một bình. Ai, thật sự hết cách, giờ chỉ có thể dùng thuốc để trì hoãn quá trình b·ệ·n·h của hắn thôi, nhưng kết quả cuối cùng thì không thay đổi."
Vợ Hồ Khải nghe xong thì suy sụp ngay tại phòng c·ấp c·ứu mà khóc rống lên. Vừa khóc vừa đi đến cạnh giường mà mắng Hồ Khải đủ thứ lời khó nghe. Dù Hồ Khải rất khó chịu, nhưng ý thức vẫn còn khá tỉnh táo. Nhìn vẻ mặt đau khổ của vợ, hắn khẽ gọi: "Bác sĩ... bác sĩ..."
Trương Dịch nghe thấy vội đi đến hỏi: "Sao rồi?"
"Bác sĩ... tôi còn có thể cứu được không? Tôi... tôi không muốn c·h·ế·t..." Nghe những lời này các bác sĩ y tá đều nhíu mày, một mặt tiếc nuối. Bây giờ ngươi mới biết hối hận sao? Đã muộn rồi!
"Vì sao bây giờ ngươi lại không muốn c·h·ế·t?" Trương Dịch hỏi.
Hồ Khải chỉ vợ mình nói: "Tôi c·h·ế·t rồi thì cô ấy làm sao? Còn con nữa... Tôi... không muốn c·h·ế·t bác sĩ, có thể cứu tôi không?"
Thật hết cách! Bây giờ mới nhớ ra ngươi còn có vợ con à? ! Trương Dịch vừa lắc đầu vừa hít sâu một hơi. Câu này biết trả lời sao đây? Có thể cứu được thì đã cứu rồi! Ai! Đúng là nghiệp chướng!
Đột nhiên, Trương Dịch nghĩ đến hệ thống của mình. Mặc dù hệ thống chỉ ban thưởng kiến thức lâm sàng và phẫu thuật... Nhưng nhỡ đâu?
"Hệ thống, ở đây không?" 【Xin lỗi, người b·ệ·n·h này đã vào giai đoạn cuối của b·ệ·n·h, không thể điều trị được nữa.】
Trương Dịch ngây người. Ta còn chưa nói gì thì ngươi đã biết ta định hỏi gì rồi? ! Nhưng hệ thống đã nói vậy, thì Hồ Khải chỉ có thể chờ c·h·ế·t thôi.
"Thật xin lỗi, độc tính trong người ngươi thực sự quá mạnh, hiện tại chúng tôi không có cách nào nữa. Thời gian còn lại hãy nói chuyện với người nhà cho tốt đi." Trương Dịch thành thật trả lời.
Hồ Khải ngẩn người nhìn Trương Dịch. Trong hốc mắt khô khốc lóe lên một chút ánh sáng, không biết có phải hắn đang cố gắng khóc hay không. Nhưng giờ khóc thì có tác dụng gì chứ? Nhất định, nhất định không nên uống thuốc trừ sâu đó......
Bảy giờ ba mươi sáng, gần đến giờ giao ban buổi sáng thì bà lão bị suy tim đột nhiên trở nặng, gọi không đáp, huyết áp hạ, động mạch cổ mất mạch đập. Trương Dịch thức cả đêm chưa ngủ, lập tức đến bên cạnh giường làm hồi sức tim phổi cho bà lão, người nhà cũng đứng bên cạnh xem. Dù sao tuổi bà cũng cao lại thêm suy tim độ 3, người nhà cũng đã chuẩn bị tâm lý. Cấp cứu hơn mười phút mà trên máy theo dõi điện tim vẫn không có tiến triển, người nhà cũng hết hy vọng, vừa khóc vừa nói cảm ơn các bác sĩ y tá. Bên khoa cấp cứu ghi chép lại thời gian t·ử v·ong, rồi y tá phụ giúp đặt b·ệ·n·h nhân vào túi đựng t·h·i t·hể, nửa giờ sau người nhà cũng đưa t·h·i t·hể đi. Vỏ chăn được thay giặt, khử trùng, giường bệnh lại trở nên trống trơn.
Nhìn chằm chằm vào chiếc giường cấp cứu vừa mới có người t·ử v·ong, Trương Dịch có chút ngẩn ngơ. Trần Phương đẩy hắn một cái: "Nghĩ gì vậy Trương trợ lý? Chưa thấy người c·h·ế·t à?"
"Sao lại chưa, lúc thực tập ở ICU mỗi tháng tôi thấy đến bốn lần."
"Vậy chẳng phải đúng rồi, ở bệnh viện người ta còn c·h·ế·t nữa mà?"
Trương Dịch quay đầu nhìn Trần Phương một chút. Hoắc, nói rất đúng đạo lý. Bệnh viện vừa là nơi đón sinh linh mới chào đời, cũng là nơi tiễn đưa linh hồn sang thế giới khác.
Tám giờ ba mươi phút sáng, các đồng nghiệp của ca trực ban sáng đã đến đông đủ, bắt đầu giao ca. Ca đêm giao ca lại, nói hết tình hình của bệnh nhân trong phòng cho nhân viên y tế ca ban ngày nghe để họ nắm bắt được tình hình bệnh nhân, sau khi giao ca xong thì bắt đầu đi kiểm tra phòng bệnh.
Vừa khi nhóm bác sĩ đi vào phòng c·ấp c·ứu, thì tình trạng Hồ Khải đột nhiên trở nặng. Trương Dịch lại gần xem thì thấy phổi bị xơ hóa trên diện rộng! Đã thuộc tình trạng suy hô hấp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận