Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 755: Trương Dịch dẫn đội, nhan giá trị đều tăng lên không ít ~

Chương 755: Trương Dịch dẫn đội, nhan sắc giá trị đều tăng lên không ít ~Trương Thịnh Vĩ là bác sĩ trực ban đêm qua. Chỉ thấy hắn mang đôi mắt quầng thâm, một tay chống cằm dựa vào bàn với vẻ mặt uể oải nói: "Được rồi, nhịp tim lên đến 90 lần/phút, huyết áp lúc giao ban vừa đo là 95/60 mmHg." Trương Dịch hài lòng gật đầu: "Cũng không tệ, tiếp tục ổn định." Vừa dứt lời, Khang Ngạn Minh từ ngoài cửa đi vào, mọi người đồng loạt đứng lên. Buổi giao ban khám bệnh khẩn cấp bắt đầu. Mấy người nước ngoài chắc chắn là nghe không hiểu, cũng may các bác sĩ khoa khám bệnh khẩn cấp hầu hết đều biết ngoại ngữ. Có vài bác sĩ tốt bụng sẽ phiên dịch cho họ theo thời gian thực. Trước khi kết thúc giao ban, Khang Ngạn Minh mới bắt đầu phân công người hướng dẫn cho những người nước ngoài này. Hôm qua, Trương Dịch và những người nước ngoài này đều không tham gia giao ban, cho nên việc này vẫn chưa được giải quyết. Phải nhanh chóng thu xếp ổn thỏa trong phòng, lát nữa anh ta mới có thể lên tìm Kim Chính Luân bàn chuyện lớn. "Ai trong các ngươi giỏi ngoại ngữ? Có ai chủ động muốn làm người hướng dẫn không?" Khang Ngạn Minh nhìn lướt qua mọi người rồi hỏi. Sau đó, ánh mắt lại dừng trên người Thái Nguyên Bồi. "Nguyên Bồi, cậu kèm một người đi." Thái Nguyên Bồi im lặng gật đầu. Không ngờ những người nước ngoài kia lại không đồng ý. Họ ấp úng giơ tay nói: "Ừm~ chủ nhiệm, ý chúng tôi là... Có thể để Trương Dịch hướng dẫn được không? Đương nhiên, chúng tôi không có ý nói thầy Thái không tốt, chỉ là chúng tôi quen Trương Dịch hơn một chút, mà thầy Trương còn biết tiếng Farad, giao tiếp sẽ thuận tiện hơn." Ghê thật! Từ chối thẳng mặt à! Mặt Thái Nguyên Bồi thoáng chốc xanh mét. Khang Ngạn Minh không phải không nghĩ đến việc để Trương Dịch kèm. Nhưng Trương Dịch đã có hai đồ đệ, anh lo lắng Trương Dịch sẽ không quản hết nếu có quá nhiều người. Khang Ngạn Minh nhìn Trương Dịch, dùng ánh mắt hỏi ý kiến Trương Dịch. Trương Dịch lại quay đầu nhìn mấy người nước ngoài, đưa tay chỉ vào người Pháp Lạp Quốc tên Surrey: "Cậu ta đi." Surrey này còn khá lanh lợi. "Ha ha ~! Ối chao ~!" Surrey trực tiếp nhảy cẫng lên tại chỗ. Hai người nước ngoài khác thì mặt lại xịu xuống. Cái gì chứ... Tại sao lại là Surrey mà không phải bọn họ! ! Hu hu...!" "Được rồi, Surrey đi theo Trương Dịch, hai người còn lại một người tên Jess, một người tên Arthur đúng không? Jess đi theo Thái Nguyên Bồi, còn Arthur đi theo Mao Tiểu Viên đi.""Hả?""Không phải tôi..." "Quyết định vậy đi!" Khang Ngạn Minh lười nói, trực tiếp giải quyết dứt khoát. Mao Tiểu Viên vốn không muốn rước họa vào thân, không ngờ chủ nhiệm Khang lại ép! Ai! "Được rồi, tôi còn có việc phải đến văn phòng viện trưởng, hôm nay Trương Dịch dẫn đội đi kiểm tra phòng." Nói xong, Khang Ngạn Minh vội vã đi. Nhưng khi ra đến cửa, Khang Ngạn Minh lại đột nhiên quay đầu, nghiêm nghị nói: "Trương Dịch, không được nương tay đâu, phải đặt câu hỏi kiểm tra thực tế, không được bỏ qua cái nào.""Rõ." Nhận được câu trả lời của Trương Dịch, Khang Ngạn Minh lúc này mới hài lòng rời khỏi văn phòng khoa khám bệnh khẩn cấp. Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. "Tuyệt quá, hôm nay Trương Dịch dẫn bọn mình đi kiểm tra phòng, hắc hắc, chắc chắn sẽ không nghiêm khắc như Khang Ngạn Minh rồi!""Đúng, Trương Dịch dù sao cũng dễ nói chuyện hơn chủ nhiệm Khang một chút. Chứ không như chủ nhiệm Khang, trả lời sai một câu là bị chỉ vào mặt mắng! Hừ!" Mọi người xung quanh sau khi bình tĩnh lại liền bắt đầu lười nhác. Trương Dịch liếc mắt nhìn đám người một chút, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, đang làm gì đấy? Tưởng mình đang ở chợ bán thức ăn hả?" Phải nói, uy tín của Trương Dịch cũng đã được thiết lập. Với cái mặt lạnh lùng như vậy, đám người lập tức ngậm miệng lại. "Đã nhớ rõ bệnh nhân mình phụ trách chưa? Tôi kiểm tra phòng cũng không dễ hơn chủ nhiệm Khang đâu, đừng tưởng tôi dễ nói chuyện. Nếu như kiểm tra kiến thức chuyên môn không đạt, tôi sẽ không mắng, tôi sẽ phạt thôi." Đám người đồng loạt cúi đầu, thầm kêu không ổn! Tiêu rồi! Trương Dịch tuy không nóng nảy như Khang Ngạn Minh. Nhưng đó chỉ là trước mặt bệnh nhân, hoặc trong tình huống bình thường thôi. Nếu như vì vấn đề chuyên môn không đạt, hoặc vi phạm nguyên tắc, thì Trương Dịch cũng không còn dễ nói chuyện nữa... Ai! Thôi được rồi. Dù sao cũng đỡ hơn cái lão già khó tính Khang Ngạn Minh kia một chút. "Đi thôi, kiểm tra phòng." Một đám bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra khỏi văn phòng, bước dọc theo hành lang. Không hiểu vì sao, khi Trương Dịch đứng giữa nhóm bác sĩ này, cảm giác như nhan sắc giá trị của họ đều tăng lên không ít? Đây là nguyên nhân gì? Trước đây Khang Ngạn Minh dẫn đội sao không có cảm giác này? Chẳng lẽ người đẹp trai đứng ở vị trí trung tâm thì những người xung quanh cũng sẽ đẹp lên sao? Những bệnh nhân và người nhà khi phát hiện ra Trương Dịch dẫn đội đi kiểm tra phòng, cả người đều phấn chấn hơn hẳn. "Bác sĩ Trương, anh khỏe không, hôm nay anh đến khám cho chúng tôi à?" Trương Dịch vừa bước vào phòng bệnh, bệnh nhân và người nhà đã vô cùng nhiệt tình. Người thì hỏi han ân cần, người lại muốn biếu Trương Dịch hoa quả. Đối mặt với sự nhiệt tình của người nhà, trong lòng Trương Dịch rất vui mừng. Đương nhiên, anh cũng không quên việc kiểm tra kiến thức chuyên môn. Bác sĩ kiểm tra phòng mỗi ngày không chỉ là để nắm bắt sự thay đổi tình trạng bệnh của bệnh nhân. Mà còn nhân cơ hội này để kiểm tra các bác sĩ trẻ. Ví dụ như nắm được bao nhiêu tình trạng bệnh của bệnh nhân mình phụ trách? Có thể nhận biết kịp thời những thay đổi tình trạng bệnh hay không? Bệnh nhân và người nhà có biết bác sĩ đang phụ trách mình không? Hoặc là hiểu biết bao nhiêu về những kiến thức phát sinh của bệnh tật? Công việc của bác sĩ khác với những ngành nghề chuyên môn khác. Kiến thức chuyên môn được học đều liên quan đến sinh mạng. Vì vậy, tất cả các bác sĩ, thậm chí cả y tá đều cần phải không ngừng học tập. Có thể nói, một khi đã chọn con đường này, thì cuộc đời của người đó sẽ bắt đầu một hành trình học tập dài dằng dặc. Trương Dịch ngẩng đầu nhìn giường bệnh, đó là một bệnh nhân bị đau bụng sau khi uống rượu được đưa vào hôm qua. Người này bị viêm tụy, sau khi truyền dịch một đêm, tình hình bây giờ có vẻ đã tốt hơn nhiều. "Đây là bệnh nhân của ai?" "Tôi, tôi, tôi." Uông Vũ Phi vội từ phía sau đám người chui ra. "Tên bệnh nhân, tuổi, kể lại triệu chứng, tiền sử, bệnh tình, phác đồ điều trị nắm rõ chưa? Rõ rồi thì giới thiệu cho mọi người một chút." Vốn dĩ sau khi bị gọi tên đột ngột, Uông Vũ Phi có chút bối rối. Dù sao hôm nay số người đi kiểm tra phòng đều nhiều hơn mọi khi. Không chỉ có hai đồ đệ của Trương Dịch, còn có thêm ba người bạn nước ngoài nữa. Nếu một lời không nói nên chuyện, chẳng phải là mất mặt sao? Sau khi trấn tĩnh lại trong hai giây, Uông Vũ Phi nhanh chóng trả lời: "Lý Minh, nam, 39 tuổi, bị đau bụng 1 tiếng + nên được đưa vào viện, tiền sử không có, khám thể thấy người bệnh đau bụng trên rõ ràng khi ấn vào, kèm theo cơ rung giật nhẹ. Người bệnh tự kể đau bụng sau ba giờ uống nhiều rượu..." Cùng lúc Trương Dịch dẫn đội ngũ khám bệnh khẩn cấp đi kiểm tra phòng từng bước một. Bên trong phòng làm việc của viện trưởng. Lúc này, trong phòng đã có không ít người. Đến khi Khang Ngạn Minh bước vào mới phát hiện ra, thì ra các vị đại chủ nhiệm cùng Phó viện trưởng trong bệnh viện đều đã đến. Thậm chí cả Văn Khang, người luôn không vừa mắt với Trương Dịch cũng bị gọi tới. Không đúng? Trong bệnh viện xảy ra chuyện gì sao? Sao Kim Chính Luân đột nhiên lại muốn triệu tập tất cả lãnh đạo đến?
Bạn cần đăng nhập để bình luận