Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 416: Trương Dịch là chủ nhiệm trợ lý? Chúng ta không đồng ý

Chương 416: Trương Dịch là trợ lý chủ nhiệm? Chúng ta không đồng ý!
Đi tổ một, vậy tổ hai của Điền Phi Long thì sao? Rồi tổ hai, còn Khang Ngạn Minh tổ một nghĩ như thế nào?
Ai! Thật đúng là một bát nước khó mà giữ cân bằng a!
Một bên, Trần Phương nhìn ra Trương Dịch trong lòng đang do dự. Nghĩ một lúc, hắn từ trong túi móc ra một đồng xu năm hào nhặt được.
"Này, đừng xoắn xuýt nữa, lát nữa đồng tiền này rơi xuống mặt chính thì đi tổ một, mặt ngược thì đi tổ hai, thế nào?"
Trương Dịch hơi ngạc nhiên nhìn Trần Phương: "Trần lão sư, vẫn là ông có biện pháp."
'Bốp' một tiếng, không mấy chốc, đồng xu đã bị tung lên trên mặt đất.
Mặt chính, đi tổ một.
Vậy thì thôi, đành phải ủy khuất Điền chủ nhiệm trước vậy.
Ngay lập tức, Trương Dịch liền xoay người đi đến văn phòng tổ một.
Vừa bước vào, trong văn phòng đã có không ít người đến đông đủ chuẩn bị giao ban.
Thấy Trương Dịch đến, có người lộ vẻ kích động rất vui vẻ, có người mặt không biểu tình làm bộ không để ý.
Trương Dịch cũng nhìn ra.
Mình cái này là có người thích có người không thích a~
Bất quá không quan hệ, bởi vì Trương Dịch không quan tâm.
"Trương Dịch đến rồi a! Ha ha, ngươi lại đến tổ một của chúng ta giao ban rồi? Đoán chừng Điền chủ nhiệm sắp tức điên lên đấy."
"Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi! Hoan nghênh hoan nghênh các ngươi!"
Trong toàn bộ khoa cấp cứu, Tiêu Long là người vui vẻ nhất.
Gã này chỉ muốn dồn hết tinh thần để ôm chân Trương Dịch.
Cũng thật là người có con mắt nhìn người.
Khó chịu nhất chính là Uông Vũ Phi.
Tiền đồ tốt của hắn, sau khoảnh khắc Trương Dịch xuất hiện đã bắt đầu dao động.
Vốn dĩ hắn chỉ cần năm năm nữa sẽ kiểm tra chức phó chủ nhiệm.
Chờ thêm tám năm nữa khi Khang Ngạn Minh về hưu, hắn tỉ lệ lớn có thể được thăng chức.
Nhưng bây giờ...
Uông Vũ Phi cảm giác mình hết hy vọng.
Sau khi chào hỏi xã giao một vòng với các đồng nghiệp trong khoa cấp cứu, tiện thể giới thiệu nhau một chút, liền chuẩn bị giao ban.
Giao ban xong liền đến lượt tuyên bố việc Trương Dịch chuyển đến khoa cấp cứu.
Mặc dù mọi người đều đã biết bảy tám phần nhưng Khang Ngạn Minh vẫn để hai người bọn họ tự giới thiệu bản thân một chút.
"Chào mọi người, ta là Trương Dịch, vừa đến Hiệp Hòa không lâu, đây là văn phòng thứ hai của ta, mong mọi người chiếu cố lẫn nhau."
"Chào mọi người, ta là Trần Phương, là trợ lý của Trương Dịch."
Ngay lập tức, khoa cấp cứu vang lên từng đợt tiếng vỗ tay cùng xì xào bàn tán.
"Trợ lý? Trương Dịch lại có cả trợ lý? !"
"Trước giờ ta chưa từng nghe nói, ai đến khoa cấp cứu lại còn mang theo trợ lý a?"
"Người ta không phải đến khoa cấp cứu mới có trợ lý, là khi đến Hiệp Hòa đã mang vào rồi. Trương Dịch đi đâu trợ lý kia cũng đi theo đó."
"Ôi, sao ta chưa nghe thấy chuyện này bao giờ?"
"Hắn dù giỏi đấy, nhưng nói thật, cái đặc quyền này cũng cho hơi nhiều quá rồi..."
Nói cho cùng, Hiệp Hòa vẫn là một cơ sở của những nhân tài cao cấp.
Đều là những người tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu hoặc là du học từ nước ngoài về.
Thậm chí còn có không ít đại lão từng công bố các bài luận văn khoa học học thuật đẳng cấp.
Nhất là những người trẻ tuổi như Trương Dịch, trong nhóm tuổi từ 25-35 tuổi này, những bác sĩ tài năng cũng không hề ít.
Nhưng là bọn họ đều không có đặc quyền khoa trương lại không hợp lẽ thường như Trương Dịch.
Cho nên mặc dù biết Trương Dịch rất giỏi, kỹ thuật rất tốt.
Nhưng thấy hắn có nhiều đặc quyền như vậy mà lãnh đạo lại thích hắn như thế, trong lòng mọi người ít nhiều đều sẽ không vui.
Nói là đố kỵ cũng được, ghen tị cũng xong, tóm lại là không vui.
Ta cũng đâu có kém a, dựa vào cái gì mà ta lại không có loại đãi ngộ này?
Khang Ngạn Minh thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục tuyên bố:
"Về sau mọi người sẽ là đồng nghiệp, Trương Dịch mới đến khoa cấp cứu chắc chắn vẫn còn có những chỗ chưa quen thuộc, các người hỗ trợ nhiều hơn một chút. Còn một việc nữa... Chính là về chuyện trợ lý chủ nhiệm của tổ một khoa cấp cứu của chúng ta. Mấy ngày trước, nhân sự cho vị trí trợ lý chủ nhiệm đã được quyết định, là do ta cùng lãnh đạo viện cùng nhau quyết định."
Lời vừa nói ra, tất cả bác sĩ tổ một đều ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt nhao nhao mang theo sự chờ đợi và hồi hộp!
Chưa quyết định được trợ lý chủ nhiệm, rốt cuộc muốn công bố rồi sao? !
Ngay cả mấy y tá kia cũng trở nên khẩn trương theo.
Không biết cái vị quan mới của khoa cấp cứu là ai đây? !
Uông Vũ Phi?
Có khả năng, nhưng không cao lắm.
Dù sao xếp trên hắn, người có thâm niên cao hơn còn có Thái Nguyên Bồi, Hà Hiểu, những người đã có thâm niên làm việc đồng thời thi đậu chức Phó chủ nhiệm bác sĩ.
Có mấy người có chức danh cao này, Uông Vũ Phi với chức chủ trị hiện tại còn chưa đáng kể.
Thái Nguyên Bồi?
Ừ, khả năng của hắn rất lớn!
Thái Nguyên Bồi, tốt nghiệp đại học y khoa Ma Đô, sau khi tốt nghiệp đến a 坲 viện y học chuyên sâu lĩnh vực chứng bệnh hiểm nghèo để tiếp tục học tập.
Chín năm trước trở về Hiệp Hòa làm việc.
Năm thứ hai liền kiểm tra được chức danh Phó chủ nhiệm, đồng thời còn đăng trên Hoa Quốc khoa học, công bố hai bài luận văn khoa học học thuật về chứng bệnh hiểm nghèo.
Hàng loạt thành tích đều dường như đang nói rằng, vị trợ lý chủ nhiệm này trừ Thái Nguyên Bồi ra không còn có thể là ai khác.
Hà Hiểu?
Hà Hiểu cũng có khả năng, cũng là nhân tài thành tích cao.
Kinh nghiệm, chức danh, trình độ, luận văn khoa học học thuật cũng có không ít tương tự.
Cho nên Hà Hiểu cũng có khả năng rất cao.
Giờ đây, gần như mọi người đều đưa mắt nhìn đi nhìn lại giữa hai người bọn họ.
Mà hơn nữa, hai người này, cơ mặt hơi căng cứng cũng cho thấy rằng lúc này bọn họ đang hồi hộp.
Ôi mẹ ơi!
Không dễ dàng gì a!
Làm nhiều năm như vậy cuối cùng cũng muốn thăng chức rồi!
Thế nhưng.
Khang Ngạn Minh lại có chút tránh né ánh mắt nóng rực của hai người bọn họ...
"Khụ khụ, ta tuyên bố nhé, trợ lý chủ nhiệm tổ một của chúng ta là... là Trương Dịch."
"Tê! !"
"Ôi trời! !"
"Cái gì? ? !"
"Trương Dịch? ! Trợ lý chủ nhiệm? Hắn một phát lên thẳng vị trí trợ lý chủ nhiệm sao? !"
"Mẹ ơi, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hắn vừa đến đã có nhiều đặc quyền như vậy? !"
"Đúng đó! Có giỏi đến đâu cũng không đến nỗi có đãi ngộ đặc biệt tốt như vậy chứ?"
"Khang chủ nhiệm, ta không phục!"
"Đúng đấy, ta cũng không phục! Có trợ lý thì thôi, vừa đến đã làm quan? Hơn nữa xét về trình độ, kinh nghiệm làm việc hay thậm chí là luận văn khoa học học thuật, điểm nào ta kém hắn?"
Năm nay Thái Nguyên Bồi đã ba mươi tám tuổi.
Hắn tự nhận bản thân mình không hề thua kém.
Không đến mức bị một bác sĩ mới tốt nghiệp đại học làm cho thấp đi.
Coi như Trương Dịch giỏi hơn nữa, nhưng trước viện quy và lẽ thường, cũng không nên là hắn đến đảm nhiệm chức trợ lý chủ nhiệm này.
Lùi một vạn bước mà nói, không nói đến trình độ thì kinh nghiệm làm việc của Trương Dịch cũng không phong phú bằng hắn a.
Trợ lý chủ nhiệm là người phải quản lý khoa phòng khi chủ nhiệm vắng mặt.
Trương Dịch còn trẻ như vậy, thậm chí còn chưa đến 26 tuổi, hắn hiểu cái gì?
Có thể quản lý tốt khoa cấp cứu với nhiều người như vậy sao?
Cho nên giờ phút này, hắn lấy hết dũng khí đứng ra phản đối!
Thấy cả những lão công nhân như Thái Nguyên Bồi cũng phản đối, cả khoa cấp cứu có một nửa người cũng nhao nhao phản đối theo.
Trương Dịch có tài năng là có tài năng, nhưng về chuyện quản lý này, bọn họ vẫn cảm thấy Thái Nguyên Bồi thích hợp hơn.
Toàn bộ khoa cấp cứu, có một nửa người phản đối Trương Dịch.
Nửa còn lại thì một nửa bỏ phiếu trắng, một nửa duy trì Trương Dịch.
Tiêu Long: "Cái đó... Mặc dù tôi cùng Trương Dịch mới quen không lâu, nhưng tôi thấy anh ta đúng là một bác sĩ có tài chỉ huy và rất có trách nhiệm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận