Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 654: Đồng dạng bệnh khác biệt người bệnh

"Ký tên? ? Ký cái gì?" Vừa nói, người đàn ông kia vừa nhìn vào tay Trương Dịch. Chỉ thấy phía trên chi chít những dòng chữ, tất cả đều là hạng mục thông báo công việc. Nhìn vài giây sau, người này mới kịp phản ứng. Đây là đang bảo anh ta ký giấy miễn trừ trách nhiệm. Lúc đầu anh ta định tranh thủ thời gian ký rồi đi, nhưng vợ anh ta lại lén kéo áo, ghé vào tai anh ta nhỏ giọng thì thầm: "Không thể ký nha, bác sĩ này muốn nhỡ đâu anh có chuyện gì thì anh ta phủi trách nhiệm đó! Lúc đầu không cho anh dùng thuốc giảm đau để kéo dài thời gian, nhỡ mà đau quá có chuyện gì, em còn có thể tìm anh ta." Người đàn ông kia ngẫm lại cũng thấy đúng. Liền đẩy tay Trương Dịch ra, nói: "Không, cái này là cái gì? Tôi không hiểu gì cả, không ký đâu! Đi thôi đi thôi, chúng ta phải đi bệnh viện nam khoa, đừng có chậm trễ tôi!" Trương Dịch cạn lời. Cái đôi vợ chồng này đều là kỳ hoa gì vậy? Đúng là không phải người một nhà không vào một nhà. Được rồi! Trương Dịch cũng không muốn so đo với bọn họ. Không ký thì cũng không sao, dù sao điện thoại di động của hắn vừa rồi đã ghi âm khóa lại. "Ta lại cuối cùng đề nghị ngươi một lần, tình huống của ngươi có lẽ không đơn giản chỉ là kết sỏi, thật sự có thể đi kiểm tra xem sao." "Đi thôi đi thôi! Muốn lừa tiền của tôi hả? Không có cửa đâu!" Vừa hay lúc này, tài xế taxi ngồi trước cũng thúc giục: "Xin lỗi các anh chị đi hay là không đi vậy? Nếu không đi thì phải dẹp xe đi." Trương Dịch lúc này mới lùi ra, nhìn hai vợ chồng hùng hùng hổ hổ lên xe. "Thôi vậy, ta đã hết sức rồi, nên thế nào thì cứ thế đi." Nói xong, Trương Dịch mới cầm tờ thông báo quay về phòng trực. Uông Vũ Phi thấy trên tay Trương Dịch tờ đơn không có một cái tên nào ký, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Người kia không chịu ký à?" "Ừm." "Hừ! Mấy người này đúng là không hiểu chuyện gì cả? Bất quá anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chắc là không có chuyện gì đâu. Là anh ta không chịu tin chúng ta ở Hiệp Hòa, chứ không liên quan gì đến chúng ta." Vừa nói xong, bên khoa cấp cứu liền có một ông cụ bị đau bụng tới. Lúc này, những người đi làm ca ngày hầu như đều muốn tan ca. Tiếp bệnh nhân đương nhiên chính là mấy bác sĩ trực ca đêm như bọn họ. Trương Dịch để Uông Vũ Phi lên lầu hai, còn hắn thì đi phụ trách khoa cấp cứu ban đêm. Ở cửa phòng khám bệnh, Trương Dịch còn chưa đi đến gần đã nghe thấy bên trong truyền ra mấy giọng nam nữ lo lắng: "Cha, cha ráng nhịn chút nha, con nghe nói tối nay trực ca đêm ở Hiệp Hòa là Trương Dịch đó, cha cố gắng chút đi, con gọi y tá đi kêu bác sĩ Trương đến khám cho cha." "Cha, bụng còn đau không? Có muốn uống nước không? Con đỡ cha." Người nhà vừa muốn bước ra ngoài đã thấy Trương Dịch xuất hiện ở cửa phòng khám bệnh. "Chào bác sĩ, xin hỏi bác sĩ có phải là bác sĩ Trương Dịch không ạ?" Người nhà liền vội vàng hỏi. Trương Dịch nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, mọi người ngồi xuống đi, là vị đại gia này đau bụng à? Vị trí nào có thể chỉ cho ta xem được không?" Vị đại gia ngồi trên xe lăn xem ra hơn 70 tuổi, vì đau bụng nên trông ông rất suy yếu. "Đây... chỗ này." Nhưng ông vẫn duỗi tay hơi gầy gò chỉ vào phía dưới bụng bên trái của mình. Lại là một ca đau bụng dưới. Không lẽ lại là kết sỏi? Trương Dịch vừa kiểm tra vừa dùng mắt liếc nhìn một lượt. Đau kiểu quanh rốn? Ruột bị xoắn? Bệnh thủng ruột? Không, không phải tất cả. Trương Dịch nhìn một vòng, không có viên sỏi nào. Đột nhiên, hắn nhíu mày. Hiếu kỳ nhìn lên phía trên vị trí tim. Lúc này, Trương Dịch có chút mở to hai mắt. Bất quá động tác rất nhanh, mấy người nhà bên cạnh đều không nhận thấy sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt Trương Dịch. "Đau bao lâu rồi? Có ăn gì đặc biệt không?" Trương Dịch mặt không đổi sắc hỏi. Người nhà lo lắng trả lời: "Đau từ trưa sau khi ăn cơm, nhưng mà cha vẫn chịu đựng không nói, sợ chúng con lo lắng, đến khi con tan làm về thấy người ông có vẻ không ổn, con mới hỏi ông thì ông mới nói." Đau từ trưa đến giờ, đau bụng hơn 6 tiếng. "Bị chướng bụng à? Chiều nay có trung tiện không?" Đại gia ngẫm nghĩ rồi chậm rãi gật đầu: "Hình như không có." "Có tiền sử bệnh gì không? Huyết áp cao, tiểu đường hoặc đau bụng bao giờ chưa?" "Có mấy chục năm cao huyết áp rồi, sáng nay ở nhà con đo là 154/98." "Thuốc hạ huyết áp có uống thường xuyên không? Trước hôm nay có đi bệnh viện khám gì không?" Người nhà đồng loạt lắc đầu, trong mắt còn mang theo một chút áy náy: "Không có... Bình thường chúng con bận quá, với cả cha con cũng tạm khỏe, nên con không nhớ ra chuyện này." "Tiền sử bệnh chỉ có cao huyết áp thôi sao? Có bệnh gì khác không... Các bệnh về tim mạch?" "Tim?" Người nhà ngẩn người lập tức hốt hoảng nói: "Không thể nào? ! Cha tôi bị bệnh tim sao?" Trương Dịch vội vàng xua tay: "Không không không, ta không nói ông bị bệnh tim, ý ta là người già cơ thể suy yếu, nên không loại trừ việc bệnh tim dẫn đến đau bụng." "A? Bệnh tim mà cũng có thể gây đau bụng??" Người nhà kinh ngạc nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Không có, cha tôi không bị bệnh tim đâu." Bốp bốp bốp. Trong lúc người nhà trả lời, Trương Dịch đã làm xong mấy phiếu kiểm tra. "Đây là siêu âm bụng và tim, đây là xét nghiệm máu, đây là những cái cơ bản, mọi người đi làm trước đi, có kết quả rồi lại đến tìm ta." "Được rồi được rồi, cám ơn bác sĩ Trương nhé!" Người nhà liên tục gật đầu. Sau khi ra khỏi phòng, một người phụ nữ trong gia đình có đeo kính gọng đỏ còn may mắn nói: "Ôi, bác sĩ Trương này cũng được đó nha, chỉ kê cho chúng ta ba cái xét nghiệm thôi, ở bệnh viện khác toàn phải năm sáu cái." "Ai chẳng nói người ta là danh y, có địa vị uy vọng nên mới thế, sao có thể hại dân đen chúng ta." Vừa nói bọn họ vừa đẩy người đi làm kiểm tra. Trong phòng khám, Trương Dịch lúc này mới thu lại vẻ mặt nghiêm túc, nghi hoặc nói: "Dựa vào? ! Cùng một tình huống vậy mà hôm nay lại xuất hiện hai lần? Đều là do thành động mạch bị bóc tách gây đau bụng? Thật là thần!" Thu dọn mặt bàn xong, Trương Dịch lúc này mới đi đến phòng cấp cứu. Ban đêm không có nhiều người như ban ngày. Khoảng một tiếng sau, người nhà đã mang theo đại gia trở về. Nhưng vẻ mặt ai nấy đều không tốt. Mặc dù không nhìn rõ hình ảnh trong phiếu kết quả, nhưng vẫn nhận ra chữ! Vừa có kết quả, bọn họ đã lấy điện thoại tìm kiếm. Xơ cứng động mạch vành? Bóc tách thành động mạch chủ lên? Động mạch chủ bóc tách mà không chữa thì tỷ lệ t·ử v·ong là 50%? ! Ta dựa vào? ! Tỷ lệ t·ử v·ong 50%? ! Không tìm thì không biết, vừa tìm đã giật mình! Người nhà vội vàng cầm kết quả tìm đến Trương Dịch. "Bác sĩ Trương mau xem cho cha tôi, kết quả siêu âm tim này là có ý gì vậy? Xơ cứng động mạch vành? Còn cái bóc tách thành là cái gì vậy?" Trương Dịch nhìn kết quả, vì đã sớm biết nên mặt không có vẻ gì kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận